Thật giống như xem một màn biểu diễn xiếc của mấy đứa nhóc con!
Đúng lúc này, cảm giác rung chuyển càng trở nên rõ ràng, ngay cả người dân gần đó cũng cảm nhận được, những tiếng kêu la kinh ngạc không ngừng truyền đến.
Mà La Tam Thanh bình tĩnh đi tới trước cái lỗ xuyên đến mạch nước ngầm, ào ào, tiếng va chạm ngày càng lớn, sau đó một cột nước phun ra dữ dội.
La Tam Thanh lấy ra một lá bùa màu vàng ném thẳng vào trong cột nước, sau đó, phụt một tiếng, cột nước hạ xuống, những âm thanh kỳ lạ trước đó cũng biến mất không thấy tăm hơi!
Tận mắt chứng kiến La Tam Thanh khống chế được tất cả, còn có ai dám hoài nghi gã ta?
Mà lúc này, La Tam Thanh đang ngạo nghễ đứng ở trước cái lỗ nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt giống như muốn nói gã ta là người chiến thắng.
Người phụ trách công trình đứng cách đó không xa thấy vậy liền chạy đến bên rìa chiếc lỗ, vừa cúi đầu nhìn xuống dưới anh ta đã kinh ngạc thốt lên.
“Nước…Không có nước!”
“Cái gì mà không có nước?”, người xung quanh khó hiểu tiến lên quan sát, ánh đèn pha chiếu thẳng xuống mạch nước ngầm.
Ở bên dưới tuy rằng vẫn còn ướt sũng, nhưng mạch nước ngầm chảy xiết lúc trước đã biến thành bãi nước cạn, thậm chí còn đang có xu thế rút hết nước đi!
Mọi người kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại, tất cả liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó đồng loạt hoan hô.
Ánh mắt của đám người nhìn về phía La Tam Thanh giống như đang nhìn một người anh hùng, đủ loại âm thanh nịnh hót, lấy lòng vang lên.
La Tam Thanh âm thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, vừa rồi gã ta phải gắng gượng lắm mới hoàn thành, may mà Thuỷ Long Trận cuối cùng cũng bị phá giải, mặc dù có chút bất ngờ nhưng may mắn là không có gì nguy hiểm!
Thấy đám người vây quanh La Tam Thanh giống như người hùng, trong lòng Mễ Giang Hàn có chút không thoải mái: “Cậu Trần, chúng ta đi thôi!”
Trần Hạo cười nói: “Tại sao ông không đến đó ăn mừng cùng bọn họ?”
“Bởi vì tôi tin tưởng cậu!”, Mễ Giang Hàn nói.
Trần Hạo cười nói: “Gã ta đã giải quyết được vấn đề, vậy mà ông còn tin tưởng tôi?”
Mễ Giang Hàn nói: “Đúng vậy! Tôi tin tưởng Trần đại sư sẽ không đoán sai!”
Trên mặt Trần Hạo lộ ra vẻ tươi cười: “La Tam Thanh quả thật có chút tài năng, chỉ tiếc tầm nhìn hạn hẹp, phạm vi tiếp xúc với các vấn đề khó trong huyền học không lớn, thật ra, không phải gã ta sai lầm, mà là giới huyền học có vấn đề! Bởi vì kiến thức hạn hẹp, khả năng nhìn nhận vấn đề trong giới huyền học không đủ sâu rộng, điều đó đã tạo nên rất nhiều sự hiểu lầm và thành kiến!
Sai lầm lớn nhất của gã ta chính là phương thức xác định trận pháp trong giới huyền học! Thầy của La Tam Thanh dạy gã ta rằng Thuỷ Thôn Sơn Trận phải có ít nhất ba mạch nước mới có thể bày trận, gã ta liền nghĩ đây là sự thật, nhưng thực chất thầy gã ta nói như vậy là bởi vì người đó cũng kém cỏi!”
Mễ Giang Hàn không hiểu những kiến thức huyền học mà Trần Hạo vừa nhắc đến, nhưng ông ta hiểu được, nếu như đến tận bây giờ mà Trần Hạo vẫn còn kiên quyết như vậy thì chắc chắn La Tam Thanh sai lầm rồi.
“Ý của cậu là, La Tam Thanh chưa giải quyết được vấn đề?”, Mễ Giang Hàn hỏi.
“Đúng vậy, không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn! Nhưng mà tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta!”, Trần Hạo nói.
Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi, nhưng La Tam Thanh sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Chỉ thấy La Tam Thanh dẫn theo một đám người đến đây, ngạo nghễ nhìn Trần Hạo: “Cậu còn cho rằng La Tam Thanh tôi chẳng có gì đặc biệt hơn người hay không? Còn cảm thấy tôi có tiếng mà không có miếng không?”
Trần Hạo cười nhạt: “Tôi đã nói rồi, đây không phải là Thuỷ Long Trận, hơn nữa, phán đoán sai lầm của ông nhất định sẽ phải trả giá đắt!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...