Cho đến bây giờ Giang Chiến Thiên mới tỉnh táo lại!
Anh ta là đội viên chiến đấu đặc biệt xuất ngũ, rất có cái nhìn về sức mạnh cao thấp, anh ta cũng đã từng gặp được người mạnh, còn gặp được không ít người mạnh hơn anh ta!
Nhưng cuối cùng vẫn có cấp bậc mạnh yếu để xác định, nhưng người trước mặt này, Giang Chiến Thiên chỉ nhìn ra được có thực lực kinh người chứ không biết rốt cuộc kinh người đến mức nào! Càng đáng sợ hơn là, có loại bản lĩnh vô cùng kỳ diệu này rồi mà còn không tuân theo quy tắc, nói giết liền giết, hiển nhiên chính là một tên quái đản.
Chị mình coi trọng một người đàn ông như vậy, là phúc hay là họa? Trong nháy mắt, Giang Chiến Thiên cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Về phần những người khác đều quỳ trên mặt đất không dám nhấc đầu lên, không dám thở mạnh.
Mà sau khi Trần Hạo cắn hạt dưa xong thì quay đầu nhìn về phía Giang Chiến Thiên, ung dung nói như dạy dỗ đàn em: “Lăn lộn trong thế giới ngầm, phải để cho người ta sợ, sau đó từ sợ trở thành kính trọng, chỉ có làm cho người ta kính sợ mới là con đường lâu dài, chứ dựa vào tình nghĩa thì không thể lâu dài được!”
Giang Chiến Thiên không có cách nào phản bác Trần Hạo, nghĩ lại tình trạng bây giờ của anh ta, không phải bởi vì quá biết nghĩa khí, quá có tình nghĩa sao?
Đương nhiên, có thể đi đến vị trí của Giang Chiến Thiên, sẽ không phải là người ba phải gì! Bị Trần Hạo quát lớn giống như trẻ con, trong lòng Giang Chiến Thiên cũng rất khó chịu.
"Không cần anh dạy!”, Giang Chiến Thiên cả giận nói.
Mấy người còn lại liếc trộm thấy cảnh này, cảm thấy Giang Chiến Thiên to gan lớn mật, lại dám nói như vậy với sát thần, muốn chết sao? Mẹ nó anh ta muốn chết thì ra chỗ khác đi? Anh ta chọc giận sát thần, lát nữa liên luỵ đến bọn họ thì phải làm sao?
Một đám người đều nghĩ trong lòng, lần này chắc chắn Giang Chiến Thiên phải chết thật rồi!
Ai ngờ, Trần Hạo không chỉ không trách cứ Giang Chiến Thiên, ngược lại còn cười.
Bây giờ những người còn lại đều biết, hai người này thật sự có quan hệ, chỉ sợ sát thần đến vì Giang Chiến Thiên thật!
Tên Giang Chiến Thiên này cũng quá ngốc, người ta cứu mình một mạng, thì giả vờ kiên cường làm gì?
Trần Hạo đứng dậy nhìn chằm chằm vào Giang Chiến Thiên: “Thái độ này của cậu cũng không tốt! Có ai đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy không?”
"Tôi...”, tuy trong lòng Giang Chiến Thiên rất phiền muộn, nhưng cũng biết Trần Hạo nói không sai.
"Không cần giải thích, cậu là ai tôi biết rất rõ, bây giờ cậu phải hiểu rằng tôi ra tay không chỉ cứu được mỗi cậu, còn đồng thời cứu được những anh em trung thành nhất của cậu, tôi không phải người tốt bừa bãi, cho nên, tôi ra tay cứu cậu, mạng của cậu chính là của tôi, cậu phải chuẩn bị cho tốt để ra sức vì tôi, biết rõ chưa?”, Trần Hạo lạnh nhạt hỏi.
Giang Chiến Thiên cũng không ngốc, vừa rồi anh ta đã nhìn thấy rất rõ thực lực của Trần Hạo rồi.
Lúc này không đồng ý, đừng nói Trần Hạo tùy ý động một ngón tay đã có thể nghiền chết anh ta, chỉ cần mặc kệ anh ta thôi, những kẻ địch kia sẽ có thể dễ dàng giết chết anh ta và các anh em thân tín!
Đáp ứng Trần Hạo là đường sống duy nhất!
Nhưng Giang Chiến Thiên thấy rất khó chịu, cũng không phải bởi vì chính mình, nếu như bởi vì mình thì anh ta cũng có thể cúi đầu được, chịu oan ức vì các anh em thì có là gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...