Anh Chồng Khờ


Lúc này, Giang Ngạo Tuyết mới nhìn thấy ở trên lư hương trước ngôi mộ có thêm mấy cây hương.

“Có phải là có người tới không? Ai tới vậy?”, vẻ mặt của Giang Ngạo Tuyết chợt thay đổi.

Trần Hạo biết Giang Ngạo Tuyết đã biết còn hỏi, nên không nói nhiều, đưa tấm séc qua.

"Em ấy tới đây? Hai người gặp mặt sao?", Giang Ngạo Tuyết hỏi.

Trần Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Ngạo Tuyết tự giễu: "Xem ra là tôi tự mình đa tình, em ấy còn không muốn nhìn thấy mặt tôi, còn nhờ anh trả lại tấm séc này cho tôi.

Thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao? Kể cả là huyết mạch tình thân?"
Trần Hạo cười nói: "Trước đây tôi đã từng nói với cô, có lẽ mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng, nhiều khi oán hận đều do mình tự nghĩ ra, người cô ghét phần lớn đều là do cô có bóng ma tâm lý!"

Giang Ngạo Tuyết nghe thấy những lời nói sâu sắc của Trần Hạo còn mang theo một chút triết lý, có chút sững sờ, không nhịn được hỏi: "Không phải tôi nghĩ ra, nghĩa là sao?"
Trần Hạo cười không nói lời nào, cảm giác mình nói đến đây cũng đã đầy đủ rồi, nói thế nào cũng là chuyện của chị em nhà người ta.

Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mặc dù Trần Hạo muốn giúp đỡ, nhưng hai chị em cũng phải bỏ qua khúc mắc của bản thân mới được.

Thấy Trần Hạo không nói lời nào, Giang Ngạo Tuyết cũng không tiếp tục hỏi, hai người ngồi dưới gốc cây gần mười phút.

Sau đó, Giang Ngạo Tuyết như thể tắm máu hồi sinh mà tự đứng dậy: "Về công ty!"
"Cô đã nghĩ thông rồi?", Trần Hạo cười hỏi.

"Có lẽ mọi chuyện giống như anh nói vậy, nhưng dù có hay không thì không suy nghĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì! Đã như vậy, thì để cho thời gian chứng minh đi!", Giang Ngạo Tuyết nói.

Trần Hạo cười đứng lên theo, biết Giang Ngạo Tuyết đã nghĩ thông, nói nhiều cũng không cần thiết.


Bởi vì Giang Ngạo Tuyết uống nhiều rượu, cho nên lần này Trần Hạo lái xe, trước khi lên xe, anh gửi tin tức cho Hạ Vân Đình để lão ta hỗ trợ anh xem qua La Thành một chút, rất nhanh Hạ Vân Đình đã cung kính mà đáp lại.

Sau khi đến Bạch Thị, Trần Hạo không xuống xe, bởi vì khi đi trên đường anh chợt nhớ tới việc đã đồng ý sẽ hỗ trợ Tiêu Nhất Phi giải quyết chuyện về người đại diện, cũng không thấy cô ấy nói cụ thể muốn mời minh tinh nào, vậy thì càng nhàn, anh dự tính tới Cửu Khúc đi dạo.

Sau khi nhìn theo Giang Ngạo Tuyết trở về Bạch Thị, Trần Hạo quay xe đi tới Cửu Khúc.

Bên trong phòng làm việc, Tiêu Nhất Phi mặt mày hớn hở như đang chờ đợi cái gì, vừa nhìn thấy Trần Hạo xuất hiện ở cửa, ngay lập tức đổi thành vẻ mặt mị hoặc.

"Ông chủ lớn của tôi ơi, cậu chuẩn bị cất tôi đi như trò chơi sao? Lúc vui lên thì mang ra nhìn, không vui thì vất vào một xó trong ngăn kéo?", đôi mắt của Tiêu Nhất Phi mang theo ánh sáng câu hồn đoạt phách, diễn xuất giống như yêu tinh sắp ăn thịt Đường Tăng.

"Không phải là tôi đã tới rồi sao?", Trần Hạo cười nói.

"Phải rồi! Cậu xem đã mấy giờ rồi, có phải cậu đột nhiên nhớ tới chuyện đã đồng ý với tôi, mới vội vội vàng vàng từ bên người cô gái khác mà chạy tới đây?", Tiêu Nhất Phi nhìn Trần Hạo hỏi.

Trần Hạo quá kinh ngạc rồi! Cô gái này có phải là yêu nghiệt đầu thai chuyển thế hay không? Điều này cũng có thể đoán được?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc này của Trần Hạo, hai mắt Tiêu Nhất Phi trắng dã: "Một tiểu tam như tôi đáng thương biết bao? Mỗi lần chỉ có thể chờ đợi cậu hầu hạ vợ cả thư thái rồi, còn lại một chút thời gian mới chia cho tôi cùng mấy chị em kia!"
Nhắc tới Bạch Phi Nhi, Trần Hạo không tự chủ được mà cười khổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui