Giai đoạn bây giờ ngay cả khu vực đặc biệt trong nước cũng chỉ được dùng sản phẩm Hắc Thuỷ đời thứ chín chưa cấp quyền, mà còn là công ty Hắc Thủy ký hợp đồng chuyển nhượng bí mật cho chính phủ nước Hoa vì để khai thác thị trường của nước Hoa!
Đằng Vũ Phi đã sợ hãi đến mức không biết nên hình dung tất cả những điều mình vừa như thế nào rồi.
Dương Thiên ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, nửa ngày rồi mà vẫn không dám thở mạnh!
Mà hai người lại không biết, sự kinh ngạc này mới chỉ là bắt đầu thôi.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Nếu như vậy, mấy người hãy phụ trách lắp đặt đi, sản phẩm đời thứ chín, tôi sẽ tự cho người đến lấy, mấy người phụ trách những chuyện còn lại là được rồi!”
"Vậy được vậy được! Có thể phục vụ anh Trần là vinh hạnh của Tiểu Vân, vừa rồi ông lớn ở nước Mễ chúng tôi đã nói, bảo anh có rảnh thì đến nước Mễ làm khách, ông ấy sẽ đích thân tiếp khách...”
"Ngậm miệng!”, Trần Hạo lạnh lùng phun ra hai chữ.
Chát chát chát! Sau khi Trần Hạo nói hai chữ ngậm miệng, đầu bên kia điện thoại liền vang lên tiếng bạt tai lanh lảnh, thế mà anh Vân ở bên kia thật sự tát mình.
"Xin lỗi anh Trần, tôi sai rồi, tôi đáng chết, là tôi nói bậy!”
"Được rồi, người không biết không có tội, cứ như vậy đi!”
Trần Hạo nói xong liền cúp máy.
Trong lòng Đằng Vũ Phi cực kì sụp đổ, Trần Hạo vừa thể hiện đã khiến anh ta kinh ngạc đến mức mất niềm tin vào cuộc sống.
Hắc Thuỷ là sự tồn tại như thế nào?
Ở nước Mễ, Hắc Thuỷ không khác ban ngành của quốc gia bao nhiêu, trong khu vực sa mạc, nếu ai dám không nghe lời, có thể tự tiêu diệt đối phương, các ông lớn trong thế lực này vậy mà phải đỏ mắt chờ mong để được mời Trần Hạo ăn cơm?
Mấy người kia ở trước mặt người phụ trách khu vực nước Hoa này lại giống như một con chó ngoan ngoãn.
Rốt cuộc thì lai lịch của người trước mặt khủng bố đến mức nào?
Vậy mà vừa nãy bản thân mình còn dám giả vờ lên giọng uy hiếp người đó? Đây không phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Nghĩ vậy, Đằng Vũ Phi lập tức cảm thấy anh ta là tên ngu ngốc nhất thế giới!
Bịch một tiếng, Đằng Vũ Phi quỳ xuống dưới chân Trần Hạo: “Anh Trần, tôi đáng chết, tôi không biết gì hết, dám to gan đắc tội với anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi!”
Cộp cộp cộp! Nói xong, Đằng Vũ Phi dập đầu với Trần Hạo.
Nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng Dương Thiên hỗn độn cảm xúc.
Trần Hạo nói: “Đứng lên đi, chỉ cần hệ thống an ninh của tập đoàn Bạch thị bên này đảm bảo chất lượng tốt, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”
“Anh Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc này, nếu như có vấn đề gì thì anh cứ tìm tôi!”, Đằng Phi Vũ vỗ ngực hứa hẹn.
Lúc này Dương Thiên mới phản ứng lại, anh ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Hạo, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thừa nhận tội lỗi: “Anh Trần, tôi biết sai rồi, tôi không nên có suy nghĩ tham ô trong đầu, về sau tôi không dám nữa!”
Trần Hạo không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn Dương Thiên.
Càng như vậy, Dương Thiên lại càng thêm sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...