Trần Hạo tiện tay ấn chế độ rảnh tay: “Nói!”
"Anh Trần phải không? Tôi là người phụ trách Hắc Thủy ở nước Hoa, Tiểu Vân! Tên ngốc của chúng tôi ở Hải Dương không biết điều đắc tội anh, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi anh!”
Giọng điệu nhẹ nhàng nịnh nọt của anh Vân với Trần Hạo trong điện thoại khiến Đằng Vũ Phi ở một bên không thể tin nổi.
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, giọng nói trong điện thoại là của anh Vân vừa mới mắng mình ư? Sao cứ như biến thành người khác vậy? Còn tự xưng là Tiểu Vân? Phải cảm thấy mình thấp kém thế nào mới tự gọi mình như vậy chứ?
Đây chính là anh Vân có thể một tay che trời ở Hắc Thủy nước Hoa đó!
Càng nghĩ, Đằng Vũ Phi càng sợ hơn!
Mà Dương Thiên ở bên cạnh cũng bị màn này làm chấn động đến mức nghi ngờ vào cuộc đời.
"Anh cũng nhanh trí đấy, nhanh như vậy đã nghĩ ra tên ngu ngốc này rồi!”, Trần Hạo cười nói.
"Ha ha! Đúng đúng, anh Trần khen tôi ngại quá!”, anh Vân trong điện thoại gượng cười.
Đằng Vũ Phi ở bên cạnh ngơ ngác, thầm nghĩ, đậu má, đây là đang khích lệ anh ư?
Nhưng sao anh Vân có thể không nghe ra được sự khích lệ này còn khó nghe hơn cả châm chọc chứ? Nếu nghe ra được mà còn nịnh nọt như thế! Cũng chỉ có thể chứng minh anh Vân cực kỳ sợ Trần Hạo!
Nghĩ rõ ràng những điều này, mồ hôi lạnh chảy dọc theo lưng Đằng Vũ Phi, trong lòng đầy vẻ thấp thỏm.
"Không cần nói nhảm, tôi muốn dùng Hắc Thủy đời thứ chín tốt nhất cho dự án của Bạch thị!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
"Đời… đời thứ chín?”, trong điện thoại, suýt nữa thì anh Vân phải bật khóc.
Sản phẩm Hắc Thủy đời thứ chín này là sản phẩm cấm vận, đừng nói anh ta, cho dù là ông chủ của Hắc Thủy cũng không dám liều lĩnh vi phạm lệnh cấm vận của chính phủ nước Mễ đâu! Loại chuyện này, người phụ trách nước Hoa như mình sao dám làm?
"Anh Trần, cầu xin anh, tôi thật sự biết sai rồi, tôi thật sự không lấy được sản phẩm đời thứ chín này, nếu không tôi bay đến, đến trước mặt anh, để anh tát tôi cho nguôi giận nhé? Anh bảo tôi đi lấy sản phẩm đời thứ chín, chính là muốn giết chết tôi! Tôi ưu đãi tiền mặt cho anh nhé? Anh thấy thế nào?”, anh Vân khóc lóc nói.
"Tôi thiếu số tiền đó à?”, Trần Hạo tức giận nói.
"Chuyện này...!Tôi miễn phí cho anh vậy, sau đó còn mời huấn luyện viên đứng đầu Hắc Thủy đến huấn luyện, anh hãy tha cho tôi, đổi thành đời thứ tám được không? Đời thứ tám đã là quyền hạn lớn nhất của tôi rồi, anh là người trong nghề, hẳn là biết rõ, cho dù là đời thứ tám, cũng không phải là thứ mà bất kì người nào ở nước Hoa muốn dùng là dùng được đâu!”, anh Vân nói.
Đằng Vũ Phi ở một bên nghe thấy vậy thì chỉ muốn tát mình một cái thật mạnh.
Anh ta biết mình đã thực sự đắc tội nhân vật lớn, bây giờ Hắc Thủy đời thứ tám có giá cả như thế nào ở nước Hoa?
Nhưng công ty nước Hoa có tư cách dùng Hắc Thủy đời thứ tám, chỉ có hai ông trùm lớn là Dư Hàng và Thâm Thành thôi, anh Vân còn nói cho công ty nhỏ như Bạch thị đời thứ tám? Còn không cần tiền mà cho luôn?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...