So với Tiêu Nhất Phi thì Mèo Hoang chỉ là một hạt bụi mà thôi, chẳng qua người phụ nữ đáng thương này không biết rằng ngay cả một người đầy thu hút như ả ta cũng không làm lay động được anh, những chiêu trò kia của Mèo Hoang quá trẻ con.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói cố ý mềm đi của Tiêu Nhất Phi, vừa thanh thúy vừa kiều mị.
"Tôi sốt ruột quá! Tại sao đến phiên tiểu tam như tôi đây lại khổ như thế chứ? Cục cưng à, cậu quá bất công!"
Anh vừa bắt máy thì cô ấy bắt đầu trách móc.
Nghe vậy, Trần Hạo gượng cười, biết chuyện trong bữa tiệc đã bị tuồn ra rồi.
"Cậu nhiệt tình giới thiệu nhiều mối làm ăn cho chính thất phu nhân nhưng người ta có nhớ cậu mỗi ngày như tôi không? Cậu từng thấy chân cô ấy chưa? Thấy...ngực...chưa? Đã từng sờ tay cô ấy chưa?"
"Dừng dừng! Cô muốn nói gì thì nói đi!", Trần Hạo cạn lời, không thể không cắt ngang đoạn đối thoại này.
Anh biết mình mà không ngắt lời thì Tiêu Nhất Phi có thể sẽ nói ra những lời càng quá giới hạn hơn nữa.
"Phải thế chứ, tôi không cần mỗi ngày cậu đều phải nhớ cô tình nhân này nhưng ít ra cậu cũng phải công bằng chứ? Cậu tìm mối làm ăn cho chính thất thì cũng phải tìm cho tôi, nếu không tôi sẽ...!Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ!", trong điện thoại, Tiêu Nhất Phi hí hửng đe dọa.
Trên mặt anh đầy vẻ bất đắc sĩ, nhưng cũng không thể từ chối được, anh mà làm vậy thì Tiêu Nhất Phi sẽ nháo nhào lên mất.
Nghĩ vậy, Trần Hạo trả lời: "Chẳng lẽ cô lại để ý ông già kia, muốn vừa đấm vừa xoa mời ông ta gia nhập sở nghiên cứu của cô à? Nếu đúng là vậy thì cô tìm Lưu Khánh hay Lâm Dạ Bạch nhờ thuyết phục ông ta là được mà? Tôi cảm thấy hai người đó hợp hơn tôi nhiều".
"Thôi thôi thôi! Làm như mình oan lắm ấy, lần này tôi không để cậu bán mình cho ông già nữa đâu mà là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!", Tiêu Nhất Phi hứa hẹn.
"Đủ rồi đấy!", Trần Hạo nổi cáu.
Tiêu Nhất Phi cũng đã thấy thỏa mãn sau khi trêu chọc anh một trận, đi vào việc chính: "Việc chế thuốc của công ty Cửu Khúc đang được tiến hành nhanh chóng, mặc dù trước mắt thuốc đặc trị viêm gan B chưa được đưa vào thị trường nhưng đã đang bắt tay với chính phủ và được sử dụng tại một số bệnh viện.
Hiệu quả vô cùng khả quan! Khi nào có thống kê trên quy mô lớn là chúng ta có thể bắt đầu tìm cách đưa ra thị trường rồi!"
"Vất vả cho cô quá!", Trần Hạo thật sự chưa lần nào lo chuyện công ty dược phẩm nên anh cũng quan tâm hỏi han khi nghe tin kế hoạch tiến triển thần tốc như vậy.
"Chỉ nói bằng miệng thì có ích gì, lúc nào tới nhà tôi, dùng hành động thực tế để bày tỏ lòng biết ơn của cậu đi, như vậy mới có thể làm tôi… Vui… Vẻ!"
Trần Hạo cạn lời, không biết nên nói tiếp thế nào.
Nhận ra anh bị chơi một vố, Tiêu Nhất Phi ở đầu dây bên kia cười khúc khích: "Sản phẩm dưỡng da sắp được tung ra thị trường rồi, nhưng mỹ phẩm làm đẹp cần mời người phát ngôn phù hợp, đàm phán mấy lần rồi nhưng đều không thuận lợi lắm".
Trần Hạo đáp: "Bây giờ nhiều minh tinh hơn rồi, dựa vào fan cũng có mà dựa vào bản lĩnh của mình cũng có, có cả nhờ cậy quan hệ với kim chủ nữa, mời mấy người rồi mà vẫn chưa được sao?"
Cô ấy nói: "Những người tôi chọn đều vừa thích hợp vừa có màu sắc riêng, trong đó có hai người được mệnh danh là người đẹp không tuổi, là thần tượng của rất nhiều người, fan vừa đông vừa vững chắc, không ai thích hợp làm người phát ngôn hơn họ nhất.
Còn một người khác là thần tượng thanh xuân! Nếu chúng ta có thể mời họ…"
Nghe Tiêu Nhất Phi nói một tràng trong điện thoại, Trần Hạo cực kỳ đau đầu.
"Làm ơn tha cho tôi đi, mấy cô minh tinh này không phải chỉ cần đưa đủ tiền là xong chuyện rồi sao? Phức tạp như thế làm gì? Tôi nói rồi, mấy người đó ra vẻ cao sang đúng không? Thế thì đập tiền đi, đập đến khi không cao sang nổi mới thôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...