Chu Ngọc Hành thì lại càng tức hơn, vốn là một tiết mục mà mình đã thiết kế xong xuôi, lúc này đáng lẽ trong toàn bộ quá trình anh ta phải mạnh mẽ dạy dỗ Trần Hạo chứ, sao đột nhiên vai diễn nhân vật chính tốt nhất của mình lại bị người ta đoạt mất rồi?
“Rốt cuộc thì mã số đặc biệt của mày thuộc đơn vị nào? Con mẹ nó! Hôm nay tao không cho mày biết chút thái độ, thì mày cũng không biết chúa Mã có bao nhiêu mắt!”
Trần Hạo cười tủm tỉm sờ mũi một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đơn vị à! Đơn vị của tôi hơi đặc biệt, thuộc về “Hiệp hội Chăm sóc Người thiểu năng”, yêu thương tất cả những người có trí lực không trọn vẹn!”
Chu Ngọc Hành phát điên, thằng khốn này đang mắng ông đây sao? Đúng là không biết sống chết là gì! Dưới tình huống này, xung quanh đều là người của tao mà mày còn dám đứng đó phách lối ư?
Lý Giai Ni cũng tức đến nỗi thay đổi sắc mặt, một câu nói kia của anh mắng hai người, đơn giản… cô ta cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung Trần Hạo mới ổn!
Chu Ngọc Hành kịp phản ứng lại nổi giận nhìn về phía vệ sĩ Dương Vũ: “Các người còn thất thần làm gì? Giúp tôi…”
Ngay khi Chu Ngọc Hành khí thế hùng hổ chuẩn bị chỉnh chết Trần Hạo thì đột nhiên không hiểu sao hai chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Trần Hạo.
“Hít…”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ T R U M t г u y e n .me ~
Người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Những người này bao gồm Phượng Loan, có cả người của Bá Đồ cùng với Lý Giai Ni!
Đến ngay cả bảo vệ Dương Vũ cũng giật mình sợ hãi, suýt nữa đã rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Tình hình này là thế nào?
Trần Hạo cười tủm tỉm tiến lên đỡ Chu Ngọc Hành: “Anh Chu, vì lấy được sự gần gũi của cô Lý mà hao tâm tổn sức đến thế cơ! Có chuyện gì thì cứ nói đi, tại sao lại phải quỳ xuống làm gì?”
Chu Ngọc Hành muốn chết mất, vừa nãy anh ta cảm nhận được từ chỗ Trần Hạo có một luồng khí bắn tới, sau đó hai chân tê rần, rồi thành ra như này.
“Mày tránh ra cho tao…”, Chu Ngọc Hành hung hăng lay cánh tay Trần Hạo.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt uy hiếp của Chu Ngọc Hành, Dương Vũ bèn tiến tới đỡ.
Sau khi Chu Ngọc Hành đứng lên được, gương mặt đỏ bừng nói: “Tao nói cho mày…”
Kết quả còn chưa dứt lời, “bịch!”, Chu Ngọc Hành lại quỳ.
Hít…
Mọi người xung quanh lại một lần nữa phát điên!
Dương Vũ cũng phát điên, vừa nãy rõ ràng là anh ta đã cảm thấy Chu Ngọc Hành có thể tự mình đứng dậy được rồi, nên mới thả tay, ai ngờ vừa buông tay ra, cậu chủ nhà mình lại quỳ xuống, tình huống này là thế nào!
Trần Hạo nói: “Anh Chu, hành động này của anh thật sự khiến cho tôi có hơi… Xấu hổ! Anh nhìn xem giờ cùng lắm cũng chỉ là một bữa tiệc không phải là tết, tôi cũng không mang theo lì xì, anh cứ lần lượt quỳ xuống như thế này khiến cho tôi cảm thấy rất khó xử đấy?”
Chu Ngọc Hành tức muốn phun ra máu: “Con mẹ nó, có phải là mày giở trò chơi xấu không?”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Anh Chu, lời này của anh không ổn lắm! Chân ở trên người anh, anh nhất định cứ phải quỳ, tôi cũng đã khuyên nhủ rồi, anh không nghe tôi cũng đâu còn cách nào!”
Chu Ngọc Hành tức muốn phun máu, lúc này hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống!
Lý Giai Ni cũng mờ mịt, thầm nghĩ có phải não của Chu Ngọc Hành này không dùng được không? Đồ đáng xấu hổ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...