"Đúng vậy.
Không ngờ đến cuối cùng kết cục của ông ta lại là như thế, nửa đời trước ông ta khôn khéo biết bao nhiêu.
Có lẽ với ông ta, sống trong sự điên khùng sẽ sung sướng hon nhiều!", nói đến đây, Bạch Phi Nhi cúi đầu xuống, đôi mắt cò đầy buồn bã.
Anh lập tức nhớ đến một chuyện, đó là Bạch Minh Hợp bảo bà vú Vương bỏ thuốc gây rối loạn tâm thần vào trong thức ăn của anh và Bạch Phi Nhi, sao cuối cùng lại thành ông ta bị điên? Chẳng lẽ!
Nghĩ tới đây, Trần Hạo lờ mờ nhận ra điều gì.
Cô tiếp tục lẩm bẩm: "Ngày đã qua không quay lại được, lẽ nào những người đứng trên cao thật sự chí được phép cô độc?"
Anh biết cô đang suy nghĩ gì bèn an ủi: "Mấy người đó ngoài việc có huyết thống với em ra thì có được cái gì đâu? Trong mắt họ chỉ có lợi ích thôi! Họ đã bị tham vọng làm cho mụ mị đầu óc rồi, tuy anh nói hơi khó nghe nhưng một khi đã có tham vọng, con người ta sẽ không quan tâm đến ai đâu!"
Bạch Phi Nhi thờ dài, không
nhịn được lại nghĩ đến Bạch Tường Vũ: "Nhiều khi em cũng mâu thuẫn với chính bản thân mình, hai chữ người nhà này có lúc rất kỳ lạ, có họ thì cám thấy rất phiền phức, không chịu nổi, nghĩ rằng nếu không có họ thì mình sẽ sống được tốt hơn".
Bạch Phi Nhi vừa đi vừa nghĩ, anh không cho rằng mình là người nhà của em sao? Trần Hạo à, sao anh lại nghĩ như vậy?
Tại đây có hình
.