"Đúng vậy, tôi bảo đám sẽ xử lý sạch sẽ!', anh ta độc ác nói.
Chuyện lần này vốn không liên quan gì đến tiểu đội Thần Ưng bọn họ, nhưng có người ra giá cao, lại còn thòng qua trung gian yêu cầu Khô Lâu Vương phái cao thủ đi nên bây giờ họ mới âm thầm vào nước Hoa làm nhiệm vụ.
"Anh muốn lập còng chuộc
tội thì tôi sẽ cho anh cơ hội này! Làm sạch sẽ một chút, sau đó trở về bảo Khô Lâu Vương điều tra ai là người trung gian cho tòi, nhà họ Lưu vẫn chưa đủ bản lĩnh để mời Khô Lâu Vương đâu!"
"Vâng...!Xin cậu yên tâm!"
"Phịch, phịch, phịch!", sau khi nói xong, anh ta không ngừng dập đầu với Trần Hạo, trong mắt ngoài sự sợ hãi ra còn có sùng bái kính ngưỡng.
Với Fink, anh là một sự tồn tại thần kỳ, không ai sánh bằng! "Đi đi", anh bình thản vẫy tay.
Fink và những người khác nén cơn đau đứng dậy, tuy chân bị thương nhưng hành động vẫn nhanh nhẹn hơn người thường rất nhiều, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng.
Sau khi họ đi, Trần Hạo đưa mắt nhìn vào một nơi trống trải sau lưng: "Đi ra".
"Vèo vèo!", mấy bóng đen xuất hiện, quỳ rạp xuống trước mặt anh: "Thưa chủ nhân, do vừa rồi có người ngoài, mà chúng tôi cũng biết mấy tên thuộc hạ lâu la của Khô Lâu Vương không làm khó được chủ nhân nên chúng tòi không dám xuất hiện!"
Trần Hạo gật đầu: "Đứng lên
đi".
Một người trong số đó hỏi: "Thật ra, thay vì yêu cầu Khô Lâu Vương đi điều tra thì chi bằng chủ nhân..."
Anh hiểu ý của thuộc hạ, anh ta muốn nói rằng Khô Lâu Vương đi thăm dò không nhanh và thuận lợi như họ tự điều tra.
Trần Hạo khẽ lắc đầu: "Anh không hiểu.
Không phải Thiên Đường Chiến Thần rất hùng mạnh năm đó cũng đã sụp đổ dưới âm mưu và sự tập kích của họ sao? Lực lượng của đối phương không ở dưới chúng ta,
các anh đi sẽ rất dề bị bại lộ.
Và...!Ai có thể khẳng định Khô Lâu Vương không nói dối chứ?"
Mấy người kia nhìn nhau, không nói nữa, biết Trần Hạo đã không còn tin một ai sau chuyện lần trước.
"Vậy còn nhà họ Lưu và mấy gia tộc đối nghịch với chủ nhân thì sao ạ? Có cần..."
Ý trong lời của thuộc hạ rất rõ, vì thấy Trần Hạo ra lệnh cho tiểu đội Thần Ưng đi giải quyết nhà họ Lưu nên anh ta không biết liệu có phải anh cũng muốn làm vậy với những gia tộc khác không.____________________________
Trần Hạo lắc đầu: "Trong thế giới ngầm ở nước Hoa, trừ Bá Đồ ra thì còn nhiều thế lực mạnh mẽ khác, nếu trở thành tầm ngắm của họ thì kể cả các anh cũng khó mà chạy thoát! Tạm thời không cần làm vậy!"
"Rõ, thưa chủ nhân!"
"Các anh đi đi, cần gì thì tòi sẽ thông báo".
"Vâng!"
Anh khoát tay, những người kia lập tức biến mất.
Sau khi họ đi, Trần Hạo nở nụ cười nghiền ngẫm.
Vừa rồi Khô Lâu Vương đã nhắn hai tin tức đến anh, tin đầu tiên liên quan đến việc người thuê là nhà họ Lưu, tin thứ hai nói rằng trong lúc điều tra, ông ta đã cạy được miệng tên khốn Dimas rằng ai đó trong thế giới ngầm đang thu thập thòng tin về Thiên Đường Chiến Thần với giá rất cao, và Khò Lâu Vương cũng nói mình đã không đế lộ ra chút tiếng gió nào.
Dimas là ai? Đó là thương nhân tình báo lớn nhất thế giới ngầm!
Có người tìm đến Dimas để mua tin tức chứng tỏ kẻ đó đã bắt đầu hoài nghi anh không
chết!
Thú vị đây! Trần Hạo lạnh lùng cười, xóa tin nhắn do Khô Lâu Vương gửi đến rồi xoay người ra khỏi rừng.
Một tiếng sau, Trần Hạo trở lại biệt thự của Bạch Phi Nhi, còn chưa vào cổng thì anh đã thấy xe của cô, nhưng đáng ngạc nhiên là trong biệt thự lại không bật đèn!
"Có phải đã có chuyện gì rồi không?", Trần Hạo hỏi.
"Bạch Minh Hợp bị điên rồi!"
"BỊ điên?", tin này làm anh khá bất ngờ.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...