“Vợ à, cô tức thành như thế, không phải là tôi đoán đúng rồi chứ!”
“…”
Bạch Phi Nhi bảo đảm, nếu trong tay có dao thì chắc chắn sẽ xiên chết Trần Hạo ngay tại chỗ.
Bạch Phi Nhi biết nếu cứ tiếp tục thế này thì lát nữa không biết tên khốn nạn Trần Hạo này còn làm ra những chuyện quỷ gì!
Cô lại nhìn thời gian một lần nữa, Bạch Phi Nhi nói: “Hôm nay nhà chú hai tổ chức tiệc, anh đi cùng tôi!”
“…”
Lần này, đến lượt Trần Hạo chịu thua.
“Tôi có thể không…”
“Không được… anh không đi thử xem?”, khuôn mặt Bạch Phi Nhi hiện lên đầy vẻ giết chóc và nói.
Trần Hạo bĩu môi: “Nhà này cứ mùng một, mười lăm lại tổ chức tiệc một lần.
Có lần nào không phải là đi xem người khác giả bộ chứ! Hợp tác làm ăn được một vụ cỏn con thì như lập kỳ công cái thế ngàn đời, nhưng không phải là cả nhà họ Bạch vẫn chỉ có mình cô kiếm tiền đó sao?”
Trần Hạo cũng đã đến bữa tiệc của nhà này hai lần, nhưng đã từng nghe Bạch Chân Chân lảm nhảm không ít.
Nhà chính của nhà họ Bạch không coi trọng bữa tiệc gia đình, hầu hết bày tỏ thái độ ai đi thì đi.
Những con cháu đời sau thì càng quá đáng, không có việc gì thì nhất định không đi, đi rồi thì nhất định là để khoe mẽ!
Bình thường, Bạch Phi Nhi cũng không quan tâm đến bữa tiệc gia đình này, tại sao hôm nay lại cứ phải chen vào đống hỗn loạn này chứ?
Bạch Phi Nhi nhìn ra được Trần Hạo nghi ngờ: “Chú hai nói đã mấy lần tôi không đi rồi, nếu lại không đi nữa thì họ sẽ có ý kiến!”
“Ý kiến cái khỉ gì…”, Trần Hạo khó chịu nói.
Bạch Phi Nhi hung hăng lườm Trần Hạo một cái.
Trần Hạo không còn cách nào đành nói: “Được… cô nói vậy thì cứ đi thôi! Đi là được rồi chứ gì?”
“…”
Bạch Phi Nhi hít sâu một hơi để ngăn cơn tức giận kinh người không bộc phát, nghiến răng như sát thủ mà rời khỏi.
Trần Hạo thì cười híp mắt đi theo.
Chiếc xe băng băng đi về hướng Bắc của Hải Dương, căn biệt ông hai nhà họ Bạch ở đó.
Khi sắp tới nơi thì điện thoại của Trần Hạo reo lên.
Hóa ra là Lưu Khánh gọi tới.
“Cậu Trần à, hôm nay cậu có rảnh không?”, giọng nói của Lưu Khánh có mang chút gấp gáp.
Trần Hạo nói: “Ông thấy tôi giống người rảnh rỗi lắm à? Có chuyện gì thì nói đi!”
“Cái này… cái này…”
“Không nói tôi cúp điện thoại đây!”
“Đừng đừng! Là thế này, Hạ Bách Lăng sợ là không xong rồi…”
Trần Hạo bĩu môi: “Thế thì liên quan gì đến tôi.
Tự ông ôm rơm rặm bụng tôi không ngăn được.
Hôm nay tôi bận lắm không có thời gian quan tâm chuyện vớ vẩn.
Tôi đang đi cùng vợ về nhà chú hai nhà họ Bạch ăn tiệc gia đình! Toàn sơn hào hải vị, nghĩ cũng thấy thèm! Cúp máy đây!”
Nói xong, không đợi Lưu Khánh trả lời, anh đã cúp điện thoại.
Bạch Phi Nhi ngồi bên cạnh liếc nhìn Trần Hạo, sơn hào hải vị? Nghĩ mà thèm? Đàn ông ấy à, toàn bốc phét?
Khi hai người bước vào biệt thự của ông hai nhà họ Bạch, bữa tiệc đã chuẩn bị xong.
Nhưng chỉ có người của nhánh phụ mà chẳng thấy ma nào của nhà chính, ngay cả con trai lớn của ông hai cũng không thấy đâu.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Hạo cười lạnh.
Tiệc gia đình thế này, không làm còn hơn!
Mọi người đều nhận ra Trần Hạo, thấy Bạch Phi Nhi đưa anh tới thì trong ánh mắt đều lóe lên tia chế giễu.
Sau khi hai người vào cửa, chú hai Bạch Trình Viễn cười nói: “Phi Nhi đến rồi à, ngồi đi, nghe nói công ty có chút rắc rối phải không, vất vả cho cháu quá!”
Bạch Phi Nhi nhàn nhạt nói: “Không vất vả! Là chuyện nên làm thôi ạ!”
Trần Hạo đi tới bên cạnh Bạch Phi Nhi ngồi xuống, ngồi sát vào bên cạnh cô.
Con gái ông hai Bạch Lệ Vân thì lạch bạch đi tới sau lưng Trần Hạo, ác độc dùng ngón tay đâm vào vai Trần Hạo.
“Anh… đi ra kia!”, Bạch Lệ Vân coi thường chỉ vào vị trí ở trong góc.
Trần Hạo nhếch mép, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Bạch Lệ Vân bị ánh mắt sắc bén này dọa cho tim đập thình thịch.
.
Truyện Quan Trường
Bạch Phi Nhi sao lại không biết sự ngang ngược của Trần Hạo, không nói lời nào đã dám to gan đánh Bạch Minh Hợp, Bạch Lệ Vân tới khiêu khích không phải là tự mình chịu tội sao?
Lúc đó, Bạch Phi Nhi cũng không hài lòng với thái độ của Bạch Lệ Vân, ở đây bắt nạt Trần Hạo thì khác gì tát vào mặt cô!
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Bạch Lệ Vân đang đứng cạnh Trần Hạo kiếm chuyện: “Lệ Vân khó chịu khi thấy chị và Trần Hạo đến sao? Nếu đã vậy thì chúng tôi đành về thôi”
Bạch Phi Nhi giả bộ đứng dậy, Bạch Trình Viễn lập tức ho khan.
Thấy ánh mắt mang vẻ cảnh cáo của bố, Bạch Lệ Vân lạnh giọng hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Bạch Phi Nhi thấy thế thì cũng không nói nhiều nữa.
Bạch Lệ Vân lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh anh trai Bạch Tử Húc, cố ý nói lớn: “Một thằng ngốc mà cũng có tư cách ngồi ăn trên bàn! Cho ngồi ở góc là tốt lắm rồi!”
Bạch Phi Nhi nói: “Muốn nói gì thì lớn tiếng nói trước mặt này, sao phải lẩm bẩm sau lưng làm gì?”
Bạch Lệ Vân đã quen thói hống hách, nghe thấy lời này thì lập tức đứng dậy.
Bạch Tử Húc ngồi bên cạnh lập tức giữ lại, nhỏ giọng bên tai cô ta: “Đừng gây chuyện, tính toán với một thằng ngốc làm cái gì, đợi lát nữa anh hai trả thù cho em!”
“Hừ!”, nghe thấy Bạch Tử Húc nói thế thì Bạch Lệ Vân mới lạnh lùng hừ một tiếng và không nói nữa.
Bạch Trình Viễn lúc này lại tỏ vẻ đau lòng nhìn Bạch Phi Nhi, rồi liếc nhìn Trần Hạo.
“Phi Nhi, thật là khổ cho cháu quá!”
Bạch Phi Nhi đương nhiên biết ý nghĩ của chú hai.
Đường đường là người thừa kế nhà họ Bạch, người con gái đẹp nhất Hải Dương, thế mà lại lấy một thằng ngốc, như thế không khổ sao?
Trước đây một năm, trong lòng Bạch Phi Nhi cũng rất đau khổ, nhưng sau đó dần phát hiện, tuy Trần Hạo ngốc nhưng rất thương người.
Khi cô làm việc ngủ quên mất, Trần Hạo sẽ đắp chăn cho cô, lúc nào trên bàn làm việc cũng có tách trà mà Trần Hạo cố ý rót cho cô uống.
Sau hai năm, cô cũng dần không thấy khổ nữa, hoặc là nói như thế này mới chuẩn, Bạch Phi Nhi đã quen rồi!
Nhưng gần đây, sau khi Trần Hạo khôi phục thì Bạch Phi Nhi lại cảm thấy thật khổ!
Trước đây anh ngốc nghếch, nhưng mọi chuyện đều do cô quyết định! Không gây loạn khắp nơi!
Bây giờ, Trần Hạo hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cô! Trái lại khiến cô cảm thấy hoảng loạn!
Thấy Bạch Phi Nhi chìm vào suy tư, trong ánh mắt Bạch Trình Viễn lóe lên một tia đắc ý, rồi lại một lần nữa khinh thường liếc nhìn Trần Hạo: “Chú và ông đã từng nhắc tới, kể cả nhà họ Trần có ơn với nhà chúng ta, thì nuôi con trai ngốc nghếch nhà họ là được rồi! Hà tất phải lôi cháu vào? Nhưng ông lão quá cứng nhắc…”
Trần Hạo mỉm cười không nói gì.
Một dao này có vẻ như là đâm anh, nhưng thật ra vẫn là để thăm dò xem Bạch Phi Nhi có muốn ly hôn không!
Dù sao, có thằng con ở rể như anh đây thì Bạch Phi Nhi vẫn là người nhà họ Bạch.
Nhưng nếu Bạch Phi Nhi gả ra ngoài thì không phải người nhà họ Bạch nữa, đương nhiên sẽ không nắm giữ công ty nhà họ Bạch được lâu dài!
Nếu thúc đẩy họ ly hôn, khiến Bạch Phi Nhi lại gả ra ngoài, thì tốt nhất là gả tới một nhà giàu có nào đó thì mới đúng nguyện vọng của toàn thể nhà họ Bạch.
Dòng chính và nhánh phụ vẫn luôn bất hòa với nhau, rõ ràng người của dòng chính hoàn toàn không tiết lộ với bên ngoài thông tin Trần Hạo đã hồi phục, nhánh phụ vẫn cho rằng Trần Hạo vẫn là thằng ngốc tùy tiện xỉ nhục như trước!
Nhưng, Trần Hạo cũng xem thường đám người này.
Không chọc vào anh thì anh cũng chỉ coi như con kiến đang cắn loạn, cùng diễn một màn! Còn bây giờ, những người này lại mở cái mồm thối nói lôi thôi với Bạch Phi Nhi, Trần Hạo cũng muốn để Bạch Phi Nhi tỏ thái độ trước!
Mà Bạch Phi Nhi lại cau mày: “Chú hai, sau này đừng nói lời này nữa!”
Thím hai thấy không khí có phần ngại ngùng, chợt cười, nói: “Phi Nhi à, tới đây, nếm thử con cá thím hai chiên nào!”
“Vâng!”, Bạch Phi Nhi gật đầu.
Sau đó, thím hai Lư Diễm Linh ngồi ngay xuống bên cạnh Bạch Trình Viễn.
Lư Diễm Linh tiếp lời, liếc nhìn Trần Hạo: “Tuy cháu hiền lành, cũng nghe lời, nhưng thím và chú hai cháu thấy thế này cũng không nhịn nổi…”
“Ăn cơm, ăn cơm! Không nói những chuyện không vui nữa!”, nói xong, Bạch Trình Viễn nâng ly: “Nào, chúng ta cùng cạn ly, chúc sự nghiệp của Phi Nhi thuận lợi, những ngày sau này Bạch thị càng ngày càng phát triển!”
Mọi người cùng nâng ly, Bạch Phi Nhi cũng đứng lên, chỉ có Trần Hạo là vẫn ngồi im.
Bạch Tử Húc liếc nhìn Trần Hạo: “Trần Hạo… kính rượu đi! Tại sao không đứng dậy!”
Ánh mắt của Trần Hạo ra hiệu nhìn vào ly rượu của mình: “Ly rượu chẳng có giọt nào thì uống cái gì?”
Bạch Lệ Vân cười thầm, vừa rồi lúc người làm rót rượu, chính cô ta đã ra hiệu bằng mắt, người làm mới cố ý bỏ qua ly của Trần Hạo.
Thấy Trần Hạo bị hớ, Bạch Lệ Vân nói với người làm: “Đem cho anh rể nhà chúng ta một ly nước cam!”
Bạch Tử Húc không nhịn nổi bật cười: “Đúng vậy, vẫn là Lệ Vân chu đáo, đầu óc thất thường thì uống rượu vào càng bị kích thích, nên uống nước hoa quả thì tốt hơn!”
Người làm chậm rãi đi tới bên Trần Hạo rót nước cam.
Bạch Tử Húc tỏ vẻ đùa dai như trêu con nít, thằng ngốc: “Trần Hạo, xem Lệ Vân đối xử với anh tốt thế nào kìa, ngoan ngoãn mà uống nước hoa quả đi!”
Ha Ha Ha! Nói xong, Bạch Tử Húc và Bạch Lệ Vân không kiêng dè cười như điên chế giễu.
Bạch Phi Nhi chứng kiến đến toàn bộ câu chuyện, trong lòng hơi đau đớn.
Bạch Lệ Vân và Bạch Tử Húc có vẻ như đâm chọc Trần Hạo, nhưng sao Bạch Phi Nhi không biết, hai người bọn họ đổ hết tất cả tức tối lên người Trần Hạo chỉ vì quyền thừa kế bị cô lấy mất? Trần Hạo vô tội mà.
Bạch Phi Nhi cầm lấy chai rượu mà người làm mang tới, nói với Trần Hạo: “Trần Hạo, uống rượu cho tôi!”
Thấy rượu sắp rót vào ly, Trần Hạo dùng tay chặn miệng ly rượu lại.
Bạch Lệ Vân thấy vậy càng cười lớn: “Thằng ngốc vẫn thích uống nước hoa quả, nước hoa quả mới ngọt! Ha ha ha!”
Bạch Phi Nhi cau mày: “Bạch Lệ Vân…”
Trên góc độ vào đó, Trần Hạo hoàn toàn vô tội.
Cuộc hôn nhân này đối với Bạch Phi Nhi là bất công, vậy chắc đối với Trần Hạo là công bằng?
Mà những người này đem tất cả oán hận đối với cô trút lên người Trần Hạo, Trần Hạo có tội gì chứ?
Bạch Phi Nhi cũng không hẳn là đau lòng Trần Hạo, chỉ là không hiểu sao có chút đồng bệnh tương liên! Không nhịn được định nói thay Trần Hạo vài câu.
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Lư Diễm Linh đã rất biết ý, chợt chen vào: “Lần trước, ông lão bảo thím dọn dẹp nhà cũ, thím phát hiện mấy thứ đồ của bố cháu!”
- ------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...