Lưu Phong khó hiểu, Bạch Phi Nhi cũng không thể nào lý giải được, chẳng lẽ, những suy đoán trước đó của cò đều sai rồi?
Nếu không, tại sao khoản nợ nhà họ Hà và nhà họ Trương lại nằm trên tay Trần Hạo?
"Tôi ăn ngay nói thật mà! Nếu không tin ông cứ hỏi Hà Nham Đông và Trương Nguyên đi, xem có phải là thật hay không!", Trần Hạo tỏ vẻ vô tội nói.
Lúc này cổ đông phía dưới đều đã run lẩy bẩy, tên này quá âm hiểm!
Mẹ nó đây là bẫy liên hoàn! Xem ra lần này nhà họ Lưu không chỉ là không may, mà còn thua lỗ cả vốn ban đầu.
"Anh đừng khinh người quá đáng!", Lưu Gia Ấn lạnh lùng nói.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Tôi chưa từng bắt nạt người khác bao giờ, tôi chỉ làm những chuyện mà mấy người muốn làm với Bạch thị thôi!"
Lưu Gia Ấn nói: "Trần Hạo, làm người thì phải biết điếm dừng!"
"Xin lỗi nhé, chuyện này không liên quan gì tới tòi cả! Nếu không anh thử hỏi hai cậu chủ kia, cầu xin bọn họ để cho anh một chút thời gian?”
Lưu Gia Ấn giận điên lén,
trong phút chốc cũng thấy luống cuống!
Hai ông cháu nhà họ Lưu có nghĩ thế nào cũng không ngờ được trên tay Trần Hạo còn có món nợ của nhà họ Hà và nhà họ Trương.
Lưu Phong hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?"
Trần Hạo lạnh nhạt nói: "ông cụ đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khoẻ, tôi chỉ truyền lời thôi, hai cậu chủ nói, bọn họ không cần tiền, dùng cổ phần của Lưu thị mấy người để gán nợ là được! ông thử nói xem, tội gì mà phải biến thành
như thế? Vừa rồi tôi nói ông còn không phục! Xem đi, đã bại bởi cậu Hà, cậu Trương còn gì? Hy vọng ông còn chút tiền mua quan tài!”
Phụt! Lưu Phong bị nghẹn một hơi, hộc máu tại chỗ!
Lưu Gia Ấn trợn tròn mắt: "Ông nội! õng nội!"
Sau đó, Lưu Gia Ấn vọt thẳng đến bên cạnh Trần Hạo, muốn túm lấy cổ áo của Trần Hạo.
Trần Hạo đấm thẳng vào mặt hắn ta, cười lạnh nói: "Tự rước lấy nhục!”
Lưu Gia An đỏ cả mắt, còn muốn tiến lên.
Lúc này Bạch Phi Nhi liền kêu lên: "Ngạo Tuyết, mau gọi xe cứu thương, đưa ông cụ đến bệnh viện!"
Nghe thấy Bạch Phi Nhi nói vậy, lúc này Lưu Gia Ấn mới tỉnh táo lại, bổ nhào vào bên cạnh ông nội: "ông nội, ông tuyệt đối không được có việc gì!"
Lưu Gia Ấn muốn khóc, hối hận đến phát điên, nếu hắn ta sớm biết có kết quả như thế này, có đánh chết hắn ta cũng sẽ không can dự.
Chỉ tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Mà sau khi Bạch Phi Nhi ổn định tình hình, liền giao việc giải quyết hậu quả cho Giang Ngạo Tuyết, kéo Trần Hạo vào trong phòng làm việc của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...