Đúng là không hề tầm thường, chỉ là tòi rất hiếu kì, nhỡ
ta sẽ gọi bà xã đến chuộc không?"
Bạch Tử Húc cười nói: "Thua? Sợ là cậu ta cũng chẳng có tư cách để thua nữa, Bạch Phi Nhi chỉ cho cậu ta một tấm thẻ, bình thường chỉ được tiêu xài trong đấy, giới hạn một tháng là một trăm ngàn! Giới hạn thấp nhất để đổi thẻ đánh bạc trong sòng bạc là năm trăm ngàn, cậu ta lấy cái gì để thua?”
Bạch Tử Húc vừa nói xong, một đám người xung quanh liền cười vang, trào phúng chỉ trỏ.
Tống Sơn nghe như thế, khó chịu lạnh lùng muốn tiến lên, cảm thấy 13 người này chính là món quà mà ông trời ban cho cậu ta!
Chỉ cần quật ngã mấy người này, sẽ có thể đế lại ấn tượng tốt cho Trần Hạo, rút ngắn quan hệ.
Nếu như lấy được ấn tượng tốt của Trần Hạo, tùy tiện giới thiệu mấy nhân vật lớn là cậu ta sẽ có thể có được đãi ngộ giống Tống Ninh Mông.
Nhưng mà Tống Sơn không nghĩ tới, Trần Hạo không để sự khiêu khích của Bạch Tử Húc ở trong lòng, khẽ vươn tay ngăn cậu ta lại, Tống Sơn cảm thấy rất
phiền muộn.
Sau khi ngăn Tống Sơn lại, anh cười một tiếng: "Bạch Tử Húc, tôi đề nghị anh đừng rảnh quá mà kiếm chuyện, đừng quên lần trước là ai bị ngược như chó!"
"Cậu! ", Bạch Tử Húc tức đến mức run rẩy, anh ta lớn đến bây giờ còn chưa phải chịu thiệt thòi như vậy, vốn đã ghi hận trong lòng, lúc này Trần Hạo lại nói ra ở trước mặt mọi người, Bạch Tử Húc càng hận không thế giết tên này.
Sau khi người quen của Bạch Tử Húc ở xung quanh nghe
vậy, đều chuyến ánh mắt vê phía anh ta, thi nhau nghĩ thầm, bị ngược như chó? Đang nói đến Bạch Tử Húc sao?
Thấy anh ta tức đến mức muốn giết người, lại không phản bác, đám người kia đoán chắc hẳn là thật.
Bạch Tử Húc đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lồ để chui xuống.
Trần Hạo nói xong thì dẫn Tống Sơn rời đi, cũng không thèm nhìn Bạch Tử Húc thêm chút nào.
Rất nhanh, Tống Sơn đã đưa
Trần Hạo đến một căn phòng chung riêng biệt, bên trong có tầm mười người đang chơi xúc xắc.
Trần Hạo lẳng lặng tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn hai lần đã biết đại khái quy tắc của nơi này, tiền đặt cược thấp nhất trên cái bàn này là năm trăm ngàn một lần, có thế đoán lớn nhỏ và điểm số, đoán điểm số thì dựa theo trình độ khó dễ mà tăng bội số khác nhau.
"Anh rể, em đã đổi thẻ đánh bạc cho anh rồi!”, Tống Sơn cười tủm tỉm nhận lấy một đống thẻ đánh bạc từ trên tay nhân viên phục vụ, cung kính đặt ớ trước
mặt Trần Hạo.
Anh cười gật đầu, sau đó quan sát cách lật chia bài, phát hiện đối phương chỉ mạnh hơn khách chơi bài bình thường một chút, tiện tay đặt một triệu, rất nhanh, cốc xúc xắc đã được mở ra, quả nhiên như Trần Hạo đặt, ra lớn!
Sau đó mười ván liên tục, Trần Hạo thắng từng ván một, xung quanh lập tức bùng nổ, không ít khách khứa ở đây đều coi Trần Hạo là ngọn đèn sáng.
Trần Hạo đặt lớn thì mọi người cũng đặt lớn, Trần Hạo đặt nhỏ tất cả mọi người cũng đều đặt nhỏ.
Chỉ trong mười ván ngắn ngủi, Trần Hạo đã thắng được mấy chục triệu, người chia bài chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, anh thắng cũng không nhiều, nhưng sòng bạc lại thua thảm, bởi vì đến cuối cùng gần như tất cả mọi người đều đặt nhưTrền Hạo, ván xúc xắc này đã bị anh biến thành sòng bạc để khách đánh cược, mới qua năm sáu ván mà người chia bài đã khiến cho sòng bạc thua gần trăm triệu.
Đoạn này có hình ảnh
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...