Hạ Hồng Khang nghe đến ba chữ nhà họ Bạch thì hơi chau mày: “Anh là gì của nhà họ Bạch?”
“Bạch Phi Nhi là vợ tôi!”, Trần Hạo không lòng vòng mà nói thẳng.
Nhưng anh vừa nói xong thì một loạt tiếng cười vang lên.
Con rể ăn bám của nhà họ Bạch, cái tên ngốc đó? Mượn oai của nhà họ Bạch để vênh mặt với cậu chủ Hạ?
Cho dù nhà họ Bạch có thể diện thì cái loại ở rể như anh có được tí nào?
Quả nhiên, Hạ Hồng Khang nghe xong thì bĩu môi trào phúng: “Mặt mũi của nhà họ Bạch do anh nói là được à?”
Anh ta nói xong thì tiếng cười càng nhiều hơn.
“Thể diện của nhà họ Bạch không phải do tôi quyết thì anh nể mặt tôi đi!”, Trần Hạo nói rất tự nhiên.
Mọi người nghe vậy thì lại càng không kìm được mà cười phá hết lên! Một tên ăn bám thì có thể diện kiểu gì?
Hạ Hồng Khang nhếch miệng: “Anh nghĩ mặt anh to cỡ nào?”
Hạ Hồng Khang khó chịu nói.
Hạng người nào cũng đòi mặt mũi với anh ta được chắc? Vậy anh ta cũng không cần thể diện hay sao?
“Vậy anh muốn sao?”, Trần Hạo nheo mắt hỏi.
“Cậu chủ Hạ đã nói rồi, mời ba vị thiên kim ở đây đi chơi! Cái thứ ở rể như anh đừng có ở đây giả vờ nữa, anh có bản lĩnh gì hả? Nói khó nghe chút thì cũng chẳng phải người cùng đẳng...!cấp...”
Chữ “cấp” cuối cùng còn chưa nói xong thì Khổng Dư đã bị ăn một cái tát ngay trên mặt!
Khác với cái tát của Ninh Vũ, lực của cái tát này khiến cho Khổng Dư ngã lăn hai vòng, rồi ngồi bệt xuống đất.
Anh ta hoa mắt mất 2, 30 giây thì mới phản ứng lại.
Đã có hai chiếc răng bị gẫy, thật sự quá thảm!
Lúc này tuy chỉ có Hạ Hồng Khang cùng mấy người cùng phe với Ninh Vũ bao quanh.
Nhưng Hạ Hồng Khang vẫn không có mặt mũi để nhượng bộ.
Mặt anh ta tái xanh lại, đây rõ ràng là đang đánh vào thể diện của anh ta mà!
Ban đầu, đám Ninh Vũ còn tưởng Trần Hạo sợ, nhưng lúc này, Trần Hạo lại xông ra cho Khổng Dư một cái tát!
Đó là Hạ Hồng Khang đó, là người mà sẽ xử lí bạn ngay nếu bạn không chịu nghe lời!
Ánh mắt Ninh Vũ lộ ra sự chán nản, cậu ta mãi mới có chút tự tin thì lại bị thổi bay đi mất!
Lúc này, cậu ta còn hy vọng Hạ Hồng Khang sẽ ra oai cho Trần Hạo sợ!
Bạch Chân Chân thì ngơ ngác luôn tại chỗ.
Tên ngốc bình thường bị cô ta bắt nạt lại mạnh mẽ đến thế ư?
Bọn họ còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe thấy tiếng nói của Trần Hạo: “Anh thấy cái mặt này đủ chưa? Chưa đủ thì để tôi thêm!”
“Haha...”, Hạ Hồng Khang cười khẩy liên tục.
Anh ta lớn đến giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp!
Anh ta quay sang, đánh mắt một cái, hai tên vệ sĩ to cao ở phía sau anh ta đã xông lên bao vây Trần Hạo!
Hạ Hồng Khang có bảo vệ giỏi cỡ nào thì không cần nghĩ cũng biết!
Ông hai Hạ năm xưa là xã hội đen, có vô số kẻ địch trong thế giới ngầm.
Cho vệ sĩ đi bảo vệ con trai thì cũng phải vào hạng số một số hai!
Lúc này hai tên vệ sĩ một trái một phải, đánh về phần đầu của Trần Hạo.
Tốc độ của hai người này thật sự khiến người ta hoa cả mắt!
Trần Hạo lại chẳng hề hoang mang.
Anh lùi về sau nửa bước, không ai hiểu anh đang làm gì, chỉ thấy thân thể anh cong theo một hướng rất kỳ lạ, hai tay thì cong như con rắn!
Không ai nhìn thấy Trần Hạo làm như thế nào, cảnh cuối cùng chỉ là Trần Hạo lại lùi về sau nửa bước!
Sau đó, chỉ thấy hai tên vệ sĩ hùng hổ xông vào.
Đến thời khắc cuối cùng thì cả hai gập người quỳ xuống đất, thẳng trước mặt Trần Hạo!
“Có gì muốn nói thay cho chủ thì cứ từ từ, sao lại quỳ thế, không hay lắm đâu?”, Trần Hạo sờ mũi, ngẩng đầu nhìn Hạ Hồng Khang!
Lúc này Hạ Hồng Khang vừa phẫn nộ lại vừa kinh ngạc!
Đúng vậy, cái người cậu chủ ngang ngược tung hoành khắp nơi này giờ đang cảm thấy hốt hoảng!
Phải biết rằng hai tên vệ sĩ này đấu được với gần 20 người bình thường đó!
Thế mà chưa đầy nửa phút đã phải quỳ trước mặt Trần Hạo rồi! Mà quỳ xuống xong liền không hề động đậy nữa, chuyện gì thế này?
“Cậu chủ Hạ à? Giờ anh xem xem hộ tôi là có nể mặt được không?”, Trần Hạo nhìn Hạ Hồng Khang.
Hạ Hồng Khang mở miệng, vừa giận vừa thẹn nói: “Anh chắc chắn là anh xứng với thể diện này sao? Cho dù anh có giỏi đánh thì có dám đánh tôi không? Nhà họ Hạ tôi có hơn ba ngàn môn đồ, anh đánh được hết không? Ba ngàn môn đồ mà xuất hiện thì nhà họ Bạch các anh chịu nổi không?”
“Ba ngàn thì ghê đấy, hay là chúng ta qua kia nói chuyện riêng đi?”, Trần Hạo chỉ về vườn hoa bên ngoài.
Hạ Hồng Khang nắm chặt tay, anh ta không dám!
Vệ sĩ của anh ta còn bị Trần Hạo xử trong một nốt nhạc và đang quỳ kia kìa!
Nhưng anh ta không cam tâm, mà lạnh lùng cười khẩy: “Vậy chúng ta về tỉnh lị nói chuyện nhé?”
Trần Hạo gật đầu: “Ừ, đi luôn nhé?”
“...”
Bạch Chân Chân thật sự muốn đánh cho Trần Hạo một cái, nói chuyện vừa phải thôi chứ! Hạ Hồng Khang đã nhượng bộ rồi mà vẫn còn ép người ta.
Để làm cái gì chứ? Đắc tội với nhà họ Hạ thì có gì hay?
Má nó chứ, ngu vẫn hoàn ngu, nói là hồi phục nhưng vẫn ngu kinh dị!
Rốt cuộc Trần Hạo khỏi lúc nào? Liệu Trần Hạo có tính sổ với cô ta không?
Bạch Chân Chân nghĩ đến những việc mà mình từng làm với Trần Hạo, trong lòng cực kỳ bất an! Nhưng nghĩ lại, Trần Hạo cũng chỉ là đứa ở rể của nhà họ Bạch, vẫn có khác biệt về thân phận và địa vị!
Nghĩ đến đây, Bạch Chân Chân bước lên nửa bước, khiển trách: “Trần Hạo, đủ rồi! Anh đừng có nói linh tinh nữa! Anh được thay mặt nhà họ Bạch nói chuyện từ khi nào đấy?”
Tống Ninh Mông thì nhìn Bạch Chân Chân khinh bỉ: “Anh rể giúp cô xả tức mà cô còn nói anh rể gây sự! Đầu óc của cô thế này thì bảo sao bố không yêu mẹ không thương!”
“...”, Bạch Chân Chân còn định nói gì đó thì đã thấy Tống Ninh Mông bước qua! Cô ta không muốn bị Tống Ninh Mông đàn áp giữa chốn đông người, bèn im lặng.
Trương Mạt Mạt lén nhìn Ninh Vũ, thấy Ninh Vũ chán nản thì bèn kéo góc áo cậu ta: “Anh là cậu hai nhà họ Ninh, là thiên chi kiêu tử, việc gì phải so đo đánh dấm với một cái tên ở rể?”
Ninh Vũ im lặng một hồi rồi sắc mặt mới bình tĩnh trở lại.
Đúng đó, địa vị và thân phận khác nhau rõ ràng!
Đám người đang nghĩ ngợi thì đã thấy cô hai nhà họ Mễ bước đến!
Vụ ồn ào ở đây tuy không xé ra to nhưng cũng ảnh hưởng không tốt, cô hai nhà họ Mễ chắc là đến đây để giải quyết vấn đề!
Ninh Vũ và Bạch Chân Chân nhìn nhau, không hoảng chút nào! Với vị trí của họ, nhà họ Mễ chắc chắn sẽ chủ trì công bằng!
Dù sao cũng là Hạ Hồng Khang tự gây chuyện trước!
“Anh Hạ vẫn oai gớm nhỉ! Mễ Quả Quả tôi nên cảm ơn anh đến để dọn dẹp hay là hỏi tội xem anh đến đây gây rối để làm gì hả?”
“Cô Mễ, Ninh Vũ tôi thật sự không dám làm loạn gì hết! Nhưng hôm nay đúng là anh Hạ đã ức hiếp người quá đáng mà!”, Ninh Vũ đứng ra nói.
Lúc này cậu ta thoải mái hơn nhiều.
Tuy là Trần Hạo ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào cậu ta để giải quyết mọi chuyện!
“Là ai ức hiếp quá đáng thì nhìn là biết ngay!”, Hạ Hồng Khang chỉ vào Khổng Dư đang ôm mũi và hai tên vệ sĩ đang quỳ, tức tối trừng mắt lên.
Mễ Quả Quả bất thiện nói: “Anh Hạ, ông tôi đang ở trên tầng, ông nhờ tôi chuyển lời cho anh là, ông ấy đã nhìn thấy hết rồi.
Giờ thì mời anh xin lỗi anh này đi! Nếu không thì sau này sẽ không có một hoạt động nào của nhà họ Mễ chào đón anh hết!”
Đám người nhìn sang Trần Hạo – đối tượng được Mễ Quả Quả chỉ vào, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi.
Bảo Hạ Hồng Khang xin lỗi thì còn dễ hiểu, vì đây là tiệc rượu nhà họ Mễ, làm loạn ở đây là không nể mặt họ!
Nhưng sao lại phải xin lỗi Trần Hạo chứ? Đáng ra phải là Ninh Vũ chứ?
- ------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...