Tất nhiên cuối cùng chẳng có gì, anh ấy nhát như thế thì chờ mong cái gì.
Tôi bị Lâm Cảnh Chi trực tiếp đắp chăn cho, quấn chăn thành kén cho tôi, cuối cùng thì hài lòng ôm cả người lẫn chăn để ngủ.
Sau khi chiêm ngưỡng khuôn mặt đang ngủ của anh một lúc, tôi nhắm mắt lại và ngủ ngon lành.
Không biết có phải do chăn bông khiến tôi không thể cử động nên mới gặp ác mộng hay không, giống như một giấc mơ nhưng lại không phải là mơ.
Tôi mặc đồng phục của trường cao trung Phong Thủy và đang đứng trò chuyện với bạn cùng bàn ở gần tiệm trà sữa.
Cách đó không xa là một thanh niên đang nằm bất động động ở dưới đất, anh ấy đang mặc bộ đồng phục của trường cao trung thành phố, ánh trăng chiếu vào cậu, làm tăng thêm cảm giác dễ bị tổn thương và tĩnh lặng.
“Thật kinh khủng, tôi phải làm sao đây?” Bạn cùng bàn kéo ống tay áo khoác của tôi, tay run lên không thể kiềm chế.
Trước đây tôi còn tưởng tên Lâm Kỳ An luôn rất thân thiện, nhưng không ngờ anh ta đã đánh người ở ngoài trường học.
Tôi cũng sợ mà lắp bắp: “Anh ấy nằm đó đã lâu rồi, cậu có muốn đi xem không?”
Thẩm Tín liếc nhìn điện thoại rồi lắc đầu: "Không đâu, mẹ mình đang tìm mình, mình về trước, cậu cũng nên về đi.
Nếu không được thì cứ gọi 120!"
Tôi lại hoang mang không biết làm thế nào: "…"
Tôi sờ túi thì thấy trống rỗng, điện thoại của tôi được cô giáo chủ nhiệm tịch thu luôn rồi.
So với hai người trước, hiển nhiên nỗi sợ hãi và sợ hãi của một người sẽ tăng lên vô hạn.
Điều con người sợ là nỗi sợ những điều chưa biết.
Tôi rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở trở nên nhanh hơn và ngay cả hành động nuốt nước bọt đơn giản cũng trở nên khó khăn.
Nhưng người đàn ông nằm im rất lâu, bất động,có những giọng nói lớn từ những người bên cạnh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy cũng như tôi, cơ thể yếu đuối từ nhỏ và thậm chí không thể sống như người bình thường.
Có lẽ loại tưởng tượng này đã cho tôi dũng khí, tôi tiến lại gần anh ấy, khi ngồi xổm xuống bên cạnh, tôi mới nhận ra rằng anh ấy thực sự vẫn đang mở mắt.
Nó càng làm cho trái tim nhỏ bé vốn đã nặng trĩu lại càng trở nên tồi tệ hơn.
"Này, anh ổn chứ? Anh có bị thương ở đâu không?"
Anh ấy không nói gì, tôi không đi được, chỉ có thể lúng túng ngồi xổm bên cạnh anh ấy, phải rất lâu sau tôi mới thấy anh ấy cử động.
Anh lặng lẽ đứng dậy, dáng người cao nhưng gầy.
Tôi cũng đứng dậy, nghĩ nếu anh không sao thì mình sẽ nhanh chóng rời đi, dù sao cũng đã muộn lắm rồi và cũng không còn trà sữa nữa.
Có lẽ là do tôi đã ngồi xổm quá lâu, vừa đứng lên, mắt tôi đen lại, cảm thấy choáng váng một lúc, cuối cùng tôi khập khiễng, thở hổn hển ngồi xuống đất.
Anh ấy sửng sốt trong giây lát, giây tiếp theo quỳ xuống bên cạnh tôi: "Bạn gì ơi, bạn có sao không?"
Mắt tôi mờ đi, đường nét của chàng trai phân tán thành vô số hình ảnh nhỏ bay vèo vèo trong đầu tôi.
Tiếng gọi bên tai tôi dường như bị ngăn cách bởi một bức tường, hổng có nghe được.
"Vi Lan, Vi Lan.
Hà Vi Lan, tỉnh lại đi!"
Tôi đột nhiên mở mắt ra, bị ánh sáng kích thích, ngơ ngác nhìn người trước mặt, hình ảnh song sinh của thiếu niên lúc nảy dường như hợp nhất thành một, trở thành bộ dạng của Lâm Cảnh Chi.
Anh đưa tay sờ trán tôi: “Em sao vậy? Chắc không phải là bệnh tim chứ hay là gặp ác mộng?"
“Ừ,” tôi muốn đứng dậy, nhưng tay không dùng được sức, lúc này tôi mới nhận ra thủ phạm chính là cái chăn, tôi có chút mệt mỏi.
“Là do cái chăn.”
Tôi đến bên cạnh Lâm Cảnh Chi ôm anh thắt chặt, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, “Hình như em gặp ác mộng, nhưng em quên mất mơ thấy gì rồi.”
Anh im lặng nhìn tôi, nhưng giây tiếp theo anh đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Quên đi là chuyện tốt.
Nhưng tôi luôn có cảm giác như nó rất quan trọng với em.”
Tôi lẩm bẩm vài câu, rồi háo hức nhìn anh: “Hát cho em nghe đi? Khi còn nhỏ, khi sợ hãi, em sẽ tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mẹ sẽ ôm em hát cho em ngủ.”
Lâm Cảnh Chi cuối cùng đã chịu hát, tôi áp vào ngực anh, hòa cùng nhịp tim đều đặn của anh, không biết có phải vì cảm thấy thoải mái, nên dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi tôi đang chật vật trong giấc mơ, một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Thế là dẹp luôn giấc ngủ ngồi dậy nhiều chuyện cái đã.
Tôi cố mở to mắt nhìn anh, “Lâm Cảnh Chi, có phải chúng ta khi nhỏ đã biết nhau rồi không?"
Lâm Cảnh Chi cũng nhìn vào mắt tôi, nhưng anh ấy chỉ cười nhẹ, không nói gì mà nhìn chằm chằm vào tôi, khiến mí mắt tôi run lên.
Mãi đến khi chìm vào giấc ngủ tôi mới nghe được từ “biết” trong trạng thái mơ hồ.
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, Lâm Cảnh Chi đã chơi cùng với lũ trẻ trong sân.
Tôi hơi xấu hổ vì đã dậy muộn khi ở nhờ nơi đây.
Thế là thấy dì Ngô đang ho khi sắp xếp sách cho bọn trẻ, tôi đề nghị giúp đỡ.
Dì Ngô nhìn tôi đầy trìu mến: “Con ngoan lắm, thảo nào Cảnh Chi thích con như vậy.
Trước đây ta vẫn lo lắng không biết đứa trẻ này có gặp được đúng người hay không, bởi vì nó gánh nặng quá nhiều chuyện, lại không muốn để người khác biết, nếu có chuyện gì xảy ra, nó cũng chỉ im lặng."
Gánh nặng trên lưng anh ấy...!có lẽ là chuyện đứa con riêng của nhà họ Lâm.
So với điều này, tôi vẫn muốn biết tại sao một anh chàng đẹp trai như vậy lại giả vờ xấu.
Tôi cầm mấy cuốn sách tiến đến bên dì Ngô, liếc nhìn Lâm Cảnh Chi ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Dì Ngô, dì có thể nói cho con biết tại sao anh ấy lại làm cho gương mặt của mình trở nên xấu không?"
Dì Ngô cao giọng quát, trông chuẩn bị xù lông lên ăn thịt ông già kia: "Nói đến điều này khiến ta tức giận lắm!"
"Đừng giận, đừng giận, con sẽ băm ra cho Heo an những ai làm dì tức giận." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra miệng mình thật ngu ngốc.
"Tiểu Hà, còn gặp qua anh cả nhà họ Lâm chưa?"
Tôi chưa nhìn thấy rõ, mặc dù ngày đầu tiên tôi đến nhà họ Lâm nhưng tôi chỉ nhìn thấy người đó từ xa, tôi lắc đầu thở dài.
Không ngờ nhìn sang dì Ngô bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của dì, dì bóp chặt chiếc ly trong tay đến muốn vỡ: "Hừ! Tên xấu xa, sức khỏe lại không tốt, nhưng thích hành hạ người khác.
Lúc Cảnh Chi mới về nhà Lâm, tên khốn xấu xa đó còn kêu gọi người giúp việc trong nhà bắt nạt Cảnh Chi, mãi về sau tôa mới biết.”
Tin tức này làm tôi choáng ngợp, nói đúng hơn là tức đến nghẹn rồi.
Tôi có thể cảm thấy máu toàn thân dâng trào, tôi che mặt bằng vài cuốn sách trong tay: "Con nhớ ra mình còn có việc phải làm, con đi trước nha dì!"
Sau khi bước vài bước ra khỏi cánh cửa phòng học nhỏ, tôi cuối cùng cũng thở được một hơi.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi nhận ra mình đã mang cuốn tập vẽ cũ của Lâm Cảnh Chi ra.
Nhưng tôi không muốn quay lại nên tôi đành quay lại phòng mình, nằm trên giường một lúc, không thể bình tĩnh lại, lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lâm Cảnh Chi, sau đó lại lên cảnh Lâm Cảnh Chi đang sống một cuộc đời khốn khổ.Nhưng đầu tôi dừng lại ở hình ảnh lóe đôi mắt hấp dẫn cùng hai nốt ruồi nhỏ trên người của anh.
Khi về đến phòng tôi tò mò lật tẩy vẽ của anh ra xem, trang đầu là chiếc bánh dâu tây rất to do anh vẽ rồi tôi nghĩ đến cảnh anh đút tôi ăn mà cười ngây ngô.
Loại bánh này nhìn chung đắt tiền, chắc hồi nhỏ anh chỉ ăn vài lần nên luôn ghi nhớ và xuất hiện dày đặc trong tập vẽ của anh.
Tôi đột nhiên có một kế hoạch
làm cho Lâm Cảnh Chi bất ngờ, tôi bàn bạc chuyện này với dì Ngô, rồi với dì trong nhà bếp để họ phụ tôi, chứ không cái bánh sẽ không ăn được.
Tôi đặt mua đủ nguyên liệu, đợi hôm nay Lâm Cảnh Chi phải đi làm để thực hiện, tôi và dì ở nhà bếp đã nghiên cứu công thức rất lâu, cuối cùng đã làm được một chiếc bánh giống như trong tập vẽ của anh.
Mẹ tôi mà biết tôi làm được bánh chắc mừng đến mức mở tiệc mất.
Sau khi bọn trẻ dùng thử, chúng cũng dành nhiều lời khen ngợi cho tôi.
Ủa rồi sáng tạo ra chỉ, giờ bọn trẻ đòi tôi làm hoài luôn.
Theo công thức và kinh nghiệm tích lũy trước đó, tôi đeo tạp dề màu hồng và bóp kem cẩn thận.
Tay nghề của tôi chưa bao giờ tốt, nhưng không biết tại sao vì tôi tin tưởng vào vũ trụ mách bảo nên bánh tôi làm ra cũng tạm ổn.
Mẹ tôi thường nói, yêu đương với đàn ông là khởi đầu của bất hạnh, bởi vì rất nhiều tình yêu bắt đầu bằng nỗi đau.
Tôi chưa bao giờ trải qua nên không biết như thế nào, bởi với tôi mọi tình yêu đều bắt nguồn từ vẻ đẹp trai và body mlem.
Loại tình yêu này không phải là thứ tình yêu mà người ta có thể sống hay chết vì nó, nó chỉ là sự yêu thích và cảm mến chút xíu mà thôi.
Bởi vì tôi thích khuôn mặt của anh ấy nên tôi vô tình muốn lại gần anh ấy.
Nhưng khi tôi làm ra chiếc bánh và cố gắng trang trí chiếc bánh giống y hệt như tranh vẽ của anh, thì tôi không thể hiểu mình đang làm gì.
Thật không giống một người hời hợt như tôi tí nào, lỡ yêu thật thì chia tay có đến bệnh viện vì đau tim không?
Lúc bánh được lấy ra, Lâm Kinh Chi vừa lúc về tới.
Anh đột nhiên dừng lại, nụ cười trên môi dừng lại trong giây lát.
"Dì Ngô, hôm nay là ngày đặc biệt ạ?"
Tôi đoán đó là vì anh ấy đã nhìn thấy tôi, vì tôi thậm chí còn chưa có thời gian để cởi tạp dề ra, mặt dính đầy bột.
Đối mặt với ánh mắt của anh, tôi thản nhiên xua tay: “Nghe nói anh vốn thích bánh dâu, nên tôi chỉ làm thử thôi.”
Anh ấy vẫn nhìn tôi không nói gì, tôi cảm thấy có chút lo lắng vô cớ, chợt nhớ ra mối quan hệ của chúng tôi chỉ mới có 3 ngày, làm như vậy hơi táo bạo quá rồi.
Tôi một tay chỉ vào chiếc bánh trên bàn, một tay chống lên mép bàn, hôm nay đứng lâu quá, chân tôi có vẻ hơi yếu.
"Lần đầu tôi làm, anh nếm thử xem."
Lâm Cảnh Chi im lặng cầm thìa lên cắn một miếng, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Khi tôi muốn đi rửa mặt, anh ấy đột nhiên gọi tôi.
anh dựa sát vào tôi, ngửi thấy mùi dâu nồng nặc.
“Ngay từ đầu em đã rất tốt với tôi.
Tại sao vậy?"
Tôi hơi lo lắng, đột nhiên chân tôi yếu đi, tôi ngã thẳng xuống nhưng anh ấy đã nhanh chóng ôm lấy tôi.
“Sao lại thế?”
Sờ vào eo anh, đầu lưỡi tôi có chút thắt lại, “Có lẽ em thích anh rồi." Tôi lại gãi đầu ngại ngùng: "Lát anh nói dì Ngô tổng tiền mấy món đồ em làm hư nha, chắc cũng hơi nhiều."
Ban đầu do tôi thích gương mặt và body đó nên tôi muốn gả cho anh, nhưng bây giờ có lẽ tôi có chút thay đổi rồi.
"Nhưng em không hiểu 'yêu' nghĩa là gì? Tại trước giờ em thấy ai đẹp trai thì thích xong lại chán."
Đôi mắt đầy sao của anh ấy nhìn tôi, "Em có thể chấp nhận được không?"
Kiểu như thế này thì méo ai mà biết được tôi có thật không.
Vì thế tôi tùy ý gật đầu, giây tiếp theo, một đôi môi thơm ngọt áp vào mặt tôi.
Tôi đông cứng tại chỗ, má ơi lần đầu tiên tôi được trai hôn nè.
Bình thường tôi mê trai nhưng rất khó chịu chỉ thích ngắm không thích nói chuyện.
Tôi nghĩ đến món bánh quy dâu mà mẹ thưởng cho tôi sau khi tôi chữa bệnh khi tôi còn nhỏ, tuy là loại bình thường nhưng hương vị lại khắc sâu trong lòng tôi.
Lông mi của Lâm Cảnh Chi rất dài và hơi rũ xuống, có thể che đi nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.
Đôi môi lành lạnh chạm vào môi tôi nụ hôn này có hương dâu.
y tôi rất sợ mập khi ăn bánh gato nên thường ăn một miếng cho có lệ, nhưng ăn kiểu này tôi ăn cả đời cũng được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...