"Tôi muốn trao đổi, bây giờ cậu nói ra sự thật, tôi giúp con cậu chữa trị bệnh tật ghép trái tim mới hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng nếu câu những trả lời không như mong muốn chắc hậu quả cậu cũng nghĩ ra..."
Lưu Triết cong môi khẽ cười lạnh, nhìn gã Cố Minh Hào thương lượng, hắn có ý đang tìm đường lui an toàn cho gã, đầu thú sẽ được khoan hãy giảm nhẹ tội án nhưng nếu gã còn mù quáng cố chấp không chịu thành khẩn khai báo mải mê làm kẻ trung thành ngu ngốc thì Lưu Triết đành phải thâm độc hơn, để ép gã nói ra, Lưu Triết biết rõ gã vô cùng thương yêu đứa con gái bệnh tật của mình, nên dù gì sớm muộn gã nói ra thôi. Nghe Lưu Triết nói vậy, gã cau mày tức giận nhìn, vẻ mặt hung hăng thì cũng làm được gì nào?
"Cậu...cậu dám động vào con gái của tôi hả? Tôi liều mạng với cậu, mau thả con bé ra? Nó vô tội cho dù cậu có nói gì tôi cũng không khai? Bởi vì tôi đâu có ngu"
Khóe môi Lưu Triết giật giật, hắn cay nghiến. Mẹ kiếp, nếu như không gã khốn nạn này đang nắm giữ thông tin quan trọng mà hắn cần có thì hắn đã cho xuống âm tào gặp lão Diêm Vương uống trà. Khốn kiếp, cứng cổ ngu dốt, gã Cố Minh Hào đợi chờ điều gì? Đợi Lão già kia đến trừ khử lần hai mới chịu sáng mai ra hả? Lưu Triết cố gắng giữ tâm lý luôn bình tĩnh, khuôn mặt điềm nhiên nhếch mép nói, thanh âm rành mạch, nhấn mạnh từng câu từng chữ như hàng trăm mũi tên nhọn hoắt, ánh mắt sắc bén tia thẳng vào gã không rời.
"Loại người ngu ngốc thường không biết đâu mới là nơi an toàn để bám víu, Tôi đã cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu? Nhưng chính cậu đã cố gắng vứt bỏ thì tôi cũng chịu, vậy xin chia buồn tính mạng của con gái cậu đành nằm trong tay của tôi phụ thuộc vào câu trả lời của cậu, nhưng nay mai sẽ có người trừ khử cậu tận gốc thôi, cứ giữ sự im lặng chết tiệt đó theo xuống mồ đi"
Gã Cố Minh Hào trợn trừng mắt khi nghe Lưu Triết nói như vậy? Gã cũng sợ lắm, sợ phải chết lần hai, gã lặng thinh một lúc để ngẫm lại, căn bản gã không tin vào ai cả? Lưu Triết không thèm đoái hoài quay lưng tính bước đi thì gã hớt hải gọi lại, khóe môi mỏng của Triết chậm rãi cong lên cười tà mị, biết kế hoạch đã thành công Lưu Triết điềm đạm ngoáy đầu, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh ngắt không một biểu cảm cất lời:
"Chuyện gì? Suy nghĩ xong rồi hửm? Lưu Triết tôi muốn một câu trả lời thật hoàn hảo? Bác sĩ giỏi nhất Mỹ chiều nay sẽ có mặt tại đây để tiếp nhận ca phẫu thuật của con cậu? Thế nào nói ra được chưa"
"Được, nhưng phải hứa với tôi một vài điều, sau đó tôi sẽ nói sự thật, tôi cam đoan câu trả lời sẽ làm hài lòng cậu"
Gã nghiêm nghị nói lớn, dù gì gã cũng phải khôn khéo kiếm lợi về cho bản thân chứ, đã đến mức đường cùng, có người đưa tay ra giúp đỡ ngu gì không bám vào, vẫn là sống sao khôn ngoan hơn, Lão Thẩm bạc tình không giữ lời hứa thì Cố Minh Hào cũng bạc nghĩa, Lưu Triết khẽ hừm gật đầu đồng ý với lời đề nghị của gã. Cố Minh Hào lặng im một chút cất lời:
"Khi mọi chuyện phanh phui tôi vào tù chịu sự trừng trị của pháp luật, cậu hãy thay tôi chăm sóc An Nhi một thời gian được không? Hãy cho nó một cuộc sống đủ đầy, vì nó chỉ có 1 mình tôi là người thân duy nhất"
Gã nghẹn ngào nói tâm can của người cha lo lắng cho con cái Lưu Triết hiểu, gã không nói Lưu Triết cũng định làm thế. Hắn đút tay vào túi quần, thở nhè nhẹ không ngần ngại gật đầu. Chuyện đó thì gã khỏi phải lo, bởi đã có Phật sống hiển linh Jems nhận nuôi, Jems rảnh rỗi đã tính đến vấn đề kia, bác sĩ bên Mỹ cũng là bạn của Jems nhờ vả đấy chứ:
"Chỉ có vậy thôi sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ làm vậy, tôi nhờ luật sư giảm bớt án tù giúp cậu đến lúc cậu ra tôi cũng sẽ tạo công ăn việc làm nuôi nấng An Nhi"
Cố Minh Hào gật đầu, cổ họng nghẹn cứng, gã cảm thấy xấu hổ?
"Cậu đến nhà trọ tôi, sau bức tranh có hàng loạt những giấy tờ và một máy ghi âm về vấn đề cái chết của ông nội cậu, đó là bằng chứng tôi lưu lại"
Cố Minh Hào nói hết toàn bộ sự thật cho hắn biết, nghe xong mà hắn như chết lặng, hắn nén nỗi đau vào trong, bao nhiêu năm qua ông hắn đối xử tốt với hai người họ bao nhiêu thì nhận lại cái kết cục thảm thương lồng ngực tim gan hắn siết chặt, đau quặn thắt từng cơn. Cố Minh Hào tĩnh dưỡng vài ngày lại sức khỏe, trong những ngày gã nghỉ ngơi quả nhiên người của ông Thẩm đột nhập để trừ khử, nhưng may đội ngũ bảo vệ canh chừng của Lưu Triết ngăn chặn lại được, chỉ tiếc lại để tên kia chạy thoát, Cố Minh Hào khỏe lên thì liền đi đầu thú, ngay lập vụ án của ông nội hắn lật lại điều tra.
Sau vài ngày thu nhập đầy đủ chứng cứ, cảnh sát liền đến biệt thự chính gặp ông Thẩm
"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát bên đội điều tra"
"Chà, vậy các cậu đến đây có việc gì nhỉ, mời các cậu ngồi xuống uống ngụm trà"
Ông Thẩm mỉm cười nhìn những người cảnh sát hân hoan mời họ ngồi, ông ta đang giả vờ ngây thơ sao? Cảnh sát vẫn lạnh mặt nghiêm túc làm tròn bổn phận, một anh cảnh sát bước đến còng tay ông ta. ông Thẩm hoảng hốt vùng vằng lớn giọng: "Mấy cậu làm gì vậy hả? Có biết tôi là ai không"
"Chúng tôi không quan tâm, mau dẫn đi"
"Nè, mau bỏ ra, tao sẽ kiện lại chúng mày"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...