"Lưu Triết, anh muốn em sinh con cho anh không? Em đã sẵn sàng rồi"
Đôi mắt Huyền Chi long lanh nhìn hắn một cách say đắm, Lưu Triết gãi đầu, ngỡ ngàng khó hiểu chậm rãi bước lại, hắn ném chiếc khăn tắm trên vai xuống ghế, chần chừ không dám đến giường ngồi, khuôn mặt ngạc nhiên, khoanh tay trước ngực cất lời:
"Không phải em than mệt hả, mau đi ngủ sớm ngày mai anh phải giải quyết công việc"
Huyền Chi đang hào hứng, vui vẻ cười rạng rỡ nghe hắn nói thế, bỗng dưng Chi trùng trùng buồn bã, Chi cau mày nhìn, hôm Chi không hứng thú, không muốn thì hắn lao vào như một con sói điên, vậy mà bây giờ Chi ngẫu ý chào đón thì lại từ chối là sao? Huyền Chi bí hiểm, nhất quyết vẫn kiên định, từng chút từng chút nhích người lại, Huyền Chi nở nụ cười tươi roi rói, chất giọng êm ả, ngọt lịm, Chi còn khôn khéo, hất hất áo ra để lộ nữa phần ngực nõn nà, trắng trẻo.
"Hôm nay anh sao vậy? Không muốn thật hả, vậy thì thôi"
Huyền Chi mưu mẹo tay Chi càng làm cho ngực hở hang hơn, khiến Lưu Triết đứng đấy nhìn vào mà nuốt nước bọt? Lại cứ thích khiêu khích hắn lên, hắn không kìm hãm được, thở nhẹ cất giọng khó khăn:
"Em đừng biến anh thành sói? Anh đã cố gắng tha cho em, đừng khiêu khích anh, lòng ham muốn của anh cao lắm, em biết mà"
Huyền Chi phì cười Chi bỏ chân xuống giường, đứng dậy đi đến duyên vẻ thướt tha, uyển chuyển thon thả, gợi ý nắm tay chèo kéo hắn. Gớm, đố Lưu Triết nhịn quá 5 phút đấy? Ùm hum cỡ nào cũng bộc lộ thôi, còn giả vờ, làm bộ làm tịch, càng bị Huyền Chi thu hút, Lưu Triết càng mất bị kiểm soát ở trong cơ thể, hắn dần có phản ứng dữ dội. Khóe môi động đậy, nhếch lên tà mị cười nham hiểm, mưu mô Triết kéo Huyền Chi lại, cánh tay to lớn, vạm vỡ men lì, siết chặt eo thon của Chi, hắn cúi xuống ghé sát vào tai Huyền Chi thì thầm nhỏ giọng
"Nếu như em đã chủ động như thế, thì anh cũng không ngại ngùng phục vụ, nào mình lên giường"
Chi nghe xong bặm môi tủm tỉm cười, Chi được như ý nguyện, không chống cự, mặc cho Lưu Triết bế đi lại giường lớn: Cả hai mặn nồng, say đắm, trao cho nụ hôn ngọt ngào, đang cao trào Lưu Triết hôn xuống cổ, bàn tay sờ sờ hai quả đồi núi, thì đột nhiên cánh cửa phòng ngủ chưa khóa bị ai đó mở ra một âm thanh "cạch" vang lên, cậu bé Khang con trai của cô Liên đi vào, Huyền Chi hoảng hốt liền đẩy Lưu Triết xuống, làm hắn suýt nữa thì dập mặt ở sàn nhà, Triết cũng giật mình e ngại nhân tiện giả vờ chống đẩy, tập thể dục, Khang từ từ, chầm chậm đi đến, Chi đỏ mặt cười khẩy:
"Ủa, anh làm gì vậy"
"Hả, à anh đang tập thể dục để lát đi ngủ cho ngon, 1, 2, 1, 2"
Khang ngây thơ dạ gật đầu cười, đi lại gần nhìn Huyền Chi, tay cầm theo bát thuốc, giọng lễ phép thưa:
"Mẹ bảo Khang mang thuốc lên cho chị, vì hồi nãy chị Chi chưa uống"
Huyền Chi nhìn chén thuốc rồi lật đật xuống giường đi lại cầm lấy, Lưu Triết thì vẫn hăng hái hít đất, Chi cầm xong nhưng không uống ngay mà đem bàn bỏ, sau khi làm tròn nhiệm vụ mẹ giao Khang hân hoan cười tít mắt, đưa tay bái bai chào Lưu Triết và Huyền Chi.
Đợi Khang đi khỏi hắn mới ngồi dậy, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, đang còn cao hứng, Lưu Triết nhanh chóng đi lại ôm lấy Huyền Chi, hắn hôn vào má, rồi vào môi, Huyền Chi vòng tay ôm lại, một lần nữa cánh cửa bị mở ra Lưu Triết giật mình dẩy Huyền Chi, tiếp tục nằm xuống hít đất:
"1, 2, 1, 2"
"Em quên chúc ngủ ngon, hì hì, chúc hai người ngủ ngon"
Dứt lời Khang chạy vụt ra khỏi phòng, lúc này Lưu Triết hết sức, thở hồng hộc nằm bẹp dưới sàn nhà? Một câu ngủ ngon không nói cũng được mà? Trời ơi, có nhất thiết phá đám như vậy không? Huyền Chi ngẩn ngơ, nhìn Lưu Triết khụy gối vỗ vai hắn thở dài:
"Mệt hết hứng rồi? Mình đi ngủ thôi"
"Ừ, anh cũng thế"
Huyền Chi đứng lên đi lại giường nằm thẳng cẳng, thôi thì ngủ sớm cho lành, biết đâu đang cao trào lại bị ai đó vào làm phiền. Lưu Triết cũng ngoi ngóp, vội vàng mò dậy. Gớm thật, mới hít có vài cái mà đã kiệt sức. Hắn phủi phủi chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại reo, hắn nhìn sang là số của tên trợ lý Lee:
"Tôi nghe"
"Lưu Tổng đã tìm ra tung tích của gã làm bác sĩ điều trị cho cố Chủ Tịch rồi ạ"
Lưu Triết nghe xong trợn tròn hai mắt, hắn ngay lập tức vội vã đi nhanh ra khỏi phòng ngủ sang thư phòng làm việc nói chuyện tiện hơn, vì không muốn gây ồn ào cho Huyền Chi. Huyền Chi chưa ngủ ngẩng mặt thấy Triết có vẻ hấp tấp, mờ ám, Chi không kiềm được lòng tò mò, ngồi dậy xách mông đi theo, Chi lấp ló sau cách cửa nghe lén mà câu được câu mất chả nghe rõ:
Trong thư phòng, giọng Lưu Triết lạnh lùng, sắt đá vang lên: "Gã đó hiện tại ở đâu, cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay"
Cảm nhận tiếng bước chân của Lưu Triết càng gần, Huyền Chi nhanh nhẹn chuồn ngay về phòng, thật chất Chi nghe vậy thôi chứ cũng chả muốn quản lý hắn, căn bản Chi tin tưởng. Hắn sang phòng thấy Chi đang nằm ngủ đi lại hôn lên trán Chi một cái rồi mới cầm áo rời khỏi:
***
Tại biệt thự chính Lưu Gia.
"Cậu...cậu làm gì mà mò đến đây? Lỡ có ai đó phát hiện thì làm thế nào, mà ai mở cổng cho cậu vào"
Ông Thẩm hoảng hốt, trợn mắt khi thấy gã đàn ông năm xưa ông ta thuê làm bác sĩ, hãm hại ông nội của Lưu Triết, lại xuất hiện ở trong nhà, gã đàn ông đó vô tư, bậm trợn, cười cười đi dạo quanh một vòng rồi thong tin ngồi xuống ghế:
"Người giúp việc của ông mở, tôi chỉ cần nói bạn ông có việc gấp là êm xuôi"
"Cậu đến đây làm gì"
"Tôi hết tiền rồi, tôi muốn sang Mỹ nhập cư, ông biết rồi đó người của thằng Lưu Triết vẫn không buông tha cho tôi, cậu ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của tôi? Tôi mà bị bắt, cuộc đời ông coi như xong"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...