Một chút ươn ướt ấm áp ở cổ khiến nàng khẽ run, tim đập thổn thức, bờ môi đỏ mọng khẽ cắn chặt, giọng khàn khàn:
-”Hay là…hay là vào phụ bếp giúp tôi”
Đoạn, nàng rảo bước, niềm nở với bác:
-”Còn gì không để cháu giúp ạ…”
-”À, bác cũng vừa mới về cắm được cái nồi cơm thôi, vậy cô rán thịt
ba chỉ, kho giúp bác con cá và xào ngọn su su và làm dưa góp nhé! Bác
còn có tý việc”
Nháy mắt đầy ẩn ý, bác không biết rằng lòng anh trĩu nặng, hết lần
này tới lần khác, kể cả nói thẳng hay phát tín hiệu gián tiếp, đều nhận
được sự từ chối phũ phàng, đại gia một chút tự tin giờ cũng không có,
lặng lẽ nhặt su su…
Nàng nhìn anh chăm chú, phải nói được huấn luyện một thời gian, giờ
đại gia cũng trở thành phụ bếp khá là xuất sắc, thấy nàng chuẩn bị cá,
nhặt rau xong, anh cũng lanh lẹ bóc hành, giã giềng, ớt. Động tác thuần
thục, dứt khoát, gương mặt chất chứa ưu tư…Không nói với nhau lời nào
nhưng dường như ở họ có một sự gắn kết vô hình, một sự thấu hiểu, “phụ
bếp” đưa từng thứ đồ cho “bếp trưởng”, nhịp nhàng, thân thuộc mà chẳng
cần hỏi; nấu xong một món gì đó, bếp trưởng cũng vẫn giữ thói quen gắp
một ít, thổi phù phù rồi đưa lại phụ bếp, phụ bếp nếm nếm, gật gật, khẽ
mỉm cười…ánh mắt đỏ hoe…
Buổi chiều hè nóng oi ả, nàng nhắc:
-”Chuẩn bị về thôi anh!”
-”Ừ, xuống vườn hái ít hoa quả rồi về, bác chủ đầm sen bảo bác ấy không ăn hết, cho mình ít đó…”
Cũng chẳng thèm tính sổ đôi co, tình nguyện bị lừa, nàng lặng lẽ đi
theo anh xuống vườn. Anh hái mỗi loại một ít, từ từ chậm rãi như sợ làm
đau cây cối vậy, một hồi lâu, sốt ruột nàng quay bước:
-”Đủ rồi đấy, về đi anh…”
Đại gia khẩn trương đi theo, anh thì thầm, rất nhỏ, nhưng đủ để nàng nghe thấy:
-”Anh…anh sẽ luôn đợi…hãy quay về bên anh, bất cứ khi nào em muốn, nhé!”
Đoạn, đại gia chọn một trái nho chín mọng, to tròn nhất, đưa vào
miệng, tay trái anh đặt lên eo nàng, tay phải chạm gò má hồng, môi anh
cướp lấy môi nàng, lưỡi khẽ tách hàm răng trắng xinh…động tác nhanh
nhẹn, chuyên nghiệp đến mức, khi nàng kịp nhận ra thì trái nho ngọt lịm
đang ở trong miệng mình, còn anh đã tiến gần tới chiếc xe, cười trìu
mến, vẫy vẫy:
-”Ngon vậy cơ à, mà ngẩn người thế… ”
-”Không…không ngon…”
Nàng cuối cùng cũng bừng tỉnh theo anh…nhưng mà có một sự thật…rằng…thứ vừa rồi…là thứ ngọt ngào nhất trong đời mà nàng!!!
Hai người chào bác quản gia từ từ tiến về nội thành, qua con đường
đầy sen, nghĩ lại lúc nãy nàng đòi về anh vẫn nhởn nhơ? Hóa ra nàng có
đi, đi mãi thì chắc đến tối cũng vẫn chưa ra khỏi đất nhà anh…:X
……………………
Mang tiếng là tốc độ xe thể thao, vậy mà hôm nay nó lại đi rất chậm , người trong xe có hỏi nguyên do, người lái xe chỉ đơn giản trả lời – xe hỏng, lâu rồi không bảo dưỡng…cớ sao cái xe đẹp đẽ xa hoa này lại có
ngày bò đi như một con rùa? Người trong xe lại hỏi, sao cái đoạn này
lòng vòng quen quen, người lái xe lại trả lời, tối thế người trong xe
nhìn nhầm rồi, rõ đây là một đường thẳng, vòng vo mãi 4 tiếng mới về
được tới nhà, họ ngượng ngập, chưa kịp chào nhau thì tiếng điện thoại
vang lên, người lái xe nghe ngóng gì đó, rồi lạnh lùng đáp:
-”Cậu không phải vội, cứ vần từ từ, cho nó dần dần tận hưởng…”
Người trong xe linh tính đoán ra điều gì đó, hỏi thẳng thắn:
-”Anh định xử Ngọc?”
Người lái xe trả lời như một lẽ tất nhiên:
-”Làm sao tha được? Nó quá láo, cà trớn quá mức …”
-”Trả thù cho em ư?”
-”Một phần…”
-”Đừng làm gì cả, xin anh…”
Trợn tròn mắt ngạc nhiên, người lái xe nói:
-”Trừ khi anh chết!”
-”Anh không hiểu…”
-”Không hiểu gì?”
-”Anh không hiểu đạo lý?”
-”Đạo lý gì ở đây, em sốt à, có thù phải trả, có ngu mới để người ta ăn hiếp mình suốt…”
-”A gây tội cho B, B trả thù lại A, A lại trả thù lại B, B trả thù lại A….nếu theo anh nghĩ thì trả thù tới bao giờ?”
-”Không có chuyện đó, A gây tội cho B, B phang một phát, A chết tươi…mất trả thù…”
-”Tàn nhẫn tới vậy…anh thật không hiểu…đâu…”
-”Em nói thử xem, là anh không hiểu gì?”
-”Đúng, là Ngọc đã làm sai, nhưng cái đó rồi sẽ có pháp luật trừng
trị, hoặc cao hơn, nếu pháp luật không trừng trị thì sẽ có ông trời
trừng trị, chúng ta không nên làm gì hại người ta cả…”
-” Mà pháp luật éo gì? Đợi pháp luật thì nó đã diệt chết mình rồi…đời mình không tự bảo về mình thì ai bảo vệ?”
-”Em không nói mình không bảo vệ mình…mà là không bảo vệ bằng cách hại người khác ”
-”Nó đâu phải là con người nữa,,,nó là con quỷ mới đúng…”
-”Em không cần biết…nếu anh làm gì Ngọc, ngay cả cơ hội làm bạn của
chúng ta cũng sẽ không còn…em sẽ không bao giờ nhìn anh nữa…”
-”EM Điên rồi!!! Hâm nặng…”
Minh bực tức, Uyên dứt khoát xuống xe, chạy thẳng. Anh không hiểu,
nàng nói vậy cũng chỉ là lo cho anh, ân ân oán oán nếu cứ tiếp diễn,
luật ở đời, anh hại người ta, rồi có ngày anh nhận báo ứng, mà ngày đó,
là ngày nàng không bao giờ mong muốn…Lao đi trong gió, anh chưa bao giờ
nghĩ cũng có những khoảng khắc, lại thấy điên với nàng như vậy, rõ ràng
anh làm tất cả, cũng chỉ muốn bảo vệ nàng, cớ sao nàng phải gay gắt,
phải bênh vực Ngọc, anh chẳng là gì trong mắt nàng sao? Vì nàng…nàng
không hiểu?
………………………………………
Mở chiếc laptop, hí hửng lên mạng đọc bài, những tin nhắn, fanpage,
bình luận từ người hâm hộ bây giờ một phần làm cô cảm thấy dễ chịu hơn,
ít ra thì cũng rất rất nhiều người ủng hộ cô. Gương mặt từ hồi hộp,
chuyển sang khẩn trương, đắn đo…tìm mãi tìm mãi, không một thông tin gì
trên web, thậm chí cô cũng không vào được fanpage của chính mình, giận
dữ, phẫn nộ, hét lớn:
-”DƯƠNG, thế này là sao?”
-”Tao không biết, có lẽ là hắn làm…”
-”Hay lỗi mạng, nếu làm lão phải chặn từ lâu rồi mới phải…”
Cố gắng rút dây mạng ra kết nối lại mà vẫn không ăn thua, Ngọc ngàn
phần không hiểu, cô có thể động tới anh, có thể đăng tin về anh, vô tư,
nhưng một khi, chạm tới người anh yêu…tất cả lại là chuyện khác…vả lại,
chơi trò mèo vờn chuột với đối thủ – hẳn là sở thích của anh, cay cú,
chiếc laptop đáng thương bị trút giận, hóa năm bảy mảnh, nuốt hận vào
lòng, Ngọc dặn Dương:
-”Chuẩn bị visa, vé, tuần sau tao muốn sang Pháp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...