Anh Chờ Em Lúc Bình Minh Đến
Thuộc Hạ của người đang ông thần bí đó đến bên quầy bar nói gì đó với bartender, người bartender gật gật đầu hiểu ý, rồi người thuộc hạ đó rời đi.
Yên Nhiên vừa nãy đã ném ly rượu vào đầu tên kia nên bây giờ cô phải gọi ly rượu khác.
"Phục vụ,cho tôi một ly rượu vang đỏ"-Yên Nhiên nhàn nhã thưởng thức rượu mà không biết ly rượu đó đã bị người ta hạ thuốc.
Uống hết ly rượu Yên Nhiên chuẩn bị ra về thì bỗng có mấy người đàn ông mặc áo đen đứng trước mặt cô,Yên Nhiên vòng qua đám người đó nhưng họ lại vòng theo cô rồi đứng trước mặt cô.
Yên Nhiên cau mày,ngữ khí lạnh lùng khiến đám người đó bỗng chốc thấy lạnh cả người.
"Tránh ra"-Yên Nhiên lạnh lùng nói.
Nhưng đám người đó vẫn không tránh ra có mấy người còn tiến lên mấy bước định trối tay cô lại,Yên Nhiên lùi lại tư thế phòng thủ nhìn mấy người đàn ông mặc áo đen.
"Làm gì đó?"-yên nhiên cau mày hỏi.
Bỗng chốc cô thấy ánh mắt dần nặng trĩu phía trước cũng trở nên tối sầm lại cô mắng thầm một câu ' mẹ nó,dám hạ thuốc bà đây' trước khi mất đi ý thức cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của ai đó, người này mặc vest màu đen từ từ tiến lại gần cô sau đó Yên Nhiên mất dần ý thức.
Đến khi Yên Nhiên tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau,cả người cô đau nhức khó chịu,lúc cô ngồi dậy cảm thấy phía dưới truyền đến một cơn đau khiến cô nhăn nhó cả mặt "mẹ kiếp", cô mắng một câu.
Lúc này Yên Nhiên bước xuống giường cô khoác chiếc chăn lên người che đi cảnh xuân,yên nhiên đến bên của sổ của căn phòng,khi nhìn xuống dưới cô không khỏi kinh ngạc nơi này là một ngôi biệt thự giữa rừng.
"Cạch"- một người hầu gái mở cửa bước vào khi nhìn thấy Yên Nhiên đã tỉnh ánh mắt cô ấy nhìn Yên Nhiên hết sức cung kính,người hầu gái cuối người chào yên nhiên.
"Tôn Tiểu thư chúng tôi giúp cô tắm rữa thay quần áo"-người hầu gái dẫn thêm mấy người nữa vào.
Yên nhiên lùi lại phòng thủ,cô cất giọng trong veo.
"Nói này là nơi nào?"-yên nhiên hỏi.
Mấy người phục vụ không trả lời,bọn họ trực tiếp đến bên cạnh cô.
Yên Nhiên lùi lại mấy bước,ngữ khí của cô lạnh lẽo và chết chóc.
"Làm gì đó?tránh ra".
-Yên nhiên hắn giọng.
Mấy người hầu gái vẫn bước tiếp, thân thủ bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn phút chốc đã giữ chặt được Yên Nhiên ,bọn họ không làm yên nhiên đau nhưng cô vẫn không thoát ra được,Yên Nhiên chỉ đành để mặc bọn họ giúp cô tắm rữa và thay đồ.
Sau khi thay đồ mấy người hầu gái đó lần lượt lui đi, tiếp theo sau lại có mấy người nữa mang thức ăn đến cho cô,đếm đi đếm lại cũng hơn 50 món.
"Tôn Tiểu thư mời dùng bữa".
-mấy người hầu nọ cung kính.
Sau khi bọn họ rời đi thì liền khóa trái cửa Yên Nhiên không có cách nào ra khỏi căn phòng được.
Suốt cả ngày của cô chỉ quay quanh căn phòng đó có mấy lần cô có gắng bỏ trốn nhưng tất cả đều vô dụng,người hầu trong căn biệt thự này quá là đỉnh rồi, trực giác bọn họ tốt đến độ Yên Nhiên vừa đi được tới hành lang đã bị bọn họ bắt lại.
Tối hôm đó! Yên Nhiên đang ngủ trên giường thì cảm thấy cô thể rất nặng nề,cô bắt đầu thở dốc khi mở được mắt ra thì cô thấy mọi thứ tối đen mắt cô đang bị che lại, tay cô thì đang bị trối cô cảm thấy thân dưới của mình đau đớn vô cùng.
Cả đêm đó Yên Nhiên không ngủ được đến lúc nhận ra thì trời đã sáng.
Lúc yên Nhiên mở mắt ra thì cảm thấy cả người cô ê buốt,Yên Nhiên xoay người thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm cạnh mình, ngủ quan người đàn ông này xinh đẹp khó tả, tâm thúy nhưng lại mang theo một chút ôn nhu dịu dàng,thân hình anh ta gắn chắc nhưng lại có vài vết sẹo liên nhiên hoảng hốt lùi về sau.
"Anh.
.
anh.
.
anh đang làm gì mà lại ở đây?"-Yên Nhiên cắn môi nói, cô nhìn thấy bản thân và anh ta không mặt gì,lại ở cùng trên một chiếc giường trên cơ thể còn có vài dấu vết ám muội! Khuôn mặt yên nhiên lúc này đỏ ửng.
Người đàn ông lúc này chầm chậm mở mắt!.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...