Anh Chiếu Lương Tiêu


"Anh Chiêu, sau khi ta giải trừ ảo cảnh, muội phải làm biểu cảm thật hiền vào, đừng để người khác nhận ra có điều bất thường đấy!"
 
Lời dặn dò của Cam Hoa trước khi nàng ra khỏi chuông Nguyệt Phách hãy còn văng vẳng bên tai, thế nhưng Anh Chiêu chẳng tài nào tỏ ra hòa nhã với Hạ Lan Tiêu nổi.

Sau khi nàng thốt câu ấy, Phong Hi đứng sau Hạ Lan Tiêu day trán, vẻ mặt luôn đơ như cây cơ của hắn ta mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.
 
Những người còn lại xôn xao, người thì hâm mộ, kẻ thì ganh ghét, người thì than thở một cách tiếc nuối, cũng có kẻ nín thinh, chẳng thốt một lời nào.

 
Hạ Lan Tiêu là người lặng thinh ấy.
 
Hình như nàng hung dữ quá rồi...!Anh Chiêu tự biết mình đã sai bèn điều chỉnh biểu cảm của mình.

Nàng đang định nói thêm gì thì một thiếu niên trông có vẻ là chân chạy vặt thình lình chạy ào tới, quỳ xuống bên cạnh Hạ Lan Tiêu, kêu gào ỉ ôi: "Công tử! Người không được đồng ý nàng ta! Hồi nãy nàng ta muốn giết người thật đó! Người nhìn kìa, nàng ta đánh người tới hộc máu luôn kìa!"
 
Hạ Lan Tiêu lau vết máu còn đọng lại trên khóe môi đi, mỉm cười với cậu ta như muốn trấn an: "Không sao đâu, ta ổn mà."
 
"Nhưng mà, gia chủ đã ra lệnh người nhất định phải bái Cam Hoa trưởng lão làm sư phụ rồi mà! Cam Hoa trưởng lão..." Tên đầy tớ lắp bắp xổ một tràng dài rồi ngẩng đầu nhìn về phía Cam Hoa vốn đang đứng sau lưng Anh Chiêu, cậu ta đang hít sâu một hơi để trút hết nỗi niềm tiếp thì...
 
Không thể tin được mới có mấy giây ngắn ngủi trôi qua mà Cam Hoa đã trở về ghế trưởng lão của mình và quay sang trò chuyện với đám đệ tử! Chỉ còn Tham Liễu và Phong Hi sừng sững sau lưng Hạ Lan Tiêu như hai ông thần giữ cửa.
 
Đây đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong...
 
Tên đầy tớ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi Hạ Lan Tiêu, khoảng độ mười lăm tuổi, cậu ta cứ gân cổ lên cãi bằng chất giọng the thé như vịt đực làm Anh Chiêu đau đầu vô cùng.

Nàng nhìn tên đầy tớ bằng ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá: "Ơ! Ta còn ở đây cơ mà! Sao, trong mắt ngươi, công tử nhà ngươi mất giá khi làm đồ đệ ta lắm à?"
 

"Không...!không phải...!Anh Chiêu trưởng lão..." Cậu ta rụt người: "Ý ta không phải như thế!"
 
Điều đáng lo ngại ở đây là thiếu gia mang trong mình dòng máu đặc thù, không được ăn ngũ cốc thường xuyên.


Đỉnh Hồ Kỳ là đỉnh duy nhất trong bốn đỉnh cho phép đưa nô bộc vào nội môn, trước khi vào núi, tộc trưởng đã dặn đi dặn lại thiếu gia phải bái Cam Hoa trưởng lão làm sư phụ, không thì vào đỉnh Vũ Dương của Phong Hi cũng được.

Khổ nỗi bây giờ họ lại phải đối đầu với Anh Chiêu - kẻ khó dây dưa nhất ở đây...
 
Việc uy hiếp đã đạt được mục đích, Anh Chiêu không nhìn tên đầy tớ nữa mà quay sang nhìn Hạ Lan Tiêu giữ im lặng từ nãy đến giờ.
 
Bất ngờ là hắn rất thạo lễ nghĩa, mới vừa rồi tên đầy tớ kia cứ la hét ầm ĩ bên tai hắn mãi, thế mà hắn vẫn cứ nhìn gương mặt nàng mãi không thôi.

Tia nắng trong trẻo chiếu vào đôi mắt đen tuyền của Hạ Lan Tiêu, toát lên cái vẻ xuất trần, vô tội.

Có điều khi được Anh Chiêu nhìn lại, hình như hắn đã có một phút ngẩn ngơ.
 
Anh Chiêu nghĩ rằng đó là hắn cố tình thể hiện cho nàng thấy mà thôi, song nàng vẫn kìm lòng không đặng hít thở thật đều.
 
Hai người đối mặt nhau vài giây, cuối cùng hắn cụp mắt, nhẹ nhàng bảo: "Con...!cầu mà không được."
 
Đến tận bây giờ mấy người trên núi Thương Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có tên đầy tớ là trợn trắng mắt, tăng xông suýt ngất.
 
Vở hài kịch ấy đã khép lại như thế, cuộc tuyển chọn đệ tử bị cắt ngang giữa chừng lại tiếp tục diễn ra.

Sau khi công đoạn kiểm tra linh căn hoàn tất, các trưởng lão đóng cửa bàn bạc suốt cả buổi trời mới bố trí xong chỗ đi cho mười tám ứng cử viên.
 
Những người thông qua buổi tuyển chọn năm nay đều có tố chất rất tốt, Anh Chiêu, Tham Liễu và Phong Hi mỗi người thu một đệ tử thân truyền, còn Cam Hoa thì tâm trí đã lửng lơ nơi nào, không còn ở đây nữa.

Mặc dù nàng ta vẫn còn yên vị trên ghế trưởng lão nhưng trong đầu thì đang nhẩm tính số tổn thất mà mình phải bỏ ra, bên cạnh đó là phải tìm Phong Hi đòi hắn ta bồi thường bao nhiêu cho vừa.
 
Lúc Anh Chiêu ra khỏi đại điện, Hạ Lan Tiêu đã nhận trang phục của đệ tử và đứng ngoài điện chờ nàng.

Tên đầy tớ đã bị hắn đuổi xuống núi, về nhà phục mệnh vì không còn đất dụng võ nữa.


Trước khi đi, mặt cậu ta nhăn dúm như ăn phải mướp đắng, chẳng biết rốt cuộc đôi chủ tớ này đang tính toán điều gì.
 
Nói chung nàng phải cẩn thận đề phòng.
 
Anh Chiêu tiến lên mấy bước, chưa kịp đi qua chỗ Hạ Lan Tiêu thì bắt gặp một tiểu cô nương có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe sà vào lòng mình.

Nàng nhớ cô nương mặt tròn này là đệ tử mới thu của Tham Liễu, tên là Tô Thường Tịch.

Nàng ta sở hữu Không linh căn trăm năm cũng hiếm gặp, là người có tố chất tốt nhất trong số các đệ tử được nhận vào năm nay, gây ra sự chấn động khá lớn trong thời gian kiểm tra linh căn.
 
"Anh Chiêu sư thúc!" Cô nương mặt tròn trĩnh vừa gọi nàng bằng xưng hô này thì đã bị Tham Liễu tóm gáy, nàng ta quờ quạng hai tay loạn xạ giữa không trung, đến vạt áo của Anh Chiêu mà cũng không chạm đến nổi.
 
Anh Chiêu ngờ vực hỏi: "Sao thế?"
 
Không ngờ cô nương mặt tròn này lại thẹn thùng, mặt đỏ bừng, lóng ngóng mãi chẳng chịu thốt một câu nào.

Tham Liễu giải thích giúp Tô Thường Tịch: "Tiểu nha đầu này chỉ muốn bái muội làm sư phụ thôi, ta thu nó làm đệ tử mà nó chê lên chê xuống đây."
 
Tô Thường Tịch gật đầu lia lịa với Anh Chiêu, không sao giấu nỗi sự sùng bái trong mắt mình.
 
Anh Chiêu nổi tiếng lẫy lừng với tên tuổi kiếm tu mạnh nhất đương thời, được nhiều người hâm mộ cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nàng sờ đầu Tô Thường Tịch, cười bảo: "Chưởng môn sư huynh có kinh nghiệm dạy bảo Không linh căn như ngươi.

Nếu sau này ngươi muốn học kiếm thuật, ngươi có thể lên đỉnh Bắc Nghiêu tìm ta."
 
"Thật không?" Hai mắt Tô Thường Tịch sáng ngời.
 
"Tất nhiên là thật rồi."
 

Được sự chấp thuận của Anh Chiêu, cuối cùng Tô Thường Tịch cũng mãn nguyện.

Nàng ta xoay người đi về phòng đệ tử mà mình được phân, có điều trước khi đi, Tô Thường Tịch còn không quên liếc xéo Hạ Lan Tiêu thật hung dữ.
 
Hạ Lan Tiêu thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến nàng ta.

Hắn đang cúi đầu dõi theo một con bươm bướm đang chắp cánh bay vút trên bãi cỏ, cái bóng lê thật dài dưới ánh chiều tà của hắn nom có gì đó lạnh lẽo cô độc.

Lúc Hạ Lan Tiêu ngẩng đầu lên, Tham Liễu đã dẫn Tô Thường Tịch đi xa.
 
"Thôi nào, ngươi đừng ngưỡng mộ người ta nữa.

Bây giờ ngươi đã vào đỉnh Bất Hiêu của ta rồi, người khác muốn được trao cơ hội này còn không được kìa." Tham Liễu đi trước Tô Thường Tịch, không cần ngoái ra sau mà vẫn biết nàng ta đang nghĩ gì trong đầu.

Giai đoạn này vẫn chưa cần y tự mình dạy dỗ nàng ta, chẳng qua thấy Tô Thường Tịch còn nhỏ tuổi quá nên mới đưa nàng ta một đoạn đường mà thôi.
 
"Thế sau này người có thể cho con làm chưởng môn được không?" Câu hỏi của Tô Thường Tịch đầy hồn nhiên mà cũng không kém phần táo bạo.
 
"Con nít ranh mà chí hướng cao nhỉ? Nếu sau này ngươi đánh bại được ta, đương nhiên chức chưởng môn này sẽ thuộc về ngươi rồi."
 
"Ồ, vậy thì con đành ráng gọi người là 'sư phụ' thôi!"
 
Muôn dải nắng chiều phủ vây phía chân trời xa khuất tựa biển lửa nhấn chìm thảm cỏ tràn ngập sắc xuân trong màu cam ánh vàng.

Anh Chiêu thôi dõi về phương xa, thong dong nhìn về phía Hạ Lan Tiêu - thiếu niên đứng cạnh chờ suốt nãy giờ.

Mãi đến khi lại gần, nàng mới nhận ra hắn cao hơn mình rất nhiều, mặc dù thân hình thiếu niên này vẫn gầy rộc, ốm yếu đến mức tưởng chừng chỉ một làn gió thôi cũng đẩy ngã được nhưng bây giờ hắn đang trong tuổi dậy thì, chắc hẳn sẽ cao ráo lên từng ngày thôi.
 
Nếu như hắn sống được đến ngày ấy.
 
"Đi thôi, cùng ta về đỉnh Bắc Nghiêu nào." Anh Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Biết ngự kiếm không?"
 
Hạ Lan Tiêu lắc đầu: "Con không biết."
 
Không biết mới là bình thường, chỉ đệ tử Trúc Cơ kỳ trở lên mới biết ngự kiếm, chính bản thân Anh Chiêu cũng tự thấy câu hỏi mà mình vừa thốt ra quá đỗi thừa thãi.
 

Chẳng biết Hạ Lan Tiêu có thật sự không rành thế sự như những gì hắn thể hiện hay không.

Ánh mắt hắn nhìn nàng chẳng có một khắc nào là không trong trẻo, sáng ngời, tuyệt nhiên không bận tâm đến vẻ mặt có thể gọi là lạnh lùng đến hà khắc của nàng.
 
Đối mặt với một kẻ lai lịch không minh bạch như vậy, tâm trạng của Anh Chiêu hết sức phức tạp, thậm chí nàng còn muốn rút kiếm với hắn một lần nữa.
 
Hay là...!rút kiếm lại thử xem, nàng cũng muốn biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
 
Anh Chiêu huyễn hóa một thanh trường kiếm thuần một màu đen từ trong khí hải, xách cổ áo Hạ Lan Tiêu lên.

Trước khi hắn kịp hoàn hồn, nàng đã ngự kiếm lôi hắn phóng thẳng một mạch đến một sơn cốc đìu hiu, không một bóng người với tốc độ nhanh như chớp.
 
Tốc độ ngự kiếm của nàng thật sự quá nhanh, đế giày ống mềm đã giẫm trên bãi cỏ mà Hạ Lan Tiêu vẫn chưa dứt khỏi nỗi bàng hoàng, có điều hắn không bộc lộ điều đó trên mặt.

Cổ áo đang bị tóm lấy chợt thoáng buông lỏng, Hạ Lan Tiêu xoay lại nhìn Anh Chiêu, phát hiện nàng đang nhìn mình đăm đăm bằng đôi mắt của kẻ săn mồi.

Hắn có thể thấy cặn kẽ chân mày thanh tú cùng với đôi mắt sắc bén như tượng tạc của Anh Chiêu, quả là một nét đẹp hiên ngang, oai hùng.
 
Thanh kiếm Hình Thiên đã huyễn hóa thành thực thể không bị Anh Chiêu thu vào khí hải mà được bọc vải, vác trên lưng nàng.

Phụ kiện treo lơ lửng trên chuôi kiếm được làm thủ công, trông lởm chởm hơi cẩu thả, song có một hạt châu tuyệt đẹp được đính kèm trên đó, đung đưa theo chiều chuyển động.

Cho dù giữa lúc ban ngày sáng sủa, hạt châu đó vẫn tỏa sáng rực rỡ như thể chứa đựng cả bầu trời tinh tú dát bạc trong đó. 
 
Hắn ngắm nhìn nó kỹ hơn theo phản xạ, nào ngờ bị nàng trừng mắt quát tháo: "Ai cho nhìn lung tung hả, tên quỷ nhỏ!"
 
"Vâng." Hạ Lan Tiêu bèn không nhìn nữa, biết điều đáp.
 
Thái độ cứ trơ trơ y như con cá ươn của hắn làm trán Anh Chiêu nổi gân xanh.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giằng sự khó ở xuống đáy lòng, cắn răng đứng trước mặt hắn rồi cầm lấy chuôi kiếm, sát ý xen lẫn sự phấn khích bộc lộ trên mặt nàng.
 
Đúng, sát ý.
 
Giống như lúc ở đại điện, nàng vẫn...!muốn giết hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui