Anh Chiếu Lương Tiêu


Quả thật không tìm thấy, trên người Hạ Lan Tiêu chẳng có Ma khí nào dù chỉ là một tia nhỏ nhoi.
 
Cam Hoa đã đoán trước được kết quả sẽ thế này từ trước.

Nàng ta vô cùng tự tin về Huyễn thuật của mình.

Giờ đây, trừ Phong Hi ra, tất cả những ai hiện đang có mặt trong điện đều đã hãm sâu vào ảo cảnh của Cam Hoa, bởi thế cho nên có Ma khí hay không thì nàng ta vốn chẳng cần tự mình điều tra.
 
Nhưng Anh Chiêu thì sao lại có chuyện nhầm lẫn được?

 
Bốn người bí mật truyền âm với nhau dăm bận, lúc này Anh Chiêu cũng đã bình tĩnh hơn đôi phần.

Nàng nhấc kiếm Hình Thiên mà mình đang cầm trên tay lên, tần ngần một hồi mới dám thú thật: "Hồi nãy, lúc ta chuẩn bị rút kiếm với Hạ Lan Tiêu, Hình Thiên không muốn ra khỏi vỏ."
 

Mặc dù Hình Thiên là một thanh hung kiếm nhưng nó có thể trừ khử yêu tà, sức mạnh ma quái của đối thủ càng mạnh thì nó càng bạo tàn, thậm chí còn phát hiện Ma vật nhanh hơn cả chủ nhân của nó, không bao giờ có tình huống không thể ra khỏi vỏ được.
 
"Vậy tức là, muội oan uổng cậu ta à?" Vẻ mặt Tham Liễu chùng xuống.
 
"Biết đâu bọn yêu ma quỷ quái đột nhập vào núi Thương Ngô, lợi dụng buổi tuyển chọn đệ tử để phá phách thì sao?" Cam Hoa chen ngang.
 
Câu này nghe thì cũng có lý đấy, song đại trận bảo vệ sơn môn do tổ sư gia núi Thương Ngô dựng nên, thứ yêu tà bình thường tuyệt đối không thể xâm nhập được.

Nếu có yêu tà mạnh nhường này muốn làm vậy thì khả năng nó lẻn vào thành công mà thần không biết, quỷ không hay là bằng không.
 
"Cẩn trọng thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm." Tham Liễu hay tỏ ra cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng những khi cần nghiêm túc y sẽ không đùa giỡn: "Phong Hi, đệ hãy lệnh cho đệ tử đỉnh Vũ Dương của đệ nhanh chóng đi điều tra đi."
 
"Rõ!"
 

Cho dù mọi dấu hiệu đều cho thấy Anh Chiêu đã suýt giết người vô tội nhưng nàng vẫn không tài nào xua tan hoàn toàn sự nghi ngờ của mình dành cho Hạ Lan Tiêu: "Sư huynh, huynh hãy tin ta, trực giác của ta không thể nào sai được! Nhất định Hạ Lan Tiêu có vấn đề!"
 
"Đương nhiên, ta tin muội mà." Tham Liễu trấn an nàng: "Có điều núi Thương Ngô cây to đón gió, muội là trưởng lão một đỉnh núi, chưa rõ chân tướng mà đã rút kiếm với người khác, e rằng sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Chưa kể Hạ Lan tộc không phải hạng đắc tội sẽ bỏ qua dễ dàng, chúng ta phải nghĩ kế sách vẹn cả đôi đường."
 
Phong Hi đã truyền tin cho đệ tử xong, đột nhiên hắn ta lên tiếng: "Nếu đã không yên tâm về Hạ Lan Tiêu thì chi bằng Anh Chiêu lấy danh nghĩa thu đồ đệ để giữ cậu ta bên mình, tìm ra sự thật đi."
 
Quả thật kế sách này có thể giải quyết tình hình nan giải trước mắt, Cam Hoa định bụng gật đầu thì khóe mắt liếc thấy dáng vẻ đứng đắn của Phong Hi, bấy giờ nàng ta mới nhận ra hình như mình mắc bẫy hắn ta rồi.
 
Nghĩ đến việc chưa kiểm kê hết chỗ bí bảo mà mẫu thân Hạ Lan Tiêu biếu tặng đã phải trả lại y nguyên, Cam Hoa vô cùng tức giận, tóm lấy vạt áo của Phong Hi bằng hai tay rồi nghiến răng nghiến lợi trừng hắn ta: "Chút nữa ta sẽ tính sổ với đệ!"
 
Đôi mắt Cam Hoa tựa thu ba trong trẻo vô ngần, khi trừng người khác thật sự chẳng đáng sợ chút nào.


Phong Hi nhẹ nhàng gạt tay nàng ta xuống, vừa sửa sang lại vạt áo cho thẳng thớm vừa cười khẽ, thách thức: "Sư đệ chờ."
 
Tham Liễu không thể tin được hai người mới vài phút trước còn giành giật nhau như thể Hạ Lan Tiêu là miếng bánh thơm thơ giờ đây lại phủi tay hắt hủi một cách phũ phàng như vậy.

Y nhìn về phía Anh Chiêu, thấy nàng siết chặt Hình Thiên trong tay, ánh mắt sắc lẻm, lạnh lùng thốt: "Mọi người yên tâm, nếu Hạ Lan Tiêu là Trảm Thương biến thành thật, ta có thể giết Trảm Thương một lần thì cũng có thể giết hắn lần hai!"
 
Chao ôi! Tham Liễu lặng lẽ thở dài ngao ngán.
 
Bớt gây chuyện cho y là đã làm ơn làm phước lắm rồi, còn đòi y yên tâm nữa...
 
Một bên khác, Hạ Lan Tiêu không hay biết gì về âm mưu của bốn người thì thấy sởn tóc gáy, linh cảm không lành dâng lên trong lòng hắn.

May mà trong giây phút cảm nhận được hương thơm ấm áp kia, hắn đã nhanh trí ngồi khoanh chân dưới đất, nếu không thì hắn đã chẳng thể giữ tư thế quỳ chân sau ngay trước mắt Cam Hoa mà không bị lộ tẩy rồi.
 
Đột nhiên, tiếng chim bói cá lảnh lót vang lên, một làn gió thổi vút qua mặt hắn, không gian bị thuật pháp làm ngưng trệ từ nãy đến giờ cũng hoạt động trở lại.

Giây phút Huyễn thuật được giải trừ, tiếng người lao xao rầm rĩ ùa vào tai hắn, tiếng bật thốt bàng hoàng vang mãi không ngớt.
 
Dường như những người đã trúng Huyễn thuật kia không ý thức được bản thân vừa bị cuốn vào ảo cảnh, vô thức lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa.

 
Có tiếng kêu gào đầy lo âu xen lẫn âm thanh hoảng hốt lúc trầm lúc bổng, hình như giọng nói ấy là của nhóc đầy tớ hay đi cạnh hắn.
 
Hạ Lan Tiêu chầm chậm mở mắt, tình cờ đối diện với gương mặt kề quá gần của Anh Chiêu.
 
Hắn giật thót ra sau hòng giữ khoảng cách với nàng, bấy giờ Hạ Lan Tiêu mới nhận mấy vị phong chủ còn lại đang bao vây mình kín kẽ hệt những chóp núi hùng vĩ.

Chỉ có Anh Chiêu ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói bằng giọng điệu đầy cứng rắn: "Vừa nãy ta ra tay với ngươi là vì thấy tố chất ngươi phi phàm, lại còn có Kim linh căn như ta nên mới cố ý dò xét ngươi.

Ngươi không những không tránh né mà còn không mảy may nao núng, biểu hiện rất tốt."
 
Thế này là...!giải thích cho công chúng biết à?
 
Hạ Lan Tiêu chớp mắt, hắn chưa kịp thở dài thì đã nghe nàng gằn từng câu từng chữ: "Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi, có, đồng, ý, không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui