Anh Chiếu Lương Tiêu


“Các ngươi có chắc yêu quái kia chạy qua đằng này không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
 
Ở một góc của Nam linh quán, có ba bóng người bám lấy bức tường, nhô ba chiếc đầu lên, mở to mắt nhìn xung quanh.
 
“Con yêu quái này thật thông minh, biết chạy vào đây để trốn.” Thiếu niên tết bím tóc nhỏ khắp đầu day mũi, cố gắng nhịn cơn buồn hắt hơi lại: “Hương thơm trong nội viện này rõ gay mũi, làm gì có ai còn ngửi ra yêu khí ở đâu nữa? Ngươi có đoán ra được không? Hạ Lan Tiêu?”

 
Thiếu niên được nhắc tên lắc đầu, thôi không nhìn tứ phương đài nữa: “Nơi ong bướm rượu chè này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi.”
 
Ba người này chính là ba tiểu bối núi Thương Ngô mới vừa vào bí cảnh Hải Tàng rèn luyện xong trở ra.
 
Đêm Truy Hồn ấn của Anh Chiêu phát tác, Hạ Lan Tiêu ráng thức quá nửa đêm, cuối cùng ngủ thiếp đi trước khi bình minh tới.

Hắn lưu luyến ôm Anh Chiêu vẫn luôn bám lấy người hắn sát lại gần, áp mặt cọ lên đỉnh đầu của nàng rồi mới bỏ bàn tay áp lên lưng nàng ra.
 
Tới lúc hắn dậy, chắc hẳn là sẽ không còn thấy nàng đâu nữa.
 
Hắn đã dự đoán trước được điều này nên khi mở mắt ra, thấy bên cạnh mình trống không, hắn chỉ hơi hụt hẫng một chút.
 
Trên gối vẫn còn vương lại vài sợi tóc bị hắn đè phải nên bị đứt, hắn nhắm mắt lại, gối đầu lên đó, nằm thêm một lúc lâu mới rời giường, sự lạnh lùng tích tụ giữa hai hàng mày của hắn nhưng bản thân hắn chẳng thể làm gì được.
 
Ở trước mặt Anh Chiêu, lúc nào hắn cũng dịu dàng, nghe lời như muốn nàng khắc ghi trong lòng sự tri kỷ, ngoan ngoãn của hắn.


Thế nhưng, ở nơi mà nàng không nhìn thấy, hắn chẳng thể giữ nổi biểu cảm ấy của mình.
 

Bóng tối không bị tia nắng ban mai xua đi nứt ra một cái khe khi hắn nhìn thấy lá thư Anh Chiêu để lại.

Nắng thu trong vắt lành lạnh chiếu lên cửa sổ giấy lại tạo nên một chiếc bóng ấm áp.
 
Thực ra trong thư không hề có nội dung gì, Anh Chiêu chỉ báo cho hắn biết nàng đi đâu, cuối cùng dặn thêm một câu đừng nhớ mong.
 
Đừng nhớ mong.
 
Sao có thể chứ?
 
Quỷ đói chỉ được bố thí cho một chút ngon ngọt thôi thì sao đủ được?
 
Hạ Lan Tiêu ở trong bí cảnh mấy hôm, lúc đi ra ngoài, hắn quyết định không về núi ngay mà tới Dương Châu tìm Anh Chiêu.
 
Lúc Truy Hồn ấn phát tác, sư phụ sẽ cần hắn.
 
Hắn có lý do chính đáng.
 
Lúc hắn chào từ biệt cả đội, vừa hay Tô Thường Tịch và Yến Trì nghe được, hai người bọn họ làm ầm ĩ đòi đi theo tới Dương Châu xem Anh Chiêu so kiếm, Hạ Lan Tiêu không làm gì được, đành phải đồng hành cùng với bọn họ.
 
Các thiếu niên Trúc Cơ kỳ di chuyển khá chậm, lúc họ tới được địa điểm so tài thì Anh Chiêu và Ly Sương đã nghênh ngang bỏ đi, để lại một lượng linh thạch đủ để các khí tu ở đây tu sửa đống bừa bộn trên mặt đất.
 
Bọn họ quay về lầu Mạch Sơn đợi cả buổi chiều vẫn không thấy Anh Chiêu trở về.
 
Tới chiều tối, các thiếu niên đói meo, quyết định đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
 
Trước lúc rời núi, Hạ Lan Tiêu đã ăn một viên Chúc Dư nên tạm thời không cần ăn gì nữa, cũng không thèm khát gì đồ ăn của nhân gian.
 
Nhưng Yến Trì và Tô Thường Tịch thì khác.

Trên đường tới đây, bọn họ thậm chí không ăn cả lương khô, định để dành bụng để thưởng thức món ngon của Dương Châu, tiện thể kéo cả Hạ Lan Tiêu có tiền rủng rỉnh trong túi đi cùng.
 
Hạ Lan Tiêu vốn không định đi với bọn họ nhưng chợt nghĩ, chưa biết chừng lại gặp được sư phụ ở chợ đêm nên lại đi.
 
Cơm nước no nê, ba người ngồi trong tửu lầu nổi tiếng nhất phủ Tùng Giang nhìn ra bên ngoài, hai bờ đông tây in bóng ánh đèn của muôn nhà, đường phố vừa phồn hoa lại xa hoa lãng phí.

Giữa tiếng sênh ca ồn ào, bọn họ chợt ngửi thấy mùi yêu khí xen lẫn trong không khí.
 

Nếu là yêu khí bình thường thì không sao, trong phố phường sầm uất có dăm ba tiểu yêu náu mình không làm chuyện gì ác cũng là chuyện bình thường, các tu sĩ thường mở một mắt nhắm một mắt, mọi người bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.
 
Thế nhưng, luồng yêu khí này lại trộn lẫn với mùi máu tươi nồng nặc, nếu vậy thì bọn họ không thể nào ngồi yên mặc kệ được.
 
Mấy người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức đuổi theo.
 
Bọn họ đuổi theo một mạch xuyên qua nửa tòa thành mới tới hòn đảo nhỏ giữa hồ này.

Con yêu quái này rất giảo hoạt, dẫn bọn họ rẽ trái quẹo phải, cuối cùng không biết đã chui vào khoảnh sân nào.
 
Bởi vì bất kể là khoảnh sân nào, hương thơm cũng đều bay loạn theo gió.

Nhành hoa, bóng trúc giấu đi những đôi uyên ương kề vai ấp má.

Bàn tay nhẹ buông lơi, tà áo bay múa theo gió xuân, tư thái rất mực phong lưu.
 
Thấy yêu quái kia đã hoàn toàn mất hút, Hạ Lan Tiêu không muốn ở đây lâu, lập tức đòi quay về.
 
“Tô Thường Tịch, ngươi nhìn đi đâu vậy? Ngươi không biết là phi lễ chớ nhìn hay sao?”
 
Tô Thường Tịch vừa mới xem trộm xong cảnh một đôi nam nữ hôn nhau, bị Yến Trì ở bên cạnh nhạy bén phát hiện ra, hắn ta lập tức vươn tay che kín mắt Tô Thường Tịch lại.

Tô Thường Tịch bỏ tay hắn ta ra khỏi mặt mình, đang định cãi nhau mấy câu thì ngẩng đầu lên, chợt nhác thấy hai bóng người bên cửa sổ nhã gian trên tầng hai, lập tức quên mất mình định nói gì, quay ra cảm thán: “Váy của hai cô nương kia đẹp thật đấy.”
 
Nhìn là biết không phải vật tầm thường, không biết được may ở đâu.
 
Yến Trì nhìn theo hướng Tô Thường Tịch nhìn, trên đó không có cảnh tượng gì khó coi, chỉ có hai cô nương tựa người vào lan can, mấy Nam linh ngồi trước mặt bọn họ rót rượu.
 
“Nếu ngươi thực sự muốn biết thì chi bằng lên đó hỏi thử xem sao?”

 
Đề nghị vừa nghiêm túc lại khá là ngu ngốc của Yến Trì khiến Hạ Lan Tiêu đã nhảy xuống khỏi bức tường cảm thấy đau đầu, hắn ngước mắt nhìn lên nhã gian ồn ào trên tầng hai, vừa hay trông thấy cô nương mặc chiếc váy màu cam đào nghiêng mặt qua.
 
Một cơn gió lạnh thổi qua ngõ, Hạ Lan Tiêu hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm một tiếng có phần không dám tin: “Sư phụ.”
 
“Anh Chiêu trưởng lão ở đây à?” Tô Thường Tịch nghe vậy nhìn quanh bốn phía: “Ta không thấy.”
 
Không phải nàng đang ở trên tầng hai sao? Còn hăng hái nhìn chằm chằm vào váy của người khác nữa.

Hạ Lan Tiêu nhận ra chuyện này không hợp nhẽ nên đột ngột dừng lại: “...!Không có gì, ta nhìn lầm.”
 
“Ngươi bị ma ám rồi phải không.” Tô Thường Tịch không nhận ra điều gì khác thường, tiếp tục liếc nhìn hai người đang quấn quýt lấy nhau đằng sau mấy nhành trúc, thấy ống tay áo của mình bị Yến Trì giật, nàng ta mới miễn cưỡng tuột xuống khỏi tường theo hắn ta.
 
Yến Trì tiếp đất trước Tô Thường Tịch, quay lại nhìn nàng ta, thấy nàng ta vẫn còn tiếc rẻ, lập tức nhíu mày nói: “Hay lắm hay sao mà nhìn mê mẩn vậy?”
 
“Không phải.” Tô Thường Tịch phẩy tay, vô tư trả lời: “Ta chỉ muốn biết hôn môi có cảm giác thế nào thôi.”
 
“Ngươi hỏi ta thì sao ta biết được, ta đã hôn bao giờ đâu.” Yến Trì cũng mù mờ, nhìn vào môi Tô Thường Tịch, đột nhiên thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn ta vội vàng quay đầu đi: “Ngươi hỏi Hạ Lan Tiêu xem, chưa biết chừng hắn… Ồ?”
 
Góc tường trống không.
 
Hắn đi đâu mất rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui