Trong đêm, một chiếc thuyền nhỏ có mái che lặng lẽ lướt trên mặt nước.
Trăng sáng treo giữa trời bị mây che mờ, chỉ còn dư lại chút ánh sáng mông lung.
Mũi thuyền rẽ nước làm dậy lên những gợn sóng nhỏ.
Anh Chiêu ngồi ở đầu thuyền, trên váy cũng in bóng nước dập dờn.
Một làn gió thơm ngát thổi tới, thuyền cập vào bờ.
“Đến rồi.” Ly Sương nói xong chủ động nhảy lên bờ trước nhất.
Đập vào mắt họ là mấy gian biệt quán chiếm hết diện tích của hòn đảo nhỏ, nhà cửa nối nhau san sát, mấy trăm chiếc đèn lồng treo dọc theo mái hiên soi cho xung quanh sáng như ban ngày.
Từng chiếc thuyền nhỏ cập bờ, trật tự chở những tốp khách đến rồi đi, tiếng người ồn ào huyên náo hòa lẫn vào làn sương mù trên mặt nước bao phủ khắp toàn thành.
Anh Chiêu nhìn xung quanh, trông thấy vô số Nam linh, Nữ linh mặc áo lụa mỏng tang chậm rãi đi ngang qua, dịu dàng e ấp, vô cùng quyến rũ.
Linh nhân quán không phải là kỹ quán, khách tới đây chủ yếu là để uống rượu thưởng nhạc trong lúc rảnh rỗi nên bề ngoài trông rất phong nhã.
Đương nhiên, với những vị khách đặc biệt thì cũng sẽ có cách chơi đặc biệt.
Ly Sương dẫn Anh Chiêu tới một Nam linh quán chỉ tiếp đón khách nữ.
Ly Sương từng trừ yêu cho Nam linh quán này mấy lần nên được chủ quán tôn lên làm khách quý.
Vừa đến cửa Linh quán, gã sai vặt chuyên đi truyền tin lập tức nhận ra Ly Sương ngay, nhanh nhẹn dẫn hai người vào trong.
“Không ngờ hỏi ngươi lại là hỏi đúng người.” Anh Chiêu hết sức khâm phục.
“Đúng vậy: “ Ly Sương hết sức tự hào: “Dù sao nơi này cũng thuộc địa bàn của Đông Cực môn, bét ra cũng phải có chút quan hệ xã giao như thế này chứ, vừa hay hôm nay ta đã hao hết sạch linh lực, rất cần được vỗ về, ta dẫn sư tỷ tới đây cũng coi như là tận tình nghĩa chủ nhà tiếp đãi.”
Trong nội viện, đèn đuốc sáng trưng, mấy cây cầu nằm khúc khuỷu, nước chảy vòng qua hòn giả sơn chảy qua bên dưới gầm cầu, hơi nước bốc hơi lượn lờ như noãn hương.
Trên một đài lớn hình vuông, mấy Nam linh hóa trang thành võ sinh đang múa kiếm, mặc dù lực tay hời hợt nhưng chiêu thức xem chừng cũng đâu ra đó.
Các khách nữ ngồi mỗi người ngồi một bàn dọc theo dòng nước, bên người có hai, ba Nam linh theo hầu, xem chừng rất vui vẻ.
“Tiêu rồi!” Ly Sương đột nhiên hô khẽ, lách mình trốn qua bên hông của Anh Chiêu.
“Sao vậy?”
“Sư muội ta ở đây!”
“Thế chẳng phải là nên qua đó chào một tiếng sao?” Anh Chiêu thắc mắc.
“Không không không không không.” Ly Sương vội vàng lắc đầu, không biết nàng ấy lấy đâu ra một chiếc mặt nạ đeo luôn lên mặt, sau đó, có lẽ cho rằng như vậy là đã an toàn rồi, Ly Sương mới thong thả giải thích: “Ta không thể qua đó chào hỏi được, nếu không sẽ bị tóm cổ lôi về! Hiện giờ, linh lực của ta chỉ mới hồi phục được hai phần, nếu như xảy ra tranh chấp thì ta không đánh lại nổi sư muội ta!”
Thấy Anh Chiêu vẫn điềm nhiên như không, Ly Sương giật giật y phục của nàng: “Sư tỷ cũng cải trang đi! Nhanh lên! Mọi người đều biết hôm nay sau khi tỷ thí xong, chúng ta ra về cùng nhau.
Nếu để sư muội ta trông thấy sư tỷ, chắc chắn nàng ấy sẽ đoán ra ta cũng đang ở gần đây.”
Ly Sương vất vả lắm mới thuyết phục được lão đầu tử không tới theo dõi cuộc tỷ thí, mục đích là để nếu lỡ như thua thì nàng ấy sẽ lập tức bỏ trốn mất dạng, không thể để sư muội bắt về được, nàng ấy vẫn còn muốn tiêu dao ở bên ngoài thêm mấy năm nữa.
Phải nhanh chóng dặn cả chủ quán kẻo người ta không biết lại nói lỡ miệng.
Anh Chiêu thở dài một tiếng, nhớ tới hai bộ váy có thể dịch dung mà mình từng mua của Cam Hoa bèn lập tức kéo Ly Sương chui vào trong căn phòng kế bên.
“Ta có hai món bảo bối có thể thay đổi được khuôn mặt, ta tặng cho ngươi một cái xem như là báo đáp công ngươi tiếp đãi ta hôm nay.”
Hạ Lan Tiêu nộp hầu như toàn bộ tiền bạc của hắn cho Anh Chiêu nên hiện tại nàng rất giàu có, bộ váy linh bảo giá mấy ngàn linh thạch một chiếc nói cho là cho ngay.
Hai người mỗi người chọn một chiếc váy, mặc vào xong, nhìn đối phương một lúc lâu, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Anh Chiêu chọn chiếc váy màu cam đào, diện mạo biến thành một cô nương mặt tròn mắt tròn đáng yêu.
Thế nhưng, Truy Hồn ấn ở cổ tay trái vẫn còn nguyên, không hề thay đổi, nàng xé một mảnh vải quấn chặt cổ tay trái lại, sau đó sử dụng thuật pháp gia cố thêm, cuối cùng cũng không thể phát hiện ra dấu vết gì được nữa.
Ly Sương đi vòng quanh nàng mấy vòng, cảm thán: “Sư tỷ của sư tỷ quả là phi phàm, ta dùng thuật pháp cũng không thể nhìn ra chân thân của sư tỷ.”
“Đúng vậy, không nhìn xem sư tỷ của ta là ai chứ.” Anh Chiêu rất kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng bảo bối này nên liên tục soi tới soi lui nhìn khuôn mặt lạ lẫm trong gương, có phần không quen.
Ly Sương rất hâm mộ nàng, nàng ấy cũng muốn có một sư tỷ lợi hại như vậy nhưng nàng ấy là đồ đệ đầu tiên của chưởng môn, bối phận quá cao nên chỉ có một đám sư đệ, sư muội để lo lắng.
Váy của Ly Sương màu đỏ, huyễn hóa ra khuôn mặt chẳng thua gì yêu cơ, vóc dáng xinh đẹp yểu điệu tựa như một Cam Hoa thứ hai.
Kiếm tu vốn quen với tác phong phóng khoáng, giờ bị bộ váy này bó lại, thành thử có phần vướng víu.
May là khả năng thích nghi của Ly Sương rất giỏi, chỉ một lát sau, nàng ấy đã có thể đong đưa vòng eo thon đâu ra đấy.
Chủ của Nam linh quán rất nể mặt Ly Sương, bố trí cho họ hai gian nhã gian gần cửa sổ có tầm nhìn đẹp nhất, dựa người vào lan can là có thể thu trọn vào tầm mắt toàn bộ quang cảnh của tứ phương đài trong đình viện.
Chẳng bao lâu sau, chủ quán lại đích thân dẫn một dãy các Nam linh chưa từng tiếp khách tới cho họ chọn.
Các Nam linh mặc áo trúc xanh có ngoại hình khá ổn, ai nấy đều môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú.
Ly Sương lịch sự chờ Anh Chiêu chọn trước nhưng Anh Chiêu cảm thấy không vừa ý, nhìn đâu cũng cảm thấy không thuận mắt.
Dù Anh Chiêu không tiết lộ thân phận nhưng chủ quán quan sát thấy thái độ của Ly Sương với nàng, trong lòng cũng đoán ra ít nhiều.
Thấy nàng chần chừ không chọn được ai, chủ quán nhìn mặt đoán lòng nói: “Mặc dù ngoại hình của các Linh nhân ở chỗ ta đều ưa nhìn nhưng dù sao cũng không thể so với các tiên nhân, nếu như tiên tử đây không vừa ý thì đành phải xin ngài chờ cho một lát để ta đi chọn thêm mấy người nữa mang tới đây.”
“Không cần phải phiền phức vậy đâu.” Anh Chiêu lắc đầu, cuối cùng chỉ tay vào Nam linh đứng ngoài cùng: “Ta chọn người này vậy.”
Ly Sương liếc nhìn rồi thì thầm vào tai nàng: “Tên này đẹp nhất, nhất là môi.”
Đúng vậy, Anh Chiêu cũng thấy vậy, môi của Nam linh này rất đẹp, cánh môi trên có chút thịt môi hơi nhô lên ở giữa.
Giống Hạ Lan Tiêu, khiến người ta rất muốn hôn nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...