Anh Chiếu Lương Tiêu


Địa điểm tỷ thí là một hòn đảo rộng nằm giữa hồ thuộc phủ Tùng Giang.
 
Khói mây che phủ hòn đảo, rừng lá ngô đồng bát ngát soi bóng xuống mặt hồ đỏ rực như lửa.
 
Nắng thu phủ rộng khắp tầm mắt.

 
Lúc Anh Chiêu tới, Ly Sương đã chờ được một lúc, đang thảnh thơi đứng ở trung tâm pháp trận.
 
Các tu sĩ hay tin kéo đến vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài, mở sòng bạc, buôn bán linh bảo, rao bán quà vặt, hoa quả, xen lẫn trong đám đông còn có mấy chiếc thuyền được trang trí đẹp mắt nổi trên mặt hồ, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
 
Anh Chiêu và Ly Sương không phải mới gặp nhau lần đầu nên lược bỏ bớt khâu tự giới thiệu bản thân, chỉ trò chuyện dăm câu, mỗi người phát biểu mấy câu rác rưởi rồi trực tiếp xuất thủ so tài.
 
Hiện giờ, Ly Sương chỉ mới sáu mươi, vẫn còn nhỏ tuổi, vừa mới lên tới Nguyên Anh sơ kỳ, chênh lệch cảnh giới khá nhiều so với Anh Chiêu.
 
Tuy nhiên, xưa nay khi so tài với những người cùng cảnh giới thì kiếm tu luôn là bên có sức chiến đấu mạnh nhất, cho nên chuyện đối kháng vượt cấp vẫn thường xảy ra như cơm bữa, bởi vậy Anh Chiêu không hề dám khinh địch.
 
Hơn nữa, Ly Sương vừa ra tay đã lập tức sử dụng sát chiêu, mục tiêu là kết thúc cuộc so tài này trong vòng mười chiêu.


Do Ly Sương cưỡng ép tăng cảnh giới nên mặc dù sức mạnh bộc phát rất đáng gờm nhưng cũng tiêu hao rất nhiều linh lực, bởi vậy nàng ấy sẽ gặp nhiều bất lợi nếu thời gian tỷ thí kéo dài.

Ly Sương không thể cầm cự được lâu.
 
Linh lực tăng vọt lao ầm ầm tới, Anh Chiêu lập tức gọi Hình Thiên trong cơ thể ra đỡ nhưng không rút kiếm ra khỏi vỏ.
 

Vẫn chưa tới lúc rút kiếm ra khỏi vỏ.
 
Hai luồng sức mạnh dữ dội va vào nhau, pháp trận chuyên dùng để các tu sĩ so chiêu không phát huy được chút tác dụng nào, xung quanh hòn đảo giữa hồ lập tức dấy lên những cơn sóng cao ngút trời.

Hai người đứng trong mắt cơn lốc đều theo đuổi lối đánh tấn công, chuyển động uyển chuyển như rồng như rắn, thân hình nhanh nhẹn như ma quỷ, chỉ chớp mắt, bọn họ đã đánh xong bốn, năm chiêu, chiêu nào cũng dữ dội, tấn công thẳng vào chỗ hiểm trên người đối phương.
 
Các tu sĩ đứng vây xem xung quanh không chịu nổi linh khí lập tức nhanh chân tránh ra, kiếm khí cuốn bay sạch toàn bộ lá đỏ xung quanh, nhuộm đỏ bờ hồ.

Những chiếc du thuyền vốn đang thong thả dừng lại theo dõi trận đấu không kịp tránh né, bị lật liền mấy chiếc.
 
Thấy các du khách ngã xuống hồ lia lịa y như người ta thả sủi cảo vào nồi, Anh Chiêu phân tán sự chú ý, nói một câu “Xin lỗi” rồi mới nhanh chóng, gọn gàng rút kiếm ra khỏi vỏ, tập trung lại vào cuộc so tài.
 
Lúc giao chiến tới chiêu thứ tám, Ly Sương đã rơi vào thế hạ phong, khi trường kiếm va vào nhau, suýt nữa Ly Sương đã tuột kiếm khỏi tay.
 
Sơ hở đã xuất hiện, Anh Chiêu không ham chiến, ánh sáng sắc bén lóe lên ở đầu mũi kiếm, kiếm khí dữ dội khiến người ta không đương đầu nổi chỉ thẳng vào ngực trái của Ly Sương.
 
Chim hồng đáp xuống đầu cành cây đã rụng sạch lá.

Giữa tiếng chim hót, Anh Chiêu kịp thời dừng kiếm thế lại, Thần kiếm Hình Thiên vừa dài vừa nặng được nàng nhẹ nhàng xoay một vòng rồi tra kiếm vào lại vỏ kiếm.
 
Thắng bại đã ngã ngũ.
 
Anh Chiêu cất Hình Thiên vào khí hải, chắp tay nói với đối phương: “Đa tạ.”
 

Ly Sương đã cạn sạch linh lực, khẽ thở dài, mặc dù sắc mặt tỏ thái độ chịu phục nhưng vẫn khó tránh cảm thấy hơi buồn bã: “Ta thua rồi.”
 
Trước giờ, Ly Sương chưa từng đánh với Anh Chiêu.

Nhờ trận đấu hôm nay, nàng ấy mới phát hiện ra mình vẫn còn thua xa đối phương.
 
“Ừm.” Anh Chiêu gật đầu, rất nể mặt nhấn mạnh lại sự thật này một lần nữa.
 
“...” Ly Sương giần giật hàng mày, suýt nữa tức nôn ra máu.
 
Không phải Anh Chiêu là tiền bối sao? Sao nàng chẳng quý mến, bảo vệ gì tiểu bối cả vậy? Chẳng phải trong tình huống kiểu này nên khen “Ngươi rất tuyệt”, sau đó chỉ bảo cho nàng ấy mấy câu hay sao?
 
Chẳng phải các đại năng của giới tu chân đều làm vậy sao? Sư phụ của nàng ấy còn là vị sư phụ tốt nhất.

Nàng ấy nghe lão đầu tử này dạy bảo nhiều phát mệt nên mới mượn cơ hội đi ra ngoài lịch luyện để danh chính ngôn thuận không trở về sư môn mấy năm rồi.

Nàng vốn định đánh bại Anh Chiêu xong sẽ quay về bắt lão đầu tử kia ngậm miệng, kết quả...
 
Ly Sương có phần ủ rũ kéo ống tay áo bị kiếm khí xé rách, cất bản mệnh tâm kiếm vào khí hải, đang định phủi tay cáo từ thì chợt nghe Anh Chiêu nói: “Lúc ta bằng tuổi ngươi, ta cũng rất thích dùng lối đánh kiểu này của ngươi.”
 
“Thật sao?” Ly Sương lập tức hào hứng bước lại gần nàng hơn một bước.
 

“Bởi vì ta muốn thắng.”
 
Bởi vì nàng muốn thắng nên chỉ còn cách cố gắng hết sức nâng sức chiến đấu lên mức tối đa trong khoảng thời gian ngắn, còn chuyện có bị hạ cảnh giới hay không, có nảy sinh tâm ma hay không thì cứ chờ thắng đã rồi nói sau.

Dù sao tuổi thọ của tu giả cũng dài như vậy, cho dù có phải bắt đầu lại từ đầu thì cũng có hề gì?
 
Có lẽ các kiếm tu hiếu chiến đều có chung suy nghĩ như vậy nên Anh Chiêu thực sự khá thích Ly Sương.
 
“Ta sẽ thắng ngươi.” Ánh mắt Ly Sương đầy kiên định.
 
Anh Chiêu chớp chớp mắt: “Chờ ngươi thắng đã rồi nói sau.”
 
Hai người bỗng nhiên nhìn nhau cười một tiếng, giữa sắc thu tràn ngập khắp đất trời, cả hai bỗng nảy sinh cảm giác cùng chung chí hướng.
 
“Người tới là khách, Anh Chiêu sư tỷ có muốn đi đâu đó trong thành không?”
 
Anh Chiêu nghĩ ngợi giây lát rồi trịnh trọng hỏi: “Ngươi có đề cử Nam linh quán nào không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui