Anh Chiêu lắc lắc đầu: “Không cần, trong lòng ngươi nắm chắc là tốt rồi.”
Hạ Lan Tiêu học mọi thứ rất nhanh, nàng cũng không lo lắng hắn khoác lác.
“Vừa nãy ngươi đang nhìn gì đấy?” Nàng lại hỏi: “Bên ngoài náo nhiệt lắm sao?”
Tiểu công tử thế gia chính gốc trả lời đúng sự thật: “Vẫn không bằng thành Kim Lăng, có điều con cũng chưa từng được cảm nhận sự phồn hoa của thành Kim Lăng.
Lúc còn nhỏ vẫn luôn không được ra ngoài, lớn thêm chút nữa thì lại lập tức lên núi tu hành.”
Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi sau khi vào núi Thương Ngô, tuy rằng thị trấn này có vẻ nhỏ nhưng bởi vì mấy ngày nay tu sĩ qua lại đông đúc cho nên những người bán hàng rong ở các thôn xóm xung quanh đều nghe tiếng mà đổ xô đến đây.
Bọn họ bày biện một dãy quầy hàng di động ở bên đường, quầy nào quầy nấy đều treo đèn lồng đỏ, phồn hoa hơn rất nhiều so với ngày thường.
Đến giờ ăn tối, tuy rằng Anh Chiêu đã ích cốc, Hạ Lan Tiêu cũng không cần hấp thu ngũ cốc nữa nhưng cảnh tượng khói hương lượn lờ ngoài cửa sổ lại khiến Anh Chiêu cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Ra ngoài đi dạo một vòng đi.” Nàng nói: “Vừa khéo ngươi cũng chưa từng được dạo phố.”
“Vâng.”
Tốc độ gật đầu của hắn cực kỳ nhanh, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt ít nhiều có tính trẻ con.
Điều này làm cho Anh Chiêu đột nhiên muốn xoa đầu hắn.
Nàng khẽ động đậy đầu ngón tay, đang muốn đưa tay qua thì lại đột nhiên ngửi thấy ma khí xen lẫn trong mùi đồ ăn thức uống muôn màu muôn vẻ bên ngoài cửa sổ.
Sắc mặt của Anh Chiêu lập tức thay đổi, nàng đứng dậy không chút chần chừ, trao đổi ánh mắt với Hạ Lan Tiêu ở phía đối diện.
Sau đó nàng nhảy thẳng ra ngoài từ đường cửa sổ, đuổi theo hơi thở kia, trong thoáng chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ Lan Tiêu cũng không hề do dự, dựa vào bản năng mà đuổi theo phía sau nàng.
Gấp rút đuổi theo cả quãng đường, cuối cùng đến một rừng cây vắng lặng, nhìn thấy bốn phía xung quanh không một bóng người, lúc này Anh Chiêu mới ngưng tụ linh lực phóng mấy cây phi đao tỏa ánh sáng vàng chói lòa từ trong lòng bàn tay ra.
Phi đao mang theo thế tấn công sắc bén cắt qua không trung, ghim chặt một bóng đen xuống đất.
Phi đao không có thực thể mà chỉ do linh lực biến thành, hào quang màu vàng thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ nhưng lại cực kỳ mãnh liệt.
Bóng đen bị ghim chặt tứ chi, mỗi một lần cử động, kinh mạch toàn thân lại tựa như bị đao róc qua, khoét tim đục xương.
Bóng đen phun ra một ngụm máu đen, lúc này mới thở hổn hển hiện nguyên hình.
Người trong Ma tộc vẫn luôn khoe khoang chủng tộc của mình là chủng tộc vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì bọn họ trông không khác gì loài người lúc ở hình dạng bình thường, chỉ là thân hình cao to cường tráng hơn mà thôi.
Lúc hiện nguyên hình toàn thân mới trở nên đen kịt, sừng ma mọc ra trên đầu, hơn nữa hàm răng cũng vô cùng sắc nhọn.
Ma tộc càng ở cấp bậc cao thì khả năng che giấu bản thể lại càng mạnh, sẽ không dễ dàng để lộ ra chân thân.
Lúc này, dễ nhận thấy rằng Ma tộc bị Anh Chiêu ghim trên mặt đất đã không thể duy trì hình người được nữa, hấp hối lộ ra bản thể, hơn nữa còn có một lớp sương mỏng màu đen lượn lờ xung quanh thân thể.
Anh Chiêu bay đến trước người hắn, liếc mắt nhìn thoáng qua vật trang sức trên trán hắn, đột nhiên khẽ hừ một tiếng: “Ha, không ngờ lại là một chiến tướng Ma tộc.
Sao nào? Bây giờ dẹp yên được nội loạn rồi nên chia bớt thời gian công sức ra đến giám sát ta hả?”
“Anh Chiêu tiên tử nói đùa rồi, ngươi giết Quân thượng của chúng ta, giám sát ngươi để tùy thời trả thù chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?” Chiến tướng Ma tộc kia trông có vẻ suy yếu nhưng mồm mép vẫn lanh lợi như cũ: “Nhưng còn ngươi, trốn ở núi Thương Ngô làm rùa đen rụt đầu suốt hai mươi năm trời, bây giờ cuối cùng cũng chịu chui ra rồi hả?”
Tính cách của người trong Ma tộc kiêu căng ngạo mạn, mặc kệ thực lực như thế nào thì trước khi ra tay luôn thích phun ra vài câu cay độc.
Cho dù ở trong tình huống bị áp đảo hoàn toàn nhưng ngoài miệng vẫn phải tìm cách lấy lại chút ít thể diện.
Anh Chiêu đã từng tiếp xúc với Ma tộc không ít lần trong những năm qua, biết rõ thói quen của bọn họ nên vẫn chưa bị chọc giận.
Nàng nở một nụ cười hờ hững, lên tiếng đáp lễ: “Rùa đen rụt đầu? Chỉ dám dùng phân thân tới gặp ta mà cũng dám lên tiếng.
Đến tột cùng thì ai mới là rùa đen rụt đầu hả?”
“Không còn cách nào khác, dùng bản thể để chống lại ngươi quả thật không hề có chút phần thắng nào, ta cũng chẳng ngu đến mức đó.” Chiến tướng Ma tộc nói xong lại hộc ra một ngụm máu nữa.
Mặt trời lặn dần về đằng tây, trong rừng cũng tối sầm lại.
Anh Chiêu không nhìn hắn nữa, không nhanh không chậm đưa tay lên nhìn một vòng xung quanh, muốn xác định rõ ràng xem bản thể của hắn ở nơi nào.
Ma khí trên người Ma tộc này nặng như vậy, bản thể nhất định ở gần đây.
Chợt nghe phía sau có người ngự kiếm bay đến, nàng không cần quay đầu lại cũng biết là Hạ Lan Tiêu đã đuổi đến nơi.
“Sư phụ.” Hạ Lan Tiêu đứng vững phía sau Anh Chiêu, nhìn thoáng qua Ma tộc mang vẻ mặt thống khổ đang bị ghim chặt tứ chi trên mặt đất rồi nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Tuy rằng trong lòng hắn không có bất kỳ sự đồng cảm nào với Ma tộc nhưng Anh Chiêu ra tay tàn nhẫn như vậy làm cho tâm trạng hắn vẫn hơi bối rối.
Ánh mắt bối rối trong nháy mắt của thiếu niên không bị chiến tướng Ma tộc kia thấy được nhưng khuôn mặt của hắn lại khiến đối phương nhìn chằm chằm rất lâu.
Ánh mắt của chiến tướng Ma tộc đảo đi đảo lại giữa hai sư đồ, đột nhiên không sợ chết mở miệng nói: “Đồ đệ tuấn tú quá đi mất, đã lâu ta không đến Nhân giới, thật không biết bây giờ thói đời ở Nhân giới lại cởi mở như vậy, có thể so sánh với Ma giới của chúng ta...”
Thấy cuối cùng khuôn mặt của Anh Chiêu cũng trở nên u ám, hắn lại chậm rãi nói tiếp: “Hai người các ngươi cô nam quả nữa ở chung một phòng, e rằng không phải là sư đồ như vẻ bên ngoài mà thật ra là đạo lữ đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...