Anh Chiếu Lương Tiêu


"Cũng không thể giữ nàng cả đời ở núi Thương Ngô được đúng không?" Tham Liễu ha ha cười to, giọng nói lại dần dần thấp xuống: "Sư phụ biết cũng sẽ trách ta."
 
Nhớ tới tình hình ngày đó trên Lang Gia đài, Anh Chiêu gần như vứt đi nửa cái mạng không để ý mình toàn thân đầy vết máu, cưỡng ép khắc Truy Hồn ấn xuống cánh tay mình nhưng lại bị sư phụ cắt đứt mà van xin khóc không thành tiếng, ba người đều trầm mặc.
 
Thật ra Cam Hoa chưa từng gặp Trảm Thương, cũng không biết Anh Chiêu và ma đầu trong truyền thuyết vừa sinh ra đã có sức mạnh Thiên Ma, khiến cả tu chân giới nghe thấy đã thay đổi sắc mặt có qua lại gì với nhau, nàng ta chỉ biết sư muội của mình từ nhỏ đã là một người trong lòng phóng khoáng, hoạt bát đáng yêu, không tim không phổi chuyện gì cũng không để ở trong lòng, chưa từng biết sầu khổ vì thứ gì.

 
Nàng ta nhớ Anh Chiêu lúc mới đến tuổi biết yêu, ngoài luyện kiếm tu hành ra cũng có hứng thú rất lớn với thiếu niên lang anh tuấn, một tháng có thể đổi ba đối tượng động lòng, không phải là sư đệ của đỉnh núi này thì là sư huynh của đỉnh núi kia.
 
Chuyện này còn khiến Tham Liễu vô cùng ghen tị.
 
Lúc đồng môn mấy người ngắm trăng trong sân, Tham Liễu thậm chí còn chỉ vào Phong Hi nói: "Tiểu sư muội, muội nhìn mấy sư huynh của muội được không? Tam sư huynh của muội không đẹp sao?"

 
Còn không chờ Anh Chiêu trả lời, Phong Hi đã nắm chặt quyển trục Luyện Khí trong tay lao tới sau lưng Cam Hoa, mặt đầy lạnh lùng nói: "Đừng lôi ta vào, không liên quan gì đến ta."
 
Tham Liễu không cam lòng, hỏi tiếp: "Vậy đại sư huynh của muội là ta thì sao? Đẹp trai anh tuấn như vậy, đám tiểu quỷ ở các đỉnh núi khác sao có thể so được."
 
Anh Chiêu không thèm nhìn y: "Xin lỗi sư huynh, ta không thích nam nhân già."
 
Tham Liễu lớn hơn Anh Chiêu sáu mươi tuổi bị nàng chọc giận đến mức khoảng chừng ba ngày không thèm nói chuyện với nàng.
 

Có điều sự yêu thích của Anh Chiêu đúng là rất ngắn ngủi, bình thường trước khi bọn họ nhớ được tên nàng đã đổi sang người khác rồi, lúc bị hỏi tại sao lại thay đổi tình cảm nhanh như vậy, câu trả lời nàng đưa ra luôn là: "Bọn họ không đánh lại ta, quá yêu." Lúc này Cam Hoa mới hiểu có lẽ trong lòng Anh Chiêu căn bản không hiểu rõ cái gì là "thích".
 
Nàng ta cho rằng sư muội chính là một người không có tính cách lâu dài, nhìn như rất dễ tiếp cận nhưng không ai có thể đi vào lòng nàng.
 
Mấy năm Anh Chiêu tới Ma giới đi tìm Hình Thiên, đúng lúc đó Cam Hoa đang bế quan, lúc bế quan xong đi ra lại được sư phụ mặt đầy vẻ nặng nề thông báo Anh Chiêu đã xảy ra chuyện.
 
Lúc sư đồ mấy người chạy tới Lang Gia đài, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
 
Nước mắt của Anh Chiêu có lẽ đã chảy khô vào thời khắc chém Trảm Thương hồn phi phách tán rồi, lúc được sư phụ ôm lấy trong hốc mắt đã không thể ứa ra nước mắt nữa nhưng vẻ mặt lại đau thương buồn bã đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn.
 
Cánh tay chỉ khắc một chữ "Trảm" có kim ấn đang lưu chuyển nhưng Truy Hồn ấn là ấn ký bị trời phạt, cấm thuật bậc này khắc ở trên da thịt sao có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy dễ chịu gì.

Anh Chiêu đau đến mức cả người phát run nhưng vẫn nắm chặt ống tay áo sư phụ không buông tay.

 
"Ta sắp quên hắn rồi, sư phụ..."
 
"Trảm Thương là người xấu, hắn lấy đi ký ức của ta...!Hắn muốn ta quên hắn."
 
"Van xin người, sư phụ...!Người để ta khắc xong tên hắn đi, chỉ có Truy Hồn ấn mới có thể lưu giữ lại ký ức của ta..."
 
"Ta không thể...!Ta không thể quên hắn...!Ta làm sao có thể giết hắn rồi quên hắn được...!sư phụ..."
 
Gió đông thấu xương thổi tan giọng nói cố nén đau đớn của nàng, bầu trời tích tụ một tầng mây màu xám trắng thật dày, tuyết như những đóa hoa rơi xuống.

Một mảng bông tuyết lớn rơi xuống trên mặt Anh Chiêu, hòa vào vết máu trên mặt nàng, hiện ra màu đỏ chói mắt.
 
"Đau quá, sư phụ...!Sao ta lại đau như vậy..." Giọng nói của nàng dần dần yếu đi, ánh mắt trống rỗng mất đi tiêu điểm, giống như đã quên mất chuyện gì quan trọng, chỉ nhớ kinh mạch toàn thân bất ngờ đau như lửa đốt.
 
Sư phụ trước giờ tâm địa sắt đá, ở một khắc đó cũng đỏ ngầu cả đôi mắt.

 
Cuối cùng sư phụ hạ thuật ngủ mê xuống đầu Anh Chiêu mới thành công đưa người về núi Thương Ngô.
 
Đảo mắt đã qua hai mươi năm.
 
Trước khi độ kiếp, người sư phụ không yên tâm nhất vẫn là Anh Chiêu, bởi vì ký ức bị cưỡng ép lấy đi một ngày nào đó sẽ lộ ra sơ hở.
 
"Sư phụ nói có thể lừa gạt được ngày nào hay ngày đó nhưng sư phụ cũng nói ký ức sẽ trở lại vào lúc nó phải trở lại, lừa gạt cũng không lừa gạt được, đây là kiếp số trong sinh mệnh Anh Chiêu, không tránh khỏi." Tham Liễu thu ánh mắt từ trên bóng lưng Hạ Lan Tiêu ở phía xa lại: "Bây giờ đã đến lúc nàng phải tìm lại ký ức của mình rồi."
 
Bởi vì ký ức của nàng đã bị số mệnh đưa đến bên cạnh nàng.
 
Lần này phải đi đến kết thúc tất cả đều vui mừng mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui