Anh Chiếu Lương Tiêu


"Tiêu Nhi, tới đúng lúc lắm." Anh Chiêu ngoắc tay với hắn: "Ngươi có nhớ Ngưng Hồn đan của ta để ở đâu không?"
 
Hắn do dự một lát mới bước vào phòng, đưa tay ra chỉ vào chiếc bàn gỗ Lê Hoa ở cạnh cửa sổ: "Người đặt trong ngăn kéo đó."
 
Anh Chiêu đi tới nhìn thử, quả nhiên bình đan dược ở bên trong, chất đống một chỗ với mấy cái hà bao.

Nàng thu bình đan dược vào túi càn khôn, xoay người lại nói: "Vẫn là ngươi cẩn thận tỉ mỉ."

 
Hạ Lan Tiêu cúi đầu không nói gì, Anh Chiêu nhìn hắn, cũng không nói gì.
 
Tính cách của hắn vốn dĩ cũng không hoạt bát, cũng sẽ không làm nũng lấy lòng sư phụ như những đệ tử khác.

Sư đồ hai người một năm không gặp, so với trước kia hình như lạnh nhạt hơn không ít.


Ở trên điện vội vàng gặp mặt còn có thể miễn cưỡng hàn huyên mấy câu, hôm nay bốn bề vắng lặng, rơi vào tình cảnh không có gì để nói.
 
Một sự yên lặng quỷ dị lan ra khắp bầu không khí, Hạ Lan Tiêu chợt nhớ mục đích tới đây của mình, đang định mở miệng, Anh Chiêu đã lên tiếng hỏi trước hắn một bước: "Ngươi tới là vì chuyện gì?"
 
Hắn lấy lại bình tĩnh, đáp: "Mấy ngày nữa bí cảnh Hải Tàng sẽ mở, ngày mai con dẫn theo đồng môn tới núi Lộc Ngô, con...!tới từ biệt sư phụ."
 
Bí cảnh Hải Tàng ở núi Lộc Ngô không được tính là bí cảnh hung hiểm gì nhưng cũng có yêu thú tương đối lợi hại trấn giữ, mức độ thí luyện bậc trung, gần như có thể nói là được tạo ra cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ kiểm tra bản thân.

Nhưng không phải đệ tử Trúc Cơ kỳ của tất cả các môn phái đều có tư cách vào đó, bởi vì số lượng các đệ tử cấp thấp đông đảo, các đại tiên môn cần tiến hành một vòng so đấu bên trong nội môn trước, sàng lọc loại bỏ hơn nửa thí sinh, người chiến thắng mới có thể vào bí cảnh thí luyện.
 
Núi Thương Ngô là đại phái tu tiên, trên núi có không ít bí cảnh có thể cung cấp cho các đệ tử nội môn và những môn phái tu tiên khác cùng nhau thí luyện, thế nhưng có một vài bí cảnh quá mức hung hiểm, không thích hợp cho tu sĩ cấp thấp, cho nên tạm thời chưa tới thời điểm mở ra.
 
Nếu Hạ Lan Tiêu phải đi theo đồng môn vào bí cảnh Hải Tàng, vậy hắn đã thông qua so đấu bên trong nội môn rồi?
 

Thiếu niên đứng trước mặt nàng, thân hình giống như cây tùng, cao lớn đến mức nàng cần ngẩng đầu lên nhìn hắn.
 
Nhưng hắn lại là một người vô cùng dịu dàng, có điều vẻ mặt luôn quá lạnh lùng, duy chỉ có hàng mi như lông vũ che đi đôi mắt như đá quý kia, lúc chớp mắt thỉnh thoảng sẽ để lộ ra cảm xúc dễ bị tổn thương.
 
Mới chỉ qua một năm mà thôi, Anh Chiêu đột nhiên cảm thấy mình bỏ lỡ quá nhiều thứ thuộc về hắn.

Nàng chịu một phần trách nhiệm của sư phụ nhưng vì sai lầm của mình mà giận cá chém thớt lên người vô tội là hắn, âm thầm ném hắn xuống, cũng không biết hắn có oán trách nàng hay không.
 
Nếu nàng mở miệng hỏi, hắn nhất định sẽ trả lời là "không có câu oán hận nào" đúng không, dù sao hắn luôn là một đứa trẻ khoan dung nhường nhịn, chưa từng mở miệng đòi thứ gì.
 
Anh Chiêu không kịp thu dọn xong đồ, đồ đạc bày bừa tán loạn trên giường, trên bàn ghế.

Nàng chỉ mấy viên dạ minh châu chất đống trên bàn dài, nói: "Vậy ngươi giúp vi sư thu dọn vào bọc hành lý đi, ngày mai vi sư tiễn ngươi qua đó."

 
"Sư phụ..." Hầu kết Hạ Lan Tiêu khẽ lăn lộn: "Người không cần phiền phức như vậy."
 
Anh Chiêu khẽ gõ lên đầu hắn: "Nghĩ gì vậy? Thuận đường mà thôi, không thấy vi sư đã thu dọn đồ đạc từ trước rồi sao?"
 
"A, đúng." Lúc này hắn mới ý thức được Anh Chiêu đúng thật là có vẻ như muốn đi xa.
 
"Có người gửi chiến thư cho ta, địa điểm hẹn ước cách núi Lộc Ngô không xa, đúng lúc ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường." Anh Chiêu nói: "Ngày mai ngươi không cần đi cùng bọn họ, ngươi đi cùng đường với ta, trên đường sư phụ lại truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp, đảm bảo ngươi đứng nhất trong bí cảnh."
 
Nàng thấy hắn vẫn cúi đầu yên lặng không nói gì, có hơi nghi hoặc, tiến lên một bước hỏi: "Sao thế? Ngươi không vui à..."
 
Khóe mắt hơi ửng đỏ của thiếu niên khiến câu hỏi của nàng khựng lại, nàng không kìm lòng được tới gần muốn nhìn thật kỹ.

Nhưng trong nháy mắt nàng đến gần, hắn lại lùi về phía sau một bước, nghiêng đầu chớp mắt một cái, vẻ mặt lúc nhìn về phía nàng đã như bình thường, dường như một chớp mắt yếu ớt kia chỉ là là ảo giác của nàng.
 
Hắn thậm chí còn cong môi cười với nàng: "Đương nhiên là vui rồi, sư phụ, có thể có được chân truyền của sư phụ đúng là quá tốt."
 
Gương mặt lạnh lùng đến mức không hợp tình người lại có một đôi môi diễm lệ, cười lên khiến người ta không rời mắt được.
 
"Được rồi được rồi." Anh Chiêu hơi khó khăn thu tầm mắt lại, xoay người lại bận rộn thu dọn: "Một năm qua là ta qua loa hời hợt với ngươi, sau này sư phụ sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn."

 
Nhìn tiếp nữa, thời gian bế quan một năm của nàng sẽ phải uổng phí rồi.
 
Đỉnh núi Bắc Nghiêu luôn luôn rất yên tĩnh, mặc dù có nhiều con rối nhưng trước giờ chưa từng nói một câu.

Chim chóc thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng kêu khiến nơi đây càng hiện ra vẻ yên tĩnh.

Chỉ có giọng nói liên miên không ngừng của Anh Chiêu là chân thực, có sức sống.
 
Hạ Lan Tiêu biết Anh Chiêu luôn vô tâm.
 
Cho nên nàng mới không quan tâm đến hắn, càng không phát hiện ra tâm tư không thể để người khác biết của hắn.
 
Cũng may, cũng may nàng không phát hiện ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui