Anh Chiếu Lương Tiêu


Anh Chiêu thề, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thất thố như vậy.
 
Trong khoảnh khắc kéo chăn ra, nàng lập tức bị khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kia làm cho giật mình tỉnh giấc.

Nàng ngồi trên giường, nhìn mình từ đầu tới chân một lượt, sau khi nhận ra y phục trên người mình đều nguyên vẹn, không hề có gì khác thường thì mới khẽ vỗ ngực, cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
 
Có điều hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vết ửng hồng trên khuôn mặt cũng lần lữa không thể phai nhạt.

Nàng duỗi tay khẽ khàng sờ vào giữa hai chân, chất lỏng nhớp nháp dính lên những ngón tay.

 
Nỗi xấu hổ và giận dữ ngập đầu bao trùm toàn thân nàng, nàng nản lòng thoái chí ôm lấy trán mình, nặng nề thở ra một hơi.
 
Lúc còn ở độ tuổi hai mươi tám, nàng rất ít khi có cảm giác xuân tình nhộn nhạo của thiếu nữ khiến người ta phiền lòng như thế này.

Lúc đó, những tiểu thuyết thịnh hành ở ngoài núi cũng đều chỉ viết về mấy câu chuyện thiếu nữ khuê phòng thương xuân tiếc thu mà thôi, đọc những thứ đó không hề có lợi cho việc tu hành, chẳng thực tế bằng việc đọc thêm mấy bản kiếm phổ.


Không nghĩ tới vào năm gần bước sang tuổi thứ hai mươi chín, nàng lại bị những ham muốn mỹ mãn đầy cám dỗ được miêu tả trong sách làm cho tâm trạng nhộn nhạo, nằm thấy mộng xuân.
 
Giấc mộng như thế quá mức xằng bậy, chỉ sợ ngay cả những tu sĩ chuyên tu công pháp hợp hoan nhìn thấy cũng phải ngả mũ bái phục. 
 
Càng đáng sợ hơn chính là đối tượng trong giấc mộng kia.
 
Đúng là còn không bằng cả cầm thú, khuôn mặt trong mộng kia, sao có thể là...
 
Sao có thế là...
 
Hạ Lan Tiêu chứ?
 

Nàng dùng thần thức tìm kiếm một vòng quanh đỉnh núi Bắc Nghiêu, vạn vật trên ngọn núi đều đang chìm vào giấc ngủ say, vả lại chẳng hề có gì khác thường cả, mà Hạ Lan Tiêu cũng đang yên lặng nằm trong phòng, hơi thở đều đều.
 
Chẳng ai quấy rối cả, là chính nàng, vô duyên vô cớ lại nảy sinh những ảo tưởng phi lý đối với đệ tử mười sáu tuổi.
 
Anh Chiêu niệm chú thanh tâm cả đêm, không dễ dàng gì mới có thể chịu đựng được đến hừng đông, vậy mà Hạ Lan Tiêu lại cứ khăng khăng chạy đến chỗ nàng dâng điểm tâm sáng.

Hắn nhìn thấy bọng mắt lờ mờ phía dưới đôi mắt nàng, lập tức hỏi han với giọng điệu thân thiết: “Tối hôm qua sư phụ mất ngủ ạ?”
 
Mất ngủ gì chứ? Vốn là cả đêm không ngủ mới đúng.
 
Anh Chiêu nghĩ dù sao chú thanh tâm cũng sẽ có đôi phần tác dụng, vậy mà vừa bắt gặp ánh mắt của Hạ Lan Tiêu, nàng lại lập tức nghĩ tới khuôn mặt trong giấc mộng kia.

Trong cơn hoảng loạn, nàng không hề nhận ra rằng thật ra Hạ Lan Tiêu trong giấc mộng kia lớn hơn vài tuổi so với bây giờ.
 
“Không sao.” Trong lòng nàng bối rối đến mức hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào hắn nhưng trên mặt lại giả vờ ra vẻ nghiêm nghị: “Vi sư chỉ đang trầm tư suy nghĩ, nghiên cứu tường tận tinh túy của trời đất mà thôi.”
 
May mà Hạ Lan Tiêu đang ở độ tuổi cảm thấy phiền chán đối với sự sâu xa của đạo pháp nên không tiếp tục hỏi đến tận cùng.


Nếu hắn mà trở nên nghiêm túc, nói không chừng nàng còn phải kéo lê đầu óc đang mê muội của mình, cố gắng vực dậy tinh thần lôi ra một đống đạo lý đao to búa lớn để đối phó với hắn.

Ban đêm nàng đã phải kéo lê thân mình mỏi mệt để đối phó với hắn trong giấc mộng thì cũng thôi đi, ban ngày còn phải... 
 
Ngừng! Ngừng!
 
Anh Chiêu đưa một bàn tay lên che đầu, bàn tay kia phất một cái về phía cửa, linh lực tuôn ra ào ạt từ lòng bàn tay nàng.

Hạ Lan Tiêu còn chưa kịp lên tiếng thì thân mình đã bị linh khí kia quấn lấy rồi đẩy mạnh ra khỏi phòng.
 
Hai cánh cửa gỗ nặng nề khép lại ở trước mặt hắn, sức lực mạnh tới mức dường như người đóng cửa đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ đào núi lấp biển.
 
“Sư phụ.” Hắn không rõ nguyên do, vội vàng bước lên phía trước vỗ nhẹ lên cánh cửa, cất tiếng hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”
 
Đầu óc Anh Chiêu rối tinh rối mù, linh khí cũng tán loạn trong khí hải, tựa như từng đợt sóng triều muốn phá vỡ thân thể mà chui ra.

Nàng cố gắng ngăn chặn linh khí xao động bất an trong thân thể, từng từ từng chữ như được rít ra từ giữa hai kẽ răng: “Đừng làm phiền ta.

Cút!” 
 
Hạ Lan Tiêu ở ngoài cửa bị tiếng rít của nàng làm cho toàn thân run lẩy bẩy, hơi luống cuống.


Hắn không nói gì nữa, chỉ ngồi xếp bằng ở ngoài cửa chờ đợi.
 
Trong phòng, phải mất cả một nén nhang linh lực xao động mới bình ổn trở lại nhưng Anh Chiêu lại vẫn đóng cửa không ra.
 
Mùa thu trời tối nhanh, Hạ Lan Tiêu canh giữ ở trước phòng nàng mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen mới đứng dậy nói với cánh cửa: “Sư phụ, đệ tử cáo lui.”
 
Không hề có bất kỳ tiếng trả lời nào vang lên phía sau cánh cửa, bàn tay dán vào cánh cửa của Hạ Lan Tiêu gập vào rồi lại duỗi ra mấy lần trong vô vọng, lúc buông tay ra thậm chí khóe miệng hắn cũng trĩu xuống.

Hắn chậm rì rì quay về tiểu viện của mình, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình đã phạm lỗi gì đó, ngày mai chờ sư phụ hết giận rồi hỏi lại rõ ràng là được.
 
Nhưng ngày thứ hai hắn vẫn không thể gặp được sư phụ.
 
Bởi vì sư phụ bế quan.
 
Mà câu cuối cùng sư phụ nói với hắn trước khi bế quan lại là, bảo hắn cút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui