Hả? Nàng nhìn vào chữ cái đã hiện lên trên cổ tay mình, thản nhiên trả lời: “Có lẽ nó nghĩa là chém hết Ma tộc trong thiên hạ, ta quên rồi.”
Chém hết Ma tộc trong thiên hạ?
Hạ Lan Tiêu không tiếp tục hỏi thêm nữa, chỉ có điều ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng nhìn nàng lại ảm đạm đi đôi chút.
“Tối hôm qua ta đã cho ngươi ăn Chúc Dư rồi, ngươi cảm nhận thử xem, có phải đã cảm thấy no bụng rồi không?” Anh Chiêu hỏi hắn.
“Ừm, trong bụng không chỉ cảm thấy no mà còn cảm thấy có một luồng linh khí đang lưu chuyển trong cơ thể.” Hạ Lan Tiêu cố gắng ngồi dậy: “Đa tạ Anh Chiêu trưởng lão.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh Chiêu gật gật đầu, xong hình như nàng lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên hỏi hắn: “Hôm qua lúc ở trong kết giới, ngươi có thể vận dụng được Triều Chân Kiếm Pháp rồi sao?”
Bộ kiếm pháp đó do chính nàng tự sáng tạo lúc còn trẻ, khi nàng xuống núi rèn luyện đã từng truyền dạy cho người khác.
Tuy bộ kiếm pháp là tuyệt học nàng tự sáng tạo ra nhưng nó cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu như có người muốn học để biến nó thành của mình, nàng cũng sẽ tuyệt đối không giấu làm của riêng.
Vì vậy mặc dù nàng chưa chính thức thu nhận đồ đệ nhưng số người học được một chiêu nửa thức do nàng truyền dạy cũng không phải là ít.
Có lẽ do thương nặng mới khỏi nên trong lúc cả thể xác lẫn tinh thần đều đang trong trạng thái mỏi mệt, Hạ Lan Tiêu không nghĩ ra bất kỳ lý do gì.
Hắn im lặng một lúc lâu, mãi lúc sau mới lấy Triều Chân Kiếm Phổ mình đã cất giấu năm năm nay từ trong túi càn khôn ra: “Là… Đệ tử tình cờ phát hiện bản kiếm phổ này trong Tàng Điển Các trong nhà.”
“Cái này…” Anh Chiêu nhận bản kiếm phổ hắn đưa, lúc mở ra xem lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng mình trên giấy, nàng vô cùng kinh ngạc.
Chuyện xấu hổ như biến thân hình bóng dáng của mình thành ảo ảnh giam giữ trong kiếm phổ, để người luyện kiếm phổ chiêm ngưỡng hết lần này đến lần khác, nàng cũng không nhớ mình đã từng làm chuyện tự luyến như vậy.
Mình trong kiếm phổ nhìn ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết rốt cuộc tên tiểu quỷ Hạ Lan Tiêu này xem bao nhiêu lần mới học được Triều Chân Kiếm Pháp của nàng.
Anh Chiêu không xem được nữa, nàng ôm bản kiếm phổ vào trong ngực, trong miệng vẫn nói luyên thuyên: “Có lẽ một số thuật pháp Chợ Quái không được phổ biến nhưng lại khiến cho ta giống như trò hề bị người khác quan sát mỗi ngày, thực sự quá kỳ lạ, món đồ này ta tịch thu, sau này ngươi cũng không cần thiết phải dùng đến nó nữa”
Trông thấy nàng lại muốn tịch thu đồ của mình, sắc mặt Hạ Lan Tiêu ngay lập tức thay đổi, cảm xúc từ trước đến nay không dễ dàng để lộ ra ngoài nay lại đột nhiên trở nên đầy kích động.
“Anh Chiêu trưởng lão, người không được… Đồ đệ không có…” Xưa nay hắn không phải dạng người tinh thần ù lì chậm chạp, mồm miệng lắp bắp nhưng bây giờ ngay lúc này đây hắn lại không biết nên mở miệng nói thế nào.
Trong đầu hắn rối bời không suy nghĩ được gì, thậm chí hắn còn định giơ tay ra cướp lại bản kiếm phổ kia.
Anh Chiêu vẫn ngồi nguyên tại chỗ không động đậy gì, trơ mắt nhìn bàn tay hắn đang sắp sửa chạm vào vạt áo nàng lại dừng lại, sau đó nắm chặt lại thành nắm đấm thu tay về để xuống giường.
Nàng quan sát sắc mặt hắn, mặc dù khuôn mặt vẫn trắng bệch do bị thương nặng nhưng vành tai lại hơi đỏ lên, cũng không biết do thấy xấu hổ hay do tức giận.
Thực sự rất hiếm thấy, tên tiểu quỷ nói năng thận trọng này lại có vẻ mặt ngây thơ đáng yêu như vậy.
Lúc lấy lá bùa và đan dược của hắn đi cũng không thấy hắn có phản ứng lớn như này, đây cùng lắm cũng chỉ là một bản kiếm phổ có thuật pháp mà thôi, sao hắn lại lưu luyến không rời như thế chứ?
Chẳng lẽ hắn ngày ngày nhìn thấy Anh Chiêu giả kia nên bắt đầu nảy sinh lòng ngưỡng mộ?
Đúng là không thể ngờ được, nàng đã gần hai mươi năm chưa rời núi, thế mà ở ngoài núi vẫn có người trẻ tuổi như hắn ngưỡng mộ nàng, xem ra quả thực những người tu đạo thuộc thế hệ trẻ không tiến bộ quá nhiều.
Quả thực không sánh bằng phong thái tài hoa của nàng năm đó… Đấy là nàng tự nhận như vậy.
Anh Chiêu giơ tay lên che miệng mình, cố gắng kiềm chế để mình không tỏ ra quá đắc ý nhưng dù có cố gắng thế nào thì ý cười nơi khóe mắt vẫn không thể che giấu hết được, đến cả tư thế ngồi cũng không tự chủ được cố ý hơi gồng lên kìm nén cảm giác đắc ý.
Nàng không nghĩ sang hướng khác gì cả mà chỉ cảm thấy chuyện đệ tử ngưỡng mộ sư phụ là lý lẽ bất di bất dịch là chuyện hiển nhiên, huống chi người sư phụ đó còn lợi hại như nàng đây.
Nàng cong khóe miệng nở nụ cười, sát lại gần Hạ Lan Tiêu, cố ý trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Không nỡ đưa ta sao?”
Hạ Lan Tiêu không trả lời nàng, chỉ co đầu gối lên sau đó để cùi chỏ lên đầu gối, vùi mặt xuống không để ý gì tới nàng nữa nhưng lỗ tai không thể che giấu được trông còn đỏ hơn vừa nãy.
Anh Chiêu vẫn cười một lát, sau đó mới phát hiện câu hỏi vừa rồi của mình không được ổn cho lắm, nàng thôi không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Được rồi, ta đã ở ngay trước mặt ngươi rồi, ngươi cũng không cần quyển kiếm phổ này nữa, sau này ngươi muốn học cái gì, ta sẽ đích thân chỉ dạy cho ngươi là được.”
Nghe nàng nói thế, rốt cuộc cậu thiếu niên vẫn đang vùi đầu vào khuỷu tay giữ im lặng cũng có chút phản ứng,đầu hắn động đậy, sau đó ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn nàng: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Sau mấy lần thăm dò hắn tuy Anh Chiêu vẫn chưa hoàn toàn hết hoài nghi Hạ Lan Tiêu nhưng nàng đã thu nhận hắn làm đồ đệ, chắc chắn không tránh khỏi phải tận tâm dạy dỗ hắn.
Nàng im lặng nhìn hắn, đột nhiên tỏ ra rầu rĩ hỏi: “Ta lại hỏi ngươi, sao ngươi chưa từng gọi ta là ‘Sư phụ’?”
Hạ Lan Tiêu chậm rãi chớp chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi lại nàng: “Đồ đệ có thể gọi như thế sao?”
“Cái gì mà có thể hay không?” Nói xong, Anh Chiêu mới nhớ ra trước đây mình đã gây khó dễ đủ đường cho hắn, trong lòng cũng chợt hiểu ra tại sao trước kia hắn lại không gọi như thế.
Nàng có phần ân hận hơi mím môi lại nhưng ngoài mặt lại tỏ ra phong thái của người làm sư phụ đĩnh đạc nói: “Ta đã thu nhận ngươi làm đồ đệ, vậy dĩ nhiên ngươi phải gọi ta là sư phụ rồi.”
Bầu trời mùa xuân tháng ba, mây trắng như ngọc bích, Hạ Lan Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa ý cười của Anh Chiêu, lúc nàng nói điều này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khó tin, khó tin đến nỗi hắn chưa bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra.
Kiếm phổ là vật cũ đã đồng hành sát cánh bên cạnh hắn suốt năm năm trời, bây giờ lại bị lấy đi như vậy, hắn đã nghĩ hắn sẽ sa sút tinh thần, cảm thấy mất mát.
Nhưng bây giờ, Anh Chiêu đang sống sờ sờ trước mặt hắn, là người bằng xương bằng thịt chứ không phải ảo ảnh trong sách nữa, khi đó dường như những vật ngoài thân khác cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.
Hắn xốc chăn thêu lên xuống giường, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Anh Chiêu, làm một lễ bái sư: “Sư phụ.”
Hắn không do dự chút nào, cung kính lại ngoan ngoãn nghe theo lời nàng nói, gọi nàng một tiếng “Sư phụ”.
Thực ra hắn quen gọi thẳng nàng là “Anh Chiêu” hơn nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy gọi nàng là “Sư phụ” cũng rất tốt.
Anh Chiêu chưa từng thu nhận đồ đệ, hắn chính là đồ đệ duy nhất của nàng…
Đồ đệ.
Hắn là duy nhất là độc nhất vô nhị của nàng.
Anh Chiêu không kiềm chế được cười lên, vươn tay ra sờ đầu hắn, vẻ mặt vui vẻ như chưa bao giờ cảm thấy thích thú như lúc này nói: “Ừm, đồ nghi ngoan.”
Chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, hắn cũng nhận được quá nhiều rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...