Anh Chiếu Lương Tiêu


Hạ Lan Tiêu ngủ thẳng đến giờ Thân hôm sau mới thức giấc.
 
Lúc hắn đến tìm Anh Chiêu tỏ lòng biết ơn, Anh Chiêu đang ngồi thiền điều chỉnh hơi thở ở trước điện của Bạch Ngọc đài.
 
Tuổi thọ của tu sĩ rất dài, mặc dù cảnh giới của tinh tiến chú trọng cái gọi là cơ duyên trùng hợp thế nhưng cần cù tu hành và đi ra ngoài du lịch cũng là chuyện không thể thiếu.

Nàng nằm mơ mười năm, sau khi tỉnh lại thì cảnh giới vẫn luôn không ổn định.

Núi Thương Ngô dồi dào linh khí, mỗi ngày nàng đều ngồi thiền điều chỉnh hơi thở trên đỉnh núi, hấp thu linh khí của nhật nguyệt mới có thể ổn định cảnh giới của mình một cách khó khăn.

 
Mở mắt ra, nàng nhìn thấy Hạ Lan Tiêu đang đứng lặng im bên cạnh mình, vẫn là cái dáng vẻ thiếu niên ưu tú tiền đồ xán lạn đó.

Trông hắn cũng đã sớm lành bệnh, nỗi bất an không thể nói rõ được trong lòng nàng đã hoàn toàn tiêu tan.
 
"Anh Chiêu trưởng lão." Hắn cung kính hành lễ.
 
"Ừm." Nàng gật đầu, đột nhiên hỏi: "Ngày mai ngươi có muốn đến đỉnh Bất Hiêu học không?"
 
"Có."
  
Ngày mai là ngày các đệ tử núi Thương Ngô thống nhất lên đỉnh Bất Tiêu học tập, đệ tử mới còn chưa đến Trúc Cơ thì không thể ngự kiếm, còn lúc đến những đỉnh núi khác học thì những đệ tử mới vẫn có thể đi nhờ các sư huynh, sư tỷ ngự kiếm chung, chỉ là Tiêu ở đỉnh Bắc Nghiêu của nàng chỉ có một đệ tử duy nhất là Hạ Lan Tiêu nên việc đi lại thực sự rất bất tiện.
 
Cũng không thể lần nào cũng để hắn leo xuống được, ngộ nhỡ có bị thương thì nàng còn phải sẽ phải tiêu hao linh lực để chữa trị cho hắn.

 
Anh Chiêu suy nghĩ một lúc sau đó lấy từ trong tay áo ra một xấp bùa chú, đây chính là thứ ngày hôm đó nàng lấy từ trong tay Hạ Lan Tiêu.

Nàng rút từ trong đó lấy ra hai cái tấm Đằng Phong phù rồi vươn tay ra đưa cho hắn: "Thế này đi, ngươi có thể dùng này hai cái tấm Đằng Phong phù này để đi rồi về."
 

Lúc Hạ Lan Tiêu nhận lấy, nàng lại dặn dò một câu: "Ta chỉ đưa người hai tấm này, tan học phải quay lại, không được phép chạy lung tung."
 
Đối với những người chưa được rửa sạch hiềm nghi thì nàng càng phải giám sát chặt chẽ hơn.
 
Cũng không biết Hạ Lan Tiêu đang nghĩ gì mà khi nghe thấy những lời này của nàng thì hắn đột nhiên nhếch khóe miệng mỉm cười.

Hắn cười đến nỗi cả khuôn mặt như gió mát trăng thanh, cơ mặt giãn ra, trông dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
 
"Vâng, đệ tử tuân mệnh."
 
Anh Chiêu nhớ lại ngày hôm đó lúc ở chủ điện đỉnh Bất Hiêu, khi nàng cưỡng ép hỏi hắn rằng liệu hắn có bằng lòng bái nàng làm thầy hay không, hắn nói "cầu còn không được".
 
Hắn nào phải là "cầu còn không được"? Từ khi dẫn hắn về đến giờ, hắn chưa từng gọi nàng là sư phụ, càng không nói đến cười chân thành như thế này.
 
Quái lạ.
 
Nhưng chuyện càng quái lạ hơn còn ở phía sau.
 
Nàng sử dụng chim ruồi để giám sát hắn trong ba ngày, Anh Chiêu phát hiện ra rằng vị đồ đệ này của nàng quen sống trong nhung lụa rồi, chỉ dùng bữa cùng với các đệ tử đồng môn trong nhà ăn của đỉnh Bất Hiêu mỗi một lần, trừ lần đó ra thì hắn chưa từng ăn thêm thứ đồ gì khác nữa.
 
Bản thân nàng cũng đã sớm tích cốc, không cần ăn lương thực ngũ cốc của nhân gian, chỉ cần hít gió uống sương là được nên đương nhiên là ngay từ lúc đầu nàng cũng không hề để ý đến cái chuyện nhỏ nhặt là hắn có ăn cơm hay không.

Mắt thấy mấy ngày nay hắn gầy đi không ít, nàng mới nhận ra chỗ kỳ hoặc.
 
Một thiếu niên choai choai đang tuổi lớn nhưng luôn bỏ bữa là ý gì?
 
Chẳng lẽ là do ở chỗ của nàng không có đầu bếp? Ở chỗ Cam Hoa sư tỷ có mấy vị đầu bếp giỏi, đồ ăn hàng ngày có thể nói là cực kỳ xa hoa.

Lẽ nào nàng còn phải đi tìm sư tỷ mượn một vị đầu bếp đến dạy Hạ Lan Tiêu thổi lửa nấu cơm để không chết đói hay sao?
 
Vậy không được, đối xử từ ái với hắn như vậy không phù hợp với tác phong thường ngày của nàng.
 
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng đúng là đã nghĩ ra một giải pháp vất vả một lần mà nhàn nhã cả đời về sau.
 
Nàng gọi Hạ Lan Tiêu vào phòng, trực tiếp hỏi: "Mấy ngày nay ngươi không ăn cơm là có ý gì?"
 
Hạ Lan Tiêu sửng sốt, sau đó nói: "Từ nhỏ thân thể của con đã yếu ớt, mọi chuyện cơm nước hàng ngày đều có người phụ trách chuẩn bị.


Hiện giờ A Bạch đã bị tống cổ về, trong lúc vội vàng con cũng chưa kịp học chuyện xử lý cái ăn hàng ngày."
 
"Vậy ngươi cứ nhịn đói như vậy sao?"
 
"Con...!Vẫn còn có chút lương khô có thể nhét vào bụng." Những lời này hắn nói ra không hề có chút tự tin nào, giọng nói dần dần trầm xuống.
 
Anh Chiêu lại hỏi: "A Bạch chính là tên đầy tớ đã kêu khóc om sòm khi biết ngươi phải cùng ta trở về đó à?"
 
"Đúng vậy."  
 
Thì ra là như vậy.

Anh Chiêu đã rõ, theo tính toán ban đầu của Hạ Lan gia thì hắn trở thành đệ tử của Cam Hoa sư tỷ, vì vậy đương nhiên sẽ không xảy ra loại vấn đề như này.

Các đệ tử quý tộc trên đỉnh Hồ Kỳ có nhiều vô số kể, việc mang theo một gã đầy tớ nhập môn để hầu hạ cũng là điều bình thường.
 
Chẳng qua là, từ nhỏ đã yếu ớt?
 
Nàng nghi ngờ quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, trông dáng người này cũng không giống một người yếu ớt.
 
Quên đi, nàng cũng không để ý lời này của hắn là thật hay giả, nàng chỉ nói: "Mỗi một đỉnh núi đều có phương pháp tu hành riêng của nó.

Ta đã tích cốc rồi, đương nhiên là sẽ không thể quan tâm lo liệu đến chuyện ăn uống của ngươi.

Nếu như ngươi là lớn tuổi hơn một chút thì cũng nên cùng tu hành tích cốc với ta.

Thế nhưng..."
 
Nàng kéo dài giọng ra, cố ý úp úp mở mở.


Nhìn thấy ánh mắt tò mò của hắn, nàng mới nở nụ cười với hắn, mặt mày cong cong nói: "Chẳng qua, cũng có một cách khác có thể giải quyết vấn đề của ngươi."
 
"Con xin lắng tai nghe."
 
"Ngươi đã từng nghe tới tiên thảo Chúc Dư chưa?"
 
"Con đương nhiên đã từng nghe nói đến nó." Ánh mắt Hạ Lan Tiêu lóe lên: "Ăn vào sẽ không bị đói nữa."
 
"Đúng vậy." Anh Chiêu gật đầu: "Trên núi Thương Ngô có một chỗ gọi là Triêu Dương cốc, Chúc Dư được trồng trong đó.

Mặc dù ăn Chúc Dư xong có thể cả tháng không đói nhưng cũng khiến người ta mất đi rất nhiều niềm vui trong việc ăn uống.

Bởi vậy nên đối với đệ tử bình thường mà nói thì nó cũng không có tác dụng lắm nhưng đối với ngươi thì lại khác."
 
Nàng dừng một chút rồi đứng dậy đi tới trước mặt hắn, nheo mắt nhìn hắn cười chỉ chẳng qua là nụ cười này có chút u ám lạnh lẽo: "Ta có thể dẫn ngươi đến Triêu Dương cốc, nhưng có thể hái được tiên thảo hay không thì còn tùy vào bản lĩnh của ngươi."
 
Bên trong Triêu Dương cốc trồng không ít thứ tốt, tiên thảo Chúc Dư thực sự không được tính là vật quý báu mà người người khao khát.

Kẻ duy nhất coi nó như báu vật là một con hổ hai đầu cực kỳ hung hãn, giống bảo vệ đàn con không cho phép bất kỳ ai đến gần.
 
Đây là lần cuối cùng, Anh Chiêu tự nhủ.

Nếu như lần này dưới móng vuốt của con hổ hai đầu mà Hạ Lan Tiêu vẫn không có bất kỳ sơ hở nào thì nàng sẽ thừa nhận hắn là đệ tử, sau này nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui