Anh Chiêu chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với Hạ Lan Tiêu, nàng sợ hắn nhân cơ hội này mà hạ độc thủ.
Thế là nàng đã lạnh mặt túm lấy cổ áo hắn kéo ra, muốn ném hắn ra ngoài.
Nhưng lúc này trông hắn vô cùng suy yếu, mặt mũi đẹp đẽ bị ánh trăng chiếu rọi ra sắc mặt tái nhợt, mắt cũng không mở ra được.
Lúc này do cổ áo bị nàng kéo ra nên hắn hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, lông mày nhíu chặt lại và vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Nàng thấy vậy thì không hiểu sao lòng mềm nhũn và không vô thức buông lỏng tay ra.
Không ngờ hắn ngã xuống va rất mạnh vào bả vai nàng, nàng bị hắn thúc cho lảo đảo, chóp mũi va vào cổ hắn.
Vẫn là mùi hương như lần trước trộn lẫn với mùi máu tươi đồng thời xộc vào lỗ mũi nàng.
Nàng ngước mắt lên trời liếc mắt một cái, cam chịu số phận mà vươn hai tay ra vững vàng đỡ lấy hắn, cổ vươn ra sau ngửa đầu lên, cố gắng hết sức để tránh cho hắn dựa lại quá gần.
Mí mắt Hạ Lan Tiêu động đậy cố gắng mở ra một khe hở và đập vào mắt hắn là vẻ mặt đầy ghét bỏ của nàng.
"Anh Chiêu trưởng lão..." Hắn mở miệng một cách khó khăn hỏi: "Có phải trên người con có mùi rất khó chịu đúng không?"
Vị công tử thế gia này thật sự rất xét nét, cho dù đã bị gãy một chân nhưng vẫn lo lắng trên người mình có khó ngửi.
Anh Chiêu không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Đừng đi lung tung."
Trên lưng hắn có những vết trầy da rất to, vừa rồi cả đường đi hắn không hề kêu rên một câu nào nhưng sau khi bị nàng vỗ một cái như vậy thì bỗng chợt kêu đau quá.
Hắn cắn chặt răng, nắm đấm để xuôi bên người nắm chặt, rất ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Anh Chiêu triệu hồi một con rối hình người, để nó cõng Hạ Lan Tiêu trên vai và quay trở lại tiểu viện của hắn.
"Cởi quần áo của hắn ra." Nàng đứng bên giường Hạ Lan Tiêu bình tĩnh sai bảo con rối hình người.
Con rối không không biết nói chuyện chỉ im lặng chấp hành theo mệnh lệnh của nàng, cởi ngoại y của Hạ Lan Tiêu ra.
Khi cởi đến trung y, thiếu niên đang hấp hối cuối cùng cũng có phản ứng.
Hai tay hắn níu chặt lấy cổ áo nhìn nàng với khuôn mặt mất quá nhiều máu nhưng lại đỏ bừng một cách lạ lùng: "Trưởng...!Anh Chiêu trưởng lão, như này không hợp quy củ."
Anh Chiêu đột nhiên có chút dở khóc dở cười: "Ngươi là chỉ là một tên quỷ nhỏ chưa phát dục hoàn toàn, sao xét nét như vậy? Bảo ngươi cởi thì ngươi cởi, toàn thân đã máu me be bét còn có cái gì đáng để ta nhìn vậy?"
Nàng nói rất thẳng thắn vô tư, Hạ Lan Tiêu cũng không thể làm bộ làm tịch được nữa mà không thể làm gì khác hơn là để con rối hình người cởi chiếc trung y đã loang lổ vết máu trên người hắn xuống.
Thiếu niên có khung xương vô cùng tốt, bờ vai rộng bao phủ một tầng cơ bắp mỏng manh, làn da trắng nõn như ngọc thạch hiện giờ đã bị vách núi chà xát đến thê thảm không nỡ nhìn.
Bởi vì miếng vải băng bó tay hắn dán chặt vào vết thương nên khi băng bị bóc ra, hắn đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng nhưng hắn vẫn rất kiên cường mà không kêu đau.
Chỉ là hơi thở nặng nhọc đã phản bội lại hắn.
Anh Chiêu khẽ nghiêng đầu lại, không nhìn hắn nữa.
Nàng đột nhiên có chút không vui nhưng nàng lại không biết là tại sao.
Loại cảm giác này đến một cách khó hiểu, chợt lóe lên làm nàng không thể bắt kịp nó.
"Xin lỗi Anh Chiêu trưởng lão, con đã gây thêm phiền toái cho người rồi." Hạ Lan Tiêu quay lưng về phía nàng nói.
Thái độ không hề oán giận chút nào của hắn ngược lại lại khiến Anh Chiêu cảm thấy ngượng ngùng, nàng im lặng một lúc mới lên tiếng: "Ta vốn là muốn xử lý giúp ngươi, thực ra đây cũng là sơ suất của ta, ta không suy xét đến chuyện hiện giờ ngươi không biết ngự kiếm."
Nàng còn cố ý không thu hồi lá phù của hắn, thật sự quá là thảm.
Nàng tiến lên một bước, sau khi kiểm tra tình trạng vết thương của hắn một cách cẩn thận xong nàng mới phát hiện ra rằng thân thủ của Hạ Lan Tiêu quả thực cực kỳ tốt.
Chân trái bị gãy là vết thương nghiêm trọng nhất của hắn còn lại đều là vết thương ngoài da, trông thì rất đáng sợ nhưng sau khi được chữa trị bằng thuật chữa thương thì có thể khôi phục như ban đầu ngay lập tức, trạng thái hấp hối này có thể là do tiêu hao quá nhiều sức lực mà thôi.
Anh Chiêu đã mất rất nhiều công sức để nối lại cái chân bị gãy của hắn, nàng không phải là người thích tìm chuyện để nói, Hạ Lan Tiêu cũng không có tâm tính hoạt bát của thiếu niên.
Cỏ cây ngoài cửa sổ đều im lặng, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cố nén đứt quãng đầy đau đớn của hắn.
Nàng có đôi khi nghi ngờ rằng liệu mình hạ thủ có quá nặng hay không nên đã ngẩng đầu lên để nhìn hắn, thế nhưng lần nào nàng cũng không hề đề phòng mà đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của hắn.
Dưới ánh nến mờ ảo, đôi đồng tử đen láy của hắn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Nàng coi là hắn đã đau đến ngất luôn rồi nên tâm bất cam tình bất nguyện mà lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khóa Lỗ Ban: "Ta nhớ rõ trẻ con ngoài núi hình như đều rất thích chơi cái này, ngươi tự giải nó đi, giải được rồi thì cái chân này cũng nối xong."
Hạ Lan Tiêu muốn nói rằng hắn đã sớm qua cái tuổi thích chơi khóa Lỗ Ban rồi nhưng hắn vẫn là khẽ "vâng" một tiếng, nhận lấy nó từ tay nàng rồi cúi đầu tập trung giải khóa.
Khi chiếc chân bị gãy đã được nối hoàn toàn, Anh Chiêu theo thói quen muốn đưa tay lên chạm vào xương đùi của hắn để xem xương chân có nằm đúng vị trí hay không.
Và khi đầu ngón tay của nàng chạm vào đầu gối của hắn mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nàng rút tay lại một cách đột ngột, nhìn về phía Hạ Lan Tiêu, hơi thở của hắn đã dần dần đều đặn không biết từ lúc nào.
Cũng may hôm nay hắn đã kiệt sức, thể lực đã kiệt quệ lại bị thương nên lúc này hắn đã ôm chiếc khóa Lỗ Ban tháo ra lắp lại xong nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say, cũng không hề phát hiện ra sự thất lễ trong lúc nhất thời của nàng.
Anh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thực hiện chú thanh khiết cho hắn, rửa sạch vết máu trên khắp người hắn rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...