Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Là giọng nói của Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh thoát ly khỏi hồi ức, anh xoa mặt, đi tới chỗ cái thảm kia rồi ngồi xuống. Giống hệt suy đoán của anh, nút màu xanh đại diện cho Chu Tự Hành.

“Nghe thấy.” Trong nháy mắt đáp lại, trong đầu Hạ Tập Thanh bỗng lóe lên một phỏng đoán, “Có phải cậu cũng vừa xoay cái nút màu xanh đúng không?”

“Ừm.” Đầu bên kia truyền đến câu trả lời khẳng định của Chu Tự Hành, “Trên radio của anh cũng có 3 nút sao? Hai cái màu đỏ, một cái màu xanh?”

“Đúng thế.” Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm vào mấy cái nút, như muốn nghiệm chứng chúng, “Tôi biết rồi, cái radio này được dùng như bộ đàm vậy, nhưng điều kiện là hai bên phải đồng thời xoay nút, tín hiệu mới có thể kết nối.” Hạ Tập Thanh thở dài, khuỷu tay đặt trên bàn tròn, lười biếng nói với Chu Tự Hành ở đầu bên kia bộ đàm, “Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi.”

Ở một căn phòng khác, Chu Tự Hành nghe được câu này, tim đập thình thịch, nhưng cậu còn chưa biết phải nói gì, Hạ Tập Thanh đã chuyển đề tài, “Phòng của cậu trông như nào? Bên tôi hình như là một phòng ngủ, nếu phải đánh giá thì là phòng ngủ của nam giới.”

“Bên tôi cũng có vẻ là phòng ngủ.” Chu Tự Hành xoay đầu nhìn bốn phía.

Đều là phòng ngủ sao? Sao lại trùng hợp vậy?

Hạ Tập Thanh vừa đùa nghịch mấy nút trên radio, vừa dò hỏi, “Trên nút màu đỏ của cậu cũng được viết chữ cái sao?”

“Không sai, một nút viết 0, một nút không có gì.”

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cùng một dạng thiết kế sao? Ánh mắt Hạ Tập Thanh đảo qua mấy cái nút kia, vươn tay thử xoay nút màu đỏ bên cạnh. Ai ngờ mới di chuyển, âm thanh từ radio lại một lần nữa trở nên mơ hồ, biến thành tạp âm không tiếng người.

Tín hiệu bị cắt đứt?

Anh lập tức mở nút màu xanh, đóng nút màu đỏ kia lại, giọng Chu Tự Hành mới xuất hiện lại, “Vừa rồi bị sao vậy? Âm thanh bỗng nhiên biến mất.”

“Tôi vừa thử mở nút khác. Xem ra cái radio này chỉ có thể kết nối tối đa hai phòng với nhau cùng một lúc. Nếu có một người chọn nút khác, tín hiệu sẽ bị gián đoạn.”

“Ngưỡng cửa* cao phết nhỉ.” Chu Tự Hành trêu chọc nói.

(*Ngưỡng cửa là cái thanh ngang ở chân cửa, thường dùng để chắn gió, nước vào nhà, ngưỡng cửa thường được dùng như một phép ẩn dụ chỉ sự khó khăn.)

nguong-cua(1)

Hạ Tập Thanh gần như không cần nghĩ ngợi mà thốt ra một phép so sánh không thể chuẩn xác hơn, “Giống như yêu đương vậy, phải lưỡng tình tương duyệt.” Lời này vừa thốt ra, anh liền thấy hối hận.

Chu Tự Hành ở bên kia mãi không phát ra tiếng, Hạ Tập Thanh cũng không biết cậu có phải cũng giống anh, đang nghĩ tới những lời hỗn trướng mà anh nói khi cưỡng hôn cậu không.

Nhưng anh chắc không thể nghĩ tới, Chu Tự Hành cũng không hề nghĩ giống anh, cậu vì câu “lưỡng tình tương duyệt” này mà vui vẻ một lúc, còn có chút ngượng ngùng, cho nên mới không mở miệng nói chuyện.


Bầu không khí trở nên xấu hổ, Hạ Tập Thanh đứng lên, đi vòng quanh một vòng, anh muốn để cho hai người một chút không gian.

Kỳ lạ chính là, căn phòng này không có khóa cửa. Trên cửa chỉ dán một mảng hình vuông, trên đó được đính một mảnh hình ghép nho nhỏ, phần dư lại đều là chỗ trống. Hạ Tập Thanh thử gỡ nó xuống, thì phát hiện nó đã được cố định. Nhưng điều kỳ quái là, mảnh ghép này cũng giống rất nhiều đồ vật trong phòng, có một khe lõm trùng khớp với hình dạng của nó.

“Phòng này hẳn là còn các mảnh hình ghép khác, chẳng lẽ là trò chơi tập hợp các mảnh ghép để mở phòng ra…” Hạ Tập Thanh lầm bầm, Chu Tự Hành ở đầu bên kia mở miệng, “Anh nói là trò chơi ghép hình sao? Phòng tôi cũng có trò chơi ghép hình.”

“Thật sao?” Hạ Tập Thanh hơi kinh ngạc. Nếu chiếu theo lần thiết kế trước của tổ tiết mục, điều này là không hợp lý, bởi kỳ trước mỗi căn phòng đều sở hữu phương thức tiết lộ manh mối hoàn toàn khác nhau, đạo cụ bố trí cũng vô cùng đa dạng. Vậy mà lần này lại không giống vậy, xuất hiện rất nhiều điểm tương đồng.

“Ừm, vừa rồi tôi lật giở một quyển sách ở trên bàn sách, còn tìm được một mảnh hình ghép trong sách. Nhưng lại chì có một mảnh. Lúc đầu tôi còn không tìm được cái gì thích hợp để ghép mảnh ghép.”

Hạ Tập Thanh càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, anh dựa theo lời của Chu Tự Hành, đi tới cạnh bàn sách ở phòng mình, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi phát hiện trên cửa phòng có một mảng trống hình vuông. Bởi vì mảnh ghép này có hai cạnh vuông góc nên tôi thử đặt nó vào, thì thấy vừa khớp, hơn nữa hình như còn bị hút lại, liền bị đính luôn ở đó.”

Cửa?

Trên cửa phòng anh có một mảnh ghép đã được đính lên, mà Chu Tự Hành lại vừa đặt một mảnh ghép hình lên.

Chuyện gì đây?

“Cậu đặt mảnh ghép lên chỗ nào? Góc trái trên?”

“Đúng vậy, góc trái trên vừa vặn phù hợp để đặt nó vào.”

“Chỗ cậu đặt mảnh ghép phải có phải cũng có một khe lõm không?”

“Không sai, sao anh lại biết?”

“Bên tôi cũng có, hơn nữa còn có rất nhiều đồ vật đều có khe lõm.”

Hạ Tập Thanh không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, anh cảm thấy một vài manh mối đã bắt đầu xuất hiện, nhưng cũng chỉ có một chút. Anh biết hiện tại tuyệt đối không thể hoảng. Loại manh mối này cần tích lũy chậm rãi, từng tầng từng tầng một mới có thể hoàn toàn minh bạch, nhìn thấy toàn cảnh. Chu Tự Hành vừa mới nhắc tới bàn sách, Hạ Tập Thanh cảm thấy sách trên bàn nhất định cũng chứa manh mối khác. Kỳ quái chính là, hiện giờ, khi anh đi tới bàn sách bên mình, mới phát hiện trên ngăn kéo bàn cũng có một tiêu bản bươm bướm.

Lần thứ hai bươm bướm xuất hiện, chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

“Phòng của cậu có bươm bướm không?”

“Bươm bướm?” Giọng Chu Tự Hành mang theo sự nghi hoặc rõ ràng, “Không có.”


Hạ Tập Thanh cảm thấy kỳ quái, “Bàn sách bên cậu có ngăn kéo không, trên mặt ngoài ngăn khéo hoặc xung quanh có con bướm nào không?”

Chu Tự Hành cúi đầu kiểm tra, “Có ngăn kéo, không có bươm bướm, nhưng lại có một cái khóa mật mã 4 số.”

Khóa mật mã? Hạ Tập Thanh kiểm tra lại ngăn kéo của chính mình, không hề phát hiện ra cái khóa mật mã nào. Anh thử mở ra, phát hiện ngăn kéo thật sự bị khóa, nhưng không hề có mắt khóa, cũng không có ổ khóa. Anh nhìn tiêu bản bươm bướn bị dán trên ngăn kéo, nghĩ rằng có thể là cái tiêu bản này đã che đi ổ khóa, vì thế liền lấy con bướm xuống, phát hiện không hề có ổ khóa, nhưng trên đó lại viết một dòng chữ rất nhỏ.

[Con cuối cùng.]

Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn chiếc áo màu xanh dương của mình, nghĩ đến suy đoán bị chính anh phủ định trước đó. Có lẽ anh và Chu Tự Hành thật sự bị chương trình ghép lại thành 1 tổ. Cho nên phòng bọn họ mới được bố trí tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nói như vậy, hai người họ cần phối hợp với nhau thì mới có khả năng cởi bỏ một số mật mã trong phòng.

Anh thử nghiệm chứng phỏng đoán của mình.

“Trên bàn sách của cậu có mấy quyển sách đúng không?”

Câu trả lời của Chu Tự Hành nhanh chóng truyền tới, “Ừm, có ba quyển.”

Hạ Tập Thanh đếm đếm số sách của mình, quả nhiên không sai, đúng là ba quyển, vậy là cũng gần đến ý tưởng của anh rồi, “Quyển đầu tiên tên là gì?”

“Hỗn độn học.” Chu Tự Hành cũng ý thức được điều gì đó, “Của anh cũng là?”

“Đúng vậy, không sai.” Quyển “Thuyết hỗn mang*” bên Hạ Tập Thanh chính là quyển đầu tiên chứa tiêu bản bươm bướm kia, may mà lúc lấy bookmark ra anh đã úp sách lên bàn, nên vẫn giữ được trang giấy được đánh dấu, “Trên bàn bên tôi cũng có quyển sách này, hơn nữa bên trong còn có một cái bookmark hình bươm bướm, tôi vừa mới lấy nó ra.”

(*Thuyết hỗn mang hay Thuyết hỗn độn, thuyết hỗn loạn (Chaos Theory) là một lĩnh vực nghiên cứu trong toán học, được ứng dụng vào các ngành khoa học khác như vật lý, cơ học, kinh tế, triết học, sinh học… Còn đâu thì xuống dưới bạn Chu sẽ giải thích tiếp.)

“Bookmark?” Chu Tự Hành lật giở quyển “Thuyết hỗn mang” trong tay, giở từ đầu đến cuối cũng không thấy bất cứ cái bookmark nào, “Trong sách của tôi không có thẻ kẹp sách. Bên anh là trang bao nhiêu?”

Hạ Tập Thanh lật quyển sách lại, nhìn số trang, “Trang 377.”

“Trang 377…” Chu Tự Hành lẩm bẩm, lặp lại số trang mà Hạ Tập Thanh nói. Cậu phát hiện đây là chương viết về hiệu ứng cánh bướm, “Hiệu ứng cánh bướm?”

“Đúng vậy, chính là viết về hiệu ứng cánh bướm, xem ra sách của chúng ta giống nhau như đúc.” Hạ Tập Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, “Chaos (Hỗn mang) thuộc vật lý học sao? Lĩnh vực này tôi không rõ lắm.”

Chu Tự Hành đưa ra một đáp án khẳng định, “Ừm, chuẩn xác hơn thì phải là động lực học. Khái niệm hỗn mang này chỉ một diễn biến cấp độ lớn của tổng thể một hệ thống được quyết định bởi điều kiện ban đầu, hay nói cách khác là nhạy cảm với điều kiện ban đầu.”

Tuy Hạ Tập Thanh am hiểu toán học, nhưng nói thế nào thì cũng là một sinh viên nghệ thuật khoa văn, anh dựa lưng lên ghế, vừa lật sách vừa cười trêu chọc, “Nói tiếng người.”


Chu Tự Hành khẽ cười, sau đó kiên nhẫn giải thích, “Ở đây nói “hệ thống” thì phạm vi khá rộng, chẳng hạn như các sự kiện tuần tự trong một chuỗi thời gian. Lấy một ví dụ đi, sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, anh phân vân không biết nên mặc áo sơ mi trắng hay sơ mi đen, sau đó anh lựa chọn màu trắng anh thích. Bình thường khi đi làm anh sẽ mua một cốc cà phê trên đường đến công ty, nhưng hôm nay anh sợ làm bẩn áo trắng, nên không mua cà phê nữa, vừa ra khỏi nhà liền lái xe đến thẳng công ty.”

Chu Tự Hành muốn dùng ngôn từ thật dễ hiểu để giải thích cái khái niệm phức tạp, huyền diệu này, “Bình thường, vì mua cà phê mà anh lỡ mất thời điểm tốt nhất để tránh giờ cao điểm buổi sáng, vậy nên anh thường xuyên gặp phải tắc đường. Nhưng hôm nay, anh không mua cà phê, vừa lúc tránh được, một đường toàn đèn xanh bon bon chạy đến công ty. Anh trở thành người đi làm sớm nhất công ty, đúng lúc sếp có một hội nghị khẩn cần mang theo một trợ thủ, ông ta lựa chọn anh, vì thế anh đi cùng với sếp ra sân bay, lên máy bay sang Brazil, kết quả máy bay xảy ra sự cố, mà anh, trở thành một trong số những hành khách gặp nạn.”

Hạ Tập Thanh nghiêm túc nghe Chu Tự Hành kể chuyện, nghe tới kết cục, bực quá mà bật cười, “Hành khách gặp nạn gì chứ? Cậu đúng là dám bịa.”

Đầu bên kia, Chu Tự Hành cũng cười theo anh, tiếng cười trầm thấp của cậu truyền qua điện tín đặc biệt dễ nghe, “Là một ví dụ mẫu, tại tôi lười sửa.” Nói xong, cậu lại hỏi, “Cho nên, anh suy xét thử xem, nếu buổi sáng hôm đó, anh chọn sơ mi đen, kết cục sẽ thế nào?”

Nếu anh chọn sơ mi đen…

“Tôi sẽ giống như thường lệ mà đi đến tiệm cà phê, rồi lại kẹt xe như mọi hôm, đến công ty muộn, cũng sẽ bởi vậy mà không bị sếp chỉ định đi họp cùng, vậy thì sẽ không ngồi trên chiếc máy bay kia.” Hạ Tập Thanh nói tiếp theo logic của Chu Tự Hành.

“Xác suất rất lớn sẽ là như thế. Đó là những gì tôi muốn nói. Theo thuyết hỗn mang, sự phát triển của một hệ thống vô cùng nhạy cảm với điều kiện ban đầu, anh có thể coi “mặc sơ mi trắng” và “mặc sơ mi đen” là hai điều kiện ban đầu. Chúng có khả năng sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của hàng loại sự kiện kế tiếp.” Chu Tự Hành nói thêm, “Hiệu ứng cánh bướm chính là một phần quan trọng của thuyết hỗn mang.”

Không hề chuẩn bị trước, thế nhưng hai người lại cùng buột miệng thốt ra danh ngôn kinh điển nhất về hiệu ứng cánh bướm, “Con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn bão lớn ở Texas.”

Nói xong, cả hai đều sửng sốt, sau đó là cùng nở nụ cười.

Chu Tự Hành cảm thán, “Cho nên, nói không chừng, một lựa chọn tại một thời điểm nào đó sẽ thay đổi cả đời của chúng ta, không có cách nào nghịch chuyển trở lại.”

Nghe những lời này của cậu, trong đầu Hạ Tập Thanh chợt nghĩ tới một chuyện, nếu lúc trước Hứa Kỳ Sâm không cho anh vé VIP của cuộc họp báo phim điện ảnh kia, anh sẽ không tới hiện trường, vậy hết thảy còn bắt đầu chứ?

Không đúng, sao tự dưng mình lại muốn cảm khái thế này.

“Anh sao vậy?”

Hạ Tập Thanh lấy lại tinh thần, “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải suy nghĩ về điều này.”

“Đương nhiên là cần.” Giọng điệu Chu Tự Hành biểu hiện rõ ràng sự phản đối với quan điểm này của anh, nhưng cậu không hề biết, những lời này Hạ Tập Thanh chỉ dùng để che giấu việc anh vừa thất thần mà thôi, “Thuyết hỗn mang là cuộc cách mạng vật lý thứ ba sau thuyết tương đối và cơ học lượng tử. Ba thuyết này có thể coi là ba lĩnh vực khoa học chính của thế kỷ 20. Thuyết hỗn mang xuất hiện làm thay đổi quan niệm về tuyến tính tương đối hạn hẹp trước đây, rốt cuộc thì vô số điều trên thế giới này không thể giải thích được bằng tương quan tuyến tính, không phải sao?”

(*Chaos xoay quanh hệ thống phi tuyến tính (non-linear), còn tuyến tính là mối quan hệ có thể biểu diễn trên dưới dạng một đường thẳng nên tương quan tuyến tính là tương quan đường thẳng.)

Nghe xong những lời này của cậu, khóe miệng Hạ Tập Thanh vô thức cong cong lên, không biết tại vì sao, anh bỗng cảm thấy giờ phút này Chu Tự Hành đặc biệt mê người, dù là dùng ví dụ mẫu phổ thông dễ hiểu để giải thích cho khái niệm trừu tượng, hay như giờ phút này cố gắng vì lý tưởng khoa học cậu theo đuổi, dường như tất cả đều quyến rũ.

Smart is the new sexy Câu nói này lưu hành lâu như vậy, lúc này, đặt trên người Chu Tự Hành chính là minh chứng chuẩn xác nhất.

“Cậu nói không sai.” Trong giọng nói của Hạ Tập Thanh ẩn chưa ý cười mềm mại.

Cảm xúc rõ ràng đã bị tín hiệu làm suy yếu, nhưng vẫn mạnh mẽ rơi vào tai Chu Tự Hành.

Bất kể khi nào, được khẳng định luôn là một việc đáng để vui vẻ. Chu Tự Hành dùng lý do như vậy để thuyết phục tâm tình sung sướng của cậu là hợp lý.


“Chúng ta giống như càng kéo càng xa vậy.” Hạ Tập Thanh không nhịn được tự giễu, rồi cười rộ lên. Rõ ràng là trò chơi chạy thoát khỏi mật thất, thế nào lại có cảm giác giống như gọi điện thoại với Chu Tự Hành, vừa trò chuyện là đề tại không kéo trở lại được. Anh cúi đầu cầm hai quyển sách khác ở góc bàn lên, cẩn thận giở từng trang sách.

Quả nhiên, trong quyển sách này cũng có một cái tiêu bản bươm bướm.

“Tôi lại tìm được một tiêu bản bươm bướm nữa, ở quyển sách thứ hai.”

Một lát sau, đầu bên kia truyền tới giọng nói của Chu Tự Hành, “Sách bên này vẫn không có con bướm nào cả. Trang bao nhiêu của quyển thứ hai? Với cả nội dung sách là gì vậy?”

Hạ Tập Thanh thoáng nhìn, “Trang 610. Nội dung về Thuyết Vụ nổ lớn.” Nói xong, anh đặt con bướm trở lại chỗ cũ, cầm quyển sách cuối cùng, cũng là quyển dày nhất lên, quả nhiên, bên trong cũng kẹp một con bướm.

“Quyển sách thứ ba cũng có 1 con bướm, kẹp ở trang 987, nội dung sách là… Hội chứng loạn sản tim trái? Kỳ lạ ghê, phạm vi đọc của người này thật đúng là rất rộng, từ Hỗn mang đến Vũ trụ, từ Vũ trụ lại đến bệnh lý con người.”

Trực giác Chu Tự Hành nói cho cậu biết những con số này có liên quan gì đấy, “Các số trang này có thể có tính tương quan, quyển thứ nhất là trang 377, quyển thứ hai là trang 610, quyển thứ ba là trang 987. Còn có tiêu bản bươm bướm ở chỗ khác không?”

Hạ Tập Thanh tìm kiếm trên bàn sách. Trên bàn ngoại trừ mấy quyển sách này thì không còn quyển nào khác, phòng này cũng không có giá sách.

“Bươm bướm…bươm bướm…”

Anh chợt nghĩ tới tiêu bản bươm bướm vừa rồi nhìn thấy trên ngăn kéo.

“Một con bướm cuối cùng được dán trên ngăn kéo của bàn sách.” Trong đầu Hạ Tập Thanh bỗng lóe lên một phỏng đoán táo bạo, “Có phải khóa mật mã của cậu cũng là ở trên mặt chính diện của ngăn kéo không?”

“Phải.”

Vậy thì đúng rồi.

Con bướm đầu tiên ứng với quyển sách thứ nhất, con bướm thứ hai ứng với quyển sách thứ hai, con bướm thứ ba ưng với quyển sách thứ ba. Cho nên, nơi dán con bướm cuối cùng có viết [Con cuối cùng] không phải không có ý nghĩa, con bướm này đại diện cho mật mã gồm 4 chữ số mà Chu Tự Hành vẫn luôn tìm.

“Cho nên, mật mã 4 số trên ngăn kéo của cậu, có khả năng cần phải suy luận từ ba con bướm trong phòng tôi.”

Nếu tín hiệu giữa hai người họ không thông, chẳng phải là không có cách nào phá giải mật mã sao?

Chắc đây là phương pháp lăng xê CP mới của biên kịch, chỉ cần bọn họ lựa chọn đối phương, thì sẽ có cơ hội phá giải mật mã, điều này buộc họ dù ở hai phòng khác nhau nhưng vẫn phải cùng hợp tác.

Cái tổ tiết mục này đúng là vẫn biến thái như mọi khi.

Lời của tác giả: Đạo diễn chương trình: Hai anh đẹp giai, chúng tôi mời hai bạn tới là để quay tiết mục, không phải nấu cháo điện thoại yêu đương, OK? Một chút không khí khẩn trương cũng không có!

Đối với tính cách thiết lập của Hạ Tập Thanh: Tác phong sinh hoạt trước đây của Hạ Tập Thanh chính là hoa hoa công tử, điều này tôi hoàn toàn không định tẩy trắng, những điều này cũng không ngăn được những bạn đọc dễ thương đau lòng thay cho Hạ Tập Thanh, tôi cảm thấy chúng không hề xung đột. Đương nhiên, nếu có bạn nào thật sự không chịu nổi tình sử trước đây của Hạ Tập Thanh, có thể bỏ truyện, cũng không sao cả.

Còn có, mặc kệ là Chu Tự Hành hay Hạ Tập Thanh, tôi đều đau lòng cho những đứa con tinh thần của mình, mọi người cũng vậy, muốn đau lòng ai thì đau lòng thôi. Tôi còn thường xuyên cùng đọc giả so xem trong 4 đứa con thì rốt cuộc đứa nào là thảm nhất.

Phong cách thiết lập nhân vật nhất quán của tôi chính là thiên vị nhân vật có nhân cách bị khiếm khuyết, Hạ Tập Thanh và Hứa Kỳ Sâm đều là đại diện tiêu biểu. Hơn nữa, nói thật thì Hạ Tập Thanh cũng không thật sự làm tổn thương Chu Tự Hành, bị cự tuyệt thì liền giữ thể diện thu tay lại, cũng không bá vương ngạnh thượng cung (chắc chắn thất bại!).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui