Nhận được cơn mưa lời khen, doanh thu phòng vé của “Theo dõi” tăng lên không ngừng, phá vỡ kỷ lục của các bộ phim về đề tài hiện thực trước đó.
Cốt truyện của phim cũng trở thành hiện tượng sốt được đông đảo cư dân mạng bàn luận, nhất là hai vai chính – Giang Đồng và Cao Khôn đã trở thành mục tiêu cho giới fan sản xuất không biết bao nhiêu fanart và truyện tranh đồng nhân.
Hạ Tập Thanh – chức nghiệp chính là họa sĩ mỗi ngày lên mạng đều nhìn thấy tranh đồng nhân mọi người vẽ thì thấy rất thú vị, nhưng anh cũng không quên sứ mệnh của mình.
Ru rú trong nhà vẽ tranh cả ngày, cuối cùng cũng hoàn thành phúc lợi nói fan hôm trực tiếp.
Hạ Tập Thanh mở bài rút thăm trúng thưởng trên Weibo, đính kèm ảnh chụp của một bức tranh.
Dù là fan only của Hạ Tập Thanh, hay fan cp Tự Học, hay chỉ là fan của phim thì đều ào ào vào chia sẻ, mới qua giây mà đã vượt 10 nghìn lượt.
Đến ngày rút thăm trúng thưởng, lượng chia sẻ đã hơn 100 nghìn lượt.
– Em bảo anh có nên tự bồi tranh* luôn không? Nhưng anh sợ bồi xong thì gửi qua bưu điện không tiện.
– Hạ Tập Thanh nhận ly nước kiwi Chu Tự Hành đưa qua, nhấp một ngụm thì liền cau mày.
– Chua quá.
Chua chết đi được.
(*Bồi tranh là công đoạn giúp cố định để tranh không bị xô lệch, cũng là công đoạn cuối cùng trên mặt tranh giúp bức tranh có thể để được lâu, không bị hư hỏng.)
– Em nếm thử.
– Nghe Chu Tự Hành nói vậy, Hạ Tập Thanh đưa ngay cái ly trong tay cho cậu, ai ngờ Chu Tự Hành trực tiếp kéo cổ áo anh sang mà hôn, cứ vậy bị cậu hôn mà chẳng hiểu ra sao, Hạ Tập Thanh cảm thấy địa vị tay lão luyện tình trường của mình khó mà giữ nổi.
– Rất ngọt mà.
– Chu Tự Hành nín cười ghé tới gần Hạ Tập Thanh, dựa vào người anh.
Hạ Tập Thanh lấy mu bàn tay lau miệng.
– Cách cả cái ghế sô pha to như này cũng phải kéo anh qua bằng được, em cố tình gây sự với anh đúng không.
Anh càng nói, Chu Tự Hành càng hí hửng, vòng tay ôm anh vào lòng, ghì chặt.
– Gây chứ, gây chứ, cùng nhau gây dựng một đời.
Lời này làm mặt Hạ Tập Thanh nóng bừng, muốn đẩy cậu ra mà không đẩy nổi, cuối cùng để mặc cho Chu Tự Hành ôm.
– Này, nãy anh nói gì em có nghe không đấy?
– Chuyện tặng tranh? – Chu Tự Hành chẹp miệng.
– Anh chiều mấy cô ấy quá đấy, đến bao giờ thì anh cũng chiều em.
Anh còn chiều em chưa đủ à, mịa nó, vì yêu, đến 0 cũng làm rồi đây này.
– Thôi thì không bồi vậy.
– Hạ Tập Thanh tựa lưng vào lòng Chu Tự Hành, đầu gác lên xương quai xanh của cậu, ngả vào lòng Chu Tự Hành thoải mái nghịch điện thoại.
– Em muốn đi du lịch.
– Chu Tự Hành nói.
– Bọn mình chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi.
Hạ Tập Thanh vừa xem bình luận, vừa đáp lời cậu.
– Đi đâu cũng toàn là người.
Cứ ra khỏi nhà là sẽ bị nhìm chằm chằm như khỉ trong vườn bách thú ấy, điện thoại thì cứ tách tách tách liên hồi.
Không muốn ra ngoài đâu.
– Bọn mình có thể sang nước ngoài mà.
– Hai tay Chu Tự Hành nhẹ nhàng bẹo vành tai Hạ Tập Thanh.
– Đi Tahiti nhé? Anh thích biển không?
Hạ Tập Thanh không trả lời, anh còn đang mải xem di dộng, làm Chu Tự Hành không vui rồi.
– Đừng nhìn điện thoại nữa.
– Hai bàn tay ôm lấy mặt, ép anh ngẩng đầu.
– Nhìn em.
Tư thế này khiến Hạ Tập Thanh nhớ tới cảnh tượng Chu Tự Hành hôn anh trong lần phát sóng trực tiếp trước.
Trái tim nhảy lên vài nhịp, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu hút của cậu.
Chu Tự Hành thấy Hạ Tập Thanh chớp chớp mắt, đang định nói chuyện thì Hạ Tập Thanh rướn cổ lên hôn cậu, sau đó xoay người ngã vào sô pha, cười ngọt ngào.
– Anh có thể đưa em tới một nơi.
Anh không nói “đi cùng em” mà nói “đưa em đi”.
Chu Tự Hành cảm thấy kì lạ.
– Là nơi nào?
– Một nơi hay ho.
– Hạ Tập Thanh cười ngập ý xấu, gác bàn chân trần lên ngực cậu, còn đung qua đưa lại.
– Có đi không đây?
Chu Tự Hành không đáp, anh càng đung đưa càng vui vẻ, cười như một chú hồ ly ranh mãnh.
Chu Tự Hành bắt lấy mắt cá chân đang thong dong của anh mà xoa nắn, Hạ Tập Thanh nhìn cậu nắm bàn chân mình nâng lên thì cũng duỗi thẳng chân thuận theo.
Anh nghiêng đầu cười, mũi chân khều khều cằm Chu Tự Hành.
Chỉ bằng động tác này, nụ cười mềm mại trên mặt Chu Tự Hành đã biến mất hoàn toàn.
Cậu nắm chân anh, kéo mạnh.
Hạ Tập Thanh vốn đang nằm trên sô pha thì bị cậu kéo sang, tới khi cậu buông tay thì đầu gối anh đã gác trên vai Chu Tự Hành.
Bàn tay Chu Tự Hành theo đường cong của đùi trượt xuống, cười cười nhìn Hạ Tập Thanh.
– Em thích tư thế này.
Hạ Tập Thanh cũng cười theo.
– Hình như anh tìm thấy chốt mở của em rồi.
Chốt mở khiến cún con biến thành chó sói.
***
Trong kì nghỉ phép, mỗi ngày Chu Tự Hành đều đổi món ăn đa dang, phong phú cho Hạ Tập Thanh.
Mới đầu Hạ Tập Thanh còn định trợ giúp cậu chuyện bếp núc, nhưng từ sau lần thứ ba đánh trứng gà cùng vỏ thì Chu Tự Hành đã không cho anh bước vào phòng bếp nữa.
– A, có kết quả rút thăm rồi này.
– Hạ Tập Thanh vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng ăn, kéo ghế ngồi xuống xem kết quả trúng thưởng trên Weibo.
Tính năng rút thăm trên Weibo đã tự động đăng danh sách người trúng thưởng lên, tên id được rút trúng có hơi kì cục.
– Mình ghét định luật Lenz nhất… tên id kiểu gì thế này?
Không phải là rút trúng fan giả đấy chứ? Hạ Tập Thanh cau mày, ấn vào id ấy, mới đầu còn chưa thấy gì, tới khi nhìn rõ ảnh đại diện thì bỗng ngẩn người.
Ảnh đại diện này…anh ấn vào ảnh để nhìn rõ hơn.
Là ảnh chụp một bàn tay, các ngón tay áp sát vào nhau, trên mặt trong của ngón đeo nhẫn có một bông hoa hồng nhỏ được vẽ bằng bút nước đen.
Chuyện này, sao có thể…
Anh ngẩng phắt đầu, nhìn về phía Chu Tự Hành đang trong phòng bếp.
Lúc ấy, anh tiện tay vẽ, người có thể chụp được chỉ có Chu Tự Hành thôi.
Thôi xong.
Đây chắc không phải là nick phụ của Chu Tự Hành đâu nhỉ…
Cái tính năng rút thăm này được khai quang* rồi ư?
(*Khai quang (hay còn gọi là khai quang điểm nhãn), sau khi khai quang, đồ vật sẽ có linh tính, nhận thức, biết nhận chủ.)
Điện thoại bị anh đặt trên bàn ăn, Hạ Tập Thanh ngồi khoanh chân trên ghế, âu lo ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định xóa bài đăng này, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rút thăm lại lần nữa.
Đúng, cứ làm như vậy đi.
Đến khi Hạ Tập Thanh vào lại Weibo, bên dưới bài rút thăm này đã có hơn ngàn bình luận, lượt chia sẻ cũng sắp tới một nghìn.
Anh không kịp xem đã nhanh tay xóa luôn, cũng không đăng bài giải thích, thẳng tay tiến hành lượt rút thăm thứ hai.
Cũng may, lần này rút trúng một bạn fan bình thường, tên id là [Bao giờ Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành kết hôn], vừa nhìn đã biết ngay là fan cp.
Bạn học Hạ – trong một phút ngắn ngủi phải trải qua sóng to gió lớn – Tập Thanh nhanh chóng chia sẻ kết quả rút thăm này.
[Tsing_Summer: Chúc mừng bạn, bạn hãy gửi địa chỉ và phương thức liên hệ cho tôi nhé.
Cảm ơn mọi người đã tham gia ~]
Rất nhanh, khu bình luận đã bị chiếm lĩnh.
[Một hộp kẹo: Không đúng rồi anh Tập Thanh, vừa nãy người đầu tiên được rút trúng không phải bạn này!]
[Một kẻ cặn bã: @Một hộp kẹp Chuẩn! Tôi cũng thấy, còn chụp màn hình lại cơ! Vì sao lại xóa đi? *chia sẻ hình ảnh*]
[Những cô nàng Tự Học xông lên: Lại phải ăn gato… những vẫn chúc mừng nha! Tiểu thiên sứ này chắc hạnh phúc lắm.]
[Một cô gái tên là Minh Tế: @Một kẻ cặn bã Id của bạn này đáng yêu ghê ha ha ha ha, vì sao lại ghét định luật Lenz vậy, vì học kém sao ha ha ha]
[Hôm nay cũng Tự Học: @Một kẻ cặn bã Ảnh đại diện này…sao lại thấy quen quen thế nhỉ?]
[MUMU: @Một kẻ cặn bã A a a a ảnh đại diện này! Tui nhớ lúc tham gia hoạt động, trên tay Tự Hành cũng có một bông hoa hồng như thế! Tui đi kiếm ảnh! Tui từng thấy rồi!]
[Ovaltine bọt biển: Hành fan nhỏ tiếng chút nào, hình như trên tay Tự Hành đúng là có một bông hoa hồng nhỏ, ở mặt trong của ngón áp út.]
[MUMU: A a a a a tui tìm thấy rồi!! Chính là bông hoa nhỏ này! Má ơi, xem tui phát hiện được gì này! *chia sẻ hình ảnh*]
[98k: @MUMU A aaaaaaa, đây là hình xăm à? Chắc là hình xăm rồi!!!]
[Mạn Mạn thích Tự Học: @MUMU Trời, hình xăm này giống y đúc trong ảnh đại diện luôn! Chỉ là màu sắc khác nhau, một hình màu đen, một hình màu đỏ.]
[Những cô nàng Tự Học một bước lên trời:@MUMU Chị em phát hiện ra đường rồi!!! Vậy tài khoản này là của Tự Hành…]
[Những cô nàng Tự Học quyết không nhận thua:@Những cô nàng Tự Học một bước lên trời Chị em mình ý tưởng lớn gặp nhau rồi!! Thế nên anh Tập Thanh mới xóa bài kết quả rút thăm, chứ không vì sao lại xóa mà không giải thích gì.
Chắc chắn là anh ấy phát hiện tài khoản trúng thưởng là acc clone của chồng mình rồi!!! Logic này đúng chứ!?
[Mặc Thần: @Những cô nàng Tự Học quyết không nhận thua Nàng ngồi ngay ngắn nhớ, để tui lạy một cái!]
[Phương Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu:@Những cô nàng Tự Học quyết không nhận thua Tui mới lướt một vòng cái acc clone kia, sinh nhật là 20 tháng Mười, địa chỉ là ở Bắc Kinh.
Có một bài viết hình như có gắn định vị, ghi là Đại học Bắc Kinh.
Đã thế acc này còn đăng rất nhiều bài viết về vật lý, độ trùng khớp với Chu Tự Hành là 99%]
[Cung thủ vĩ đại: @Phương Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu Chị em quá đỉnh rồi!! Tui cũng muốn đi xem acc clone, bái bai!]
[Sao Tự Học còn chưa kết hôn: @Phương Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu a a a a a má ơi! Thật sự là Hành Hành ư???]
Cứ thế, acc clone được che chắn kín mít như ninja Lead của bạn học Chu Tự Hành đã bị sự kiện rút thăm trúng thưởng này lột trần.
Tài khoản này có tổng cộng hơn tám trăm bài đăng, một phần ba là liên quan đến cuộc sống đại học và chuyện học tập, nghiên cứu, còn có một phần là bàn luận thời sự, cũng có mấy lời ca thán về chuyện gặp được lúc quay phim.
Không chỉ có cư dân mạng đang xem mà Hạ Tập Thanh cũng đang xem rất hăng hay.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Ngày thứ hai sau khi chơi bóng rổ, không nhấc nổi cánh tay rồi.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Sao lại thế chứ, thiết bị thực nghiệm hôm nay không có cái nào dùng mà suôn sẻ, chẳng lẽ hiệu ứng Pauli tìm tới mình rồi? Đính kèm ảnh: Cuộc sống chà đạp mèo con tui đây.jpg]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Nếu hôm nay có thể thoát khỏi pre ppt giữa kì, mình sẽ tự thưởng… thôi vậy, còn lâu mới thoát nổi.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Thật ra thì các nhà vật lý học đều rất đẹp trai (lúc còn trẻ), nhưng mỗi lần nhìn ảnh chụp lúc già của họ, mình đều cực kỳ lo cho tóc mình.
Tuy tóc vẫn dày lắm, nhưng ai mà không biết câu nói nổi tiếng, vật lý sẽ làm con người xấu xí đi chứ? Mình phải quyết tâm không được dựa vào mặt kiếm cơm.
Đính kèm ảnh: Hôm nay cũng phải cố lên.jpg]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Mặt trăng bị Trái đất khóa thủy triều* – tình yêu đương phương.
Sao Diêm Vương và Charon khóa thủy triều lẫn nhau – tình yêu song phương**.
Tóm lại, Trái đất chính là tra nam.]
(*Khóa thủy triều (hay còn gọi là khóa trọng lực hay đồng bộ chuyển động quay) xảy ra khi mà gradient trọng lực hay lực thủy triều làm cho một bán cầu của một thiên thể đang quay luôn hướng về phía thiên thể đồng hành với nó.
Hiệu ứng này còn được biết đến như sự đồng bộ chuyển động quay.
Một thiên thể bị khóa thủy triều sẽ quay quanh trục của nó như quay quanh thiên thể đồng hành.)
(**Xem hai gif này thì chúng ta sẽ hiểu kết luận của bạn học Hành từ đâu mà có, khi bị khóa thủy triều, Mặt trăng quay quanh Trái Đất, còn Trái Đất chỉ đứng im và tự quay quanh chính mình (gif 1).
Còn hiện tượng giữa Sao Diêm Vương và mặt trăng Charon thì khác, cả hai đều đồng bộ chuyển động quay với nhau (gif 2).)
Cái gì thế này, tên nhóc này đáng yêu quá đi mất.
Hạ Tập Thanh xem ngược dòng thời gian từ dưới kéo lên, lướt qua nhìn thời gian thì đây đều là lúc Chu Tự Hành 18 tuổi.
Chỉ cần đọc bài viết thôi Hạ Tập Thanh cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ Chu Tự Hành ngay lúc ấy.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Có rất nhiều lý tưởng thì có bị coi là tham lam không? Chỉ cần cố gắng, nỗ lực để đạt được thì chắc không phải đâu nhỉ?]
Qủa nhiên, vẫn luôn rất tham lam.
Hạ Tập Thanh cười cười, lướt tới một bức ảnh không có caption.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Chia sẻ hình ảnh.]
Bức ảnh chụp một bó hồng được gấp bằng giấy, cắm trong bình hoa.
Hạ Tập Thanh ngẩng đầu nhìn bàn ăn, giống y đúc trong ảnh.
Hóa ra, từ năm hai đại học cậu đã chuyển vào rồi.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Gặp phải một người rất đáng sợ.
Đính kèm ảnh: Chuồn thôi, chuồn thôi.gif]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Chiêm nghiệm đêm khuya – Sao lại có người ngoại hình với nội tâm lại khác biệt lớn tới vậy?]
Hả?
Hạ Tập Thanh nhìn thời gian đăng bài, là tháng Ba.
Đang nói mình sao?
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Không hiểu tại sao ai rồi cũng phải tự vả, thật sự cũng kỳ diệu như định luật Murphy* ư?]
(*Định luật Murphy: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.)
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Quay một chương trình mà chết hơn nửa tế bào não, nhưng chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là lại sập bẫy lần nữa rồi.
Ngã nhiều khôn ra.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Bất chợt get được tầm quan trọng của sự tồn tại và phát triển của nghệ thuật.
Khoa học thúc đẩy thế giới không ngừng tiến về phía trước, không có gì sai cả.
Tuy nhiên, nghệ thuật là sự theo đuổi cái đẹp xuất phát từ bản năng nội tại của mỗi con người.
Nếu chỉ chăm chăm khám phá thế giới bên ngoài mà bỏ quên đi thế giới nội tâm thì chẳng phải con người sẽ trở thành sinh vật mang nội tâm cằn cỗi được cấu thành từ carbon ư?]
Còn có kiểu giác ngộ này hả? Hạ Tập Thanh bất giác bật cười, cảm thấy Chu Tự Hành quá thú vị.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Thì ra, cũng có những lúc lòng mình không kiên định đến vậy.]
Cách một khoảng thời gian rất dài không có bài đăng nào nữa, thời gian tầm khoảng sau khi quay xong kỳ đầu tiên của “Thoát khỏi sinh thần”.
Xóa rồi sao?
Lại lướt lên, nhìn thấy bài viết tiếp theo, Hạ Tập Thanh bỗng sững sờ.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Trở thành đồng phạm.]
Trở thành đồng phạm… Anh nhìn lướt qua thời gian, là sau khi quay xong kỳ “Thoát khỏi sinh thần” thứ hai.
Anh nhớ mang máng khi ấy Thương Tư Duệ còn rủ anh và cậu sang uống rượu, rồi chơi nói thật hay thử thách…
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Hoàng tử bé không chịu được sự tùy hứng và cao ngạo của hoa hồng, vậy nên cậu đã rời bỏ tinh cầu mà đi.
Trên địa cầu kia, hoa hồng nở ở khắp mọi nơi nhưng đều không phải bông mà cậu muốn.
Tới khi nhận ra, quay lại tìm thì bông hồng bị bỏ rơi ấy đã chờ tới héo úa rồi.
Đừng khiến bản thân hối hận, ôm một đóa hồng cần phải có lòng kiên nhẫn.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Kịch bản này mới đọc thôi đã thấy đau lòng.
Nếu phải diễn cảnh bất hòa với anh ấy, mình lại càng đau lòng hơn.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Vì sao anh ấy mặc quần áo kiểu gì cũng đều đẹp nhỉ? Thật kỳ lạ.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Đồ ăn vặt ở Vũ Hán rất ngon.
Cầu Trường Giang rất đẹp.
Kiến trúc dân quốc ở Vũ Hán cũng rất đỉnh.
Quan trọng nhất chính là, dáng vẻ HTT khi nói về Vũ Hán rất sinh động, hãy tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của mình.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Tác dụng của lực luôn có tính tương hỗ, tình cảm chắc chắn cũng như vậy.
Chỉ cần bỏ ra đủ nhiều, nhất định sẽ được hồi đáp.]
Mắt Hạ Tập Thanh bất chợt nhòe đi.
Chỉ cần tưởng tượng tâm trạng của Chu Tự Hành lúc ấy, trái tim anh liền cảm thấy khó chịu.
Thật ra, lúc ấy chính anh cũng rất đau khổ, không muốn làm cậu tổn thương, không muốn kéo cậu vào vũng bùn, thế nhưng lại sa vào sự dịu dàng của cậu, không thể thoát ra ngoài.
Vừa ích kỷ, vừa tàn nhẫn.
[Mình ghét định luật Lenz nhất:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]
Còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc đau buồn, bài viết tiếp theo bỗng biến thành các dấu chấm than liên tiếp, còn có cả vài bình luận, các bài viết trước đâu có đâu.
Hạ Tập Thanh tò mò ấn vào xem thì thấy vẫn là Chu Tự Hành tự hỏi tự đáp.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Mình phải nhớ kỹ ngày này!]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Làm thế nào để kiềm chế tâm trạng phấn khích quá mức, yêu đương mê muội đây, không có tâm trạng làm việc.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Tại sao anh ấy đã quay xong rồi chứ… muốn về Bắc Kinh…]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Ngày mai được về Bắc Kinh!!!]
Cả người Hạ Tập Thanh chìm trong sự ấm áp dạt dào, tâm sự thầm kín của Chu Tự Hành dễ thương quá đi mất.
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Định lý Thật thơm* không lừa mình.]
(*Định lý Thật thơm = tự vả.)
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Ngồi trong lớp tự học mà không có tâm học tập.
Bạn bè xung quanh đều đang cắm cúi luyện đề còn mình chỉ muốn về nhà.
Ngày mai nhất định phải học hành hẳn hoi, tử tế.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Hôm nay CTH có học hành tử tế không? Không hề.]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Tiết một buổi sáng thật đáng ghét! Mình không muốn rời giường.
Sáng sớm ôm TT vừa mềm vừa ấm, mình không muốn đi học!!!]
[Mình ghét định luật Lenz nhất: Buổi tối trên sân thượng lạnh đến đông não, chỉ chụp một bức ảnh thôi sao lại khó thế chứ? Chiếu không gian ba chiều cũng khó nữa, nhưng vẫn không khó chiều bằng HTT.]
– Em mới khó chiều ý… – Hạ Tập Thanh lầm bầm, không ngờ Chu Tự Hành tự dưng bê nồi bò hầm vào phòng ăn.
– Anh đang nói gì thế?
– Hả? – Hạ Tập Thanh chột dạ, đặt điện thoại xuống.
– Không nói gì cả, không có gì.
Có cơm rồi?
– Sắp rồi.
Hạ Tập Thanh không biết phải nói với Chu Tự Hành về chuyện acc clone của cậu đang bị mọi người vây xem kiểu gì nữa.
Trốn được mùng một nhưng không trốn nổi ngày rằm*, với lại…
(*Trốn được mùng một nhưng không trốn nổi ngày rằm: nghĩa là có thể trốn tránh được một thời gian nhưng đến cuối cùng vẫn không thể trốn tránh cả đời.)
Anh nhìn chằm chằm Chu Tự Hành, liên tưởng cậu với tài khoản phụ đáng yêu kia, cảm thấy vừa dễ thương vừa buồn cười.
Thế là không nhìn được quàng lấy cổ Chu Tự Hành, hôn vài tiếng thật kêu trên mặt cậu.
Chu Tự Hành bật cười, hai tay vòng qua eo anh.
– Anh sao thế, sao lại vui vẻ như vậy?
– Đâu có đâu.
– Hạ Tập Thanh cố ép khóe miệng xuống, nhưng nó vẫn không ngừng cong lên.
– Rõ ràng là có.
– Chu Tự Hành cúi đầu, cắn bờ môi anh.
– Có nói không.
– Không có thật mà.
– Mau nói.
– Ừm… – Mắt Hạ Tập Thanh đảo qua đảo lại, cánh tay buông lỏng.
– Tự Hành…
Anh do dự tìm từ thật lâu, nhưng vẫn không biết nên giải thích với cậu kiểu gì.
Vì thế, anh ngồi lại xuống ghế, bình tĩnh ăn một miếng thịt bò, bâng quơ nói:
– Em tự xem Weibo đi, nói trước nha, không liên quan đến anh đâu.
Là do chính em cứ nhất định phải dùng tài khoản phụ để rút thăm trúng thưởng.
Chu Tự Hành chả hiểu đầu đuôi ngồi xuống phía đối diện anh, lấy điện thoại trong túi ra mở Weibo, theo thói quen mở bảng xếp hạng Hotsearch ra.
– ĐM…
Hạ Tập Thanh thề, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Chu Tự Hành mắng tục như thế.
[Hôm nay lại hóng hớt chuyện minh tinh: Tài khoản phụ của Chu Tự Hành bị cư dân mạng đào ra.
Mọi người mau tới xem cậu chàng đáng yêu này nào! Nam sinh khối tự nhiên than thở không muốn đi học, cực kì chân thực!]
[Lạc đà đi thẳng: Không phải fan nha, chỉ cảm thấy cậu bé này thật đáng yêu, không giống hình tượng Alpha đệ nhất giới giải trí chút nào.]
[Đao Yêu Yêu: Má ơi, tên id này chọc trúng điểm moe của tui rồi, Chu Tự Hành sao lại đáng yêu thế chứ!]
[Cô nàng Tự Học: Nếu mọi người lượt ngược dòng thời gian thì sẽ thu hoạch được một cậu nhóc đáng yêu “từ một lòng một dạ với vật lý biến thành ngày ngày chỉ nghĩ tới yêu đương”! Hôm nay tui cũng vì tình yêu mà khóc cạn nước mắt!]
[Nhà giàu đáng yêu: “Trái đất chính là tra nam” ha ha ha ha, chuyện cười nhạt này đúng chỉ có trai tự nhiên mới nghĩ ra được.
Vừa đáng yêu vừa sue*.]
(*Sue bắt nguồn từ Mary Sue, từ này thường để chỉ ưu điểm của nam giới, vừa đẹp trai, đàn ông lại có tài ăn nói, dễ dàng chinh phục các cô gái.)
[La Bắc La Bắc: ôi, ghen tị, hâm mộ.
Thì ra, cảm giác có bạn trai học tự nhiên là thế này, càng ngày cành chìm đắm vào yêu đương, ngọt muốn khóc!]
[Mày ngài: Lúc cậu ấy nói anh Tập Thanh mặc gì cũng đẹp thật sự quá sue luôn.
Hôm nay tui cũng là một trái chanh huhuhuhu.
Còn cả bài viết: mình có một bông hồng nhỏ, là đang nói về anh Tập Thanh sao? Ôi, sao Hành Hành lại ngọt ngào thế chứ.]
[Những cô nàng Tự Học quyết không nhận thua: Má ơi, sao lại ngọt thế không biết.
Qúa trình tự vả dần dần huhuhu.
Chu Tự Hành thật sự rất rất yêu Hạ Tập Thanh.]
[Kết Y Y Y: Không muốn đi học, không có tâm trạng làm việc, quả thật nhìn thấy được chính mình trong đấy.
Chỉ là trên giường tui không có Tập Thanh vừa mềm vừa ấm hu huhu hu hu, chua.]
[Vua Côn Luân: Xem thì thấy có một khoảng thời gian tinh thần cậu ấy khá sa sút, có lẽ vì cầu mà không được chăng? Còn cả cái tên id định luật Lenz này cũng rất vi diệu nha.
Chằng phải định luật Lenz chỉ ra quy luật “chống lại, thuận theo” sao? Kết hợp với các bài viết trên Weibo thì chắc cậu ấy muốn nói là ghét cái cảm giác giằng xé khi vừa muốn chống cự, vừa muốn nghênh đón tình yêu? Nếu như vậy thì thật sự cậu ấy rất rất thích Hạ Tập Thanh đấy.
Cả ảnh đại diện của cậu ấy nữa, có thể bông hoa ấy do Hạ Tập Thanh vẽ cho cậu ấy, sau đó cậu ấy đã đặt nó trong lòng bàn tay, chỉ là suy đoán thôi.]
(*Định luật Lenz: Chiều của dòng điện cảm ứng trong dây dẫn sinh ra bởi sự biến thiên của từ trường tuân theo định luật cảm ứng Faraday sẽ tạo ra một từ trường chống lại sự biến thiên từ thông đã sinh ra nó.
Nghĩa là nếu từ thông qua đi qua mạch có xu hướng tăng lên, từ trường cảm ứng được sinh ra với mục đích chống quá trình gia tăng của từ thông trong mạch và lúc đó, từ trường cảm ứng được xác định ngược chiều với từ trường bên ngoài.
Trong trường hợp từ thông trong mạch giảm, từ trường cảm ứng có nhiệm vụ chống lại quá trình tụt giảm của từ thông.
Do đó, từ trường trong mạch sẽ cùng chiều với từ trường bên ngoài.)
[Ấn đầu Tự Học xuống để hai người họ bái thiên địa: @Vua Côn Luân Đỉnh! Huhuhu Chu Tự Hành quá tốt luôn, ai mà không yêu Chu Tự Hành chứ?? Mối tình thần tiên gì đây không biết!!!]
[Hành Hành siêu A: “Vật lý làm con người xấu xí”, “mình không thể dựa vào mặt kiếm cơm”, “Định lý Thật thơm không lừa mình” ha ha ha ha ha, sao Chu Tự Hành lại tấu hài một cách nghiêm túc vậy chứ.
Còn không biết xấu hổ nói người ta “Sao lại có người ngoại hình với nội tâm lại khác biệt lớn tới vậy?”, xin anh hãy nhìn lại chính mình, ok?]
[Tổng công đệ nhất giới giải trí: @Hành Hành siêu A: ha ha ha ha ha ha ha năn nỉ Chu Tự Hành hãy mở mắt nhìn lại chính mình.]
[Bà Chu: @Tổng công đệ nhất giới giải trí Chị em, nên đổi tên thành Bạn nhỏ đáng yêu nhất giới giải trí rồi ha ha ha ha.]
[Tự Học tuyệt đỉnh: Trọng điểm là quá trình ngã ngựa này quá tấu hài ha ha ha ha.
Ai mà dám nghĩ đại soái ca sẽ lấy acc clone đi chia sẻ bài giveaway của bạn trai mình, đã thế còn trúng thưởng luôn chứ ha ha ha ha ha.
Acc clone giấu kĩ như thế giờ lại bị chính bạn trai mình đào ra ha ha ha ha, chuyện này tui có thể cười một năm.]
[Đu Tự Học thì chúng ta chính là chị em: Chắc do Hành Hành ghen đó, cậu ấy không muốn tranh Tập Thanh vẽ rơi vào tay người khác.
Một bài giveaway mà chia sẻ tới chục lần, cười chết mất ha ha ha ha ha.]
[Anh Tập Thanh, em sẵn sàng rồi: Mọi người phải đi xem lượt like của cậu ấy cơ, tất cả đều là bài viết về cp với anh Tập Thanh, còn dislike một bài về CP Tam Thanh, ha ha ha đúng là dấm vương Đông Á haha ha.]
Cạnh, Chu Tự Hành đặt mạnh điện thoại xuống bàn.
– Xong rồi, xong rồi…
Anh danh một đời cứ thế bị hủy trong tích tắc.
Ai có thể ngờ hình tượng của cậu lại bị sụp đổ bởi cách thức ly kỳ tới vậy chứ? Cái này ai mà nghĩ ra nổi chứ???
Hạ Tập Thanh nhìn cười đến mức đau bụng, anh vịn bàn sang ngồi cạnh Chu Tự Hành, ghé vào vai cậu cười không ngừng được.
Chu Tự Hành vừa bực vừa xấu hổ.
Những chuyện mình làm bị mọi người biết cả rồi, thật sự quá mất mặt.
– Anh còn cười.
– Chu Tự Hành ngửa mặt lên trời thở dài, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
– Anh đừng cười nữa.
– Được, được, không cười nữa.
– Hạ Tập Thanh vỗ vỗ mặt, cố gắng điều chỉnh biểu cảm, bàn tay đưa qua bẹo má Chu Tự Hành, vừa mới chạm vào đã không nhịn được mà phì cười.
– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…..
– Anh…
– Xin lỗi mà, xin lỗi mà.
– Hạ Tập Thanh ôm bụng xin lỗi cậu, cười tới mức chảy cả nước mắt.
– Em đáng yêu quá đi, thật đấy, sao em lại đáng yêu thế chứ.
– Anh đọc một bài viết trong tài khoản phụ của Chu Tự Hành lên.
– Gặp phải một người rất đáng sợ, anh đáng sợ như vậy ư? Hửm?
– Anh đừng nói nữa.
– Chu Tự Hành không dám đối diện hiện thực.
Hạ Tập Thanh ghé tới trước mặt cậu, hôn cậu.
– Thiên thần nhỏ ghét định luật Lenz ơi, có thích làm đồng phạm của anh không?
Lại nữa rồi.
Lại là giọng điệu trêu chọc, tán tỉnh này.
Chu Tự Hành có cảm giác như mình đang quay lại lúc mới biết Hạ Tập Thanh.
– Bạn nhỏ đáng yêu quá ~ – Hạ Tập Thanh ôm cổ cậu, cười không ngừng.
– Mỗi ngày đều không muốn đi học nhưng mỗi ngày vẫn nghiêm túc khoác cặp đi học.
Không ổn, anh buồn cười chết mất, thật sự quá đang yêu.
– Sau đó anh lại bật cười.
– Anh thấy em trẻ con chứ gì… đôi khi, em có hơi trẻ con.
Kém anh năm tuổi vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Chu Tự Hành.
Cậu cố gắng san bằng tất cả sự chênh lệch có thể sinh ra từ cách biệt tuổi tác, cố gắng trưởng thành hơn.
Nhưng thời gian tồn tại khách quan, sẽ không vì ý chí mà bị bỏ qua.
Hạ Tập Thanh ôm mặt Chu Tự Hành, áp trán mình vào trán cậu, ánh mặt chan chứa dịu dàng.
– Mọi người đều nói không cần phải ở bên một cậu nhóc đang tập trưởng thành.
Lãng phí thời, lãng phí tình cảm, chẳng khác nào may áo cưới cho người khác.
Giọng nói của anh như một khối băng rơi vào ly champagne, dừng lại trong lòng Chu Tự Hành.
– Bọn họ lừa gạt đó.
Hạ Tập Thanh chớp mắt chầm chậm, lông mi khẽ rung rung.
– Năm mười một tuổi gặp được em ở công viên ấy, anh nên trộm em đi.
– Hối hận quá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...