Edit: Nhunhu
Beta: Sani
Buổi trưa, Hạ Thụ phải đi thương lượng một hợp đồng quảng cáo quan trọng.
Cô có hơi lo lắng về A Hành và Mã Tuấn.
Mã Tuấn thấy dáng vẻ do dự, đề phòng như phòng cướp của cô thì không biết nói thế nào: “Ôi thôi được rồi, được rồi, chị cứ yên tâm đi, em có thể ăn thịt được anh ta sao! Chị thôi đi!”
Cậu ta thầm nghĩ cậu ta là người hay kích động nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lúc trước cậu ta chịu thiệt dưới tay Tống Hành rất nhiều lần.
Hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy rồi, quỷ mới biết trình độ Taekwondo của anh tăng lên mấy cấp rồi, nếu cậu ta muốn chết thì mới gây sự với anh…
Hạ Thụ vẫn lo lắng, trước khi đi cô lặng lẽ nói với Hoắc Cận Hành: “A Hành, anh nghỉ ngơi đi, uống nhiều nước.
Cháo em nấu đã nhừ rồi đấy, anh nhớ ăn hết rồi uống thuốc.
Uh… Không cần để ý đến Mã Tuấn, anh nhớ chú ý an toàn.”
“Được rồi.” Anh nở nụ cười, ngón tay khẽ vuốt hai má cô.
“Anh nhớ rồi.”
Hai má Hạ Thụ nóng lên, cô rũ mắt: “À, nếu anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cũng không cần ở lại đây, ở cùng Mã Tuấn vốn cũng không an toàn.
Anh không nên đi một mình, phải gọi tài xế của nhà anh đến biết không? Anh vẫn còn bị ốm, không thể lái xe.”
“Được, đều nghe em hết.”
Hạ Thụ rời đi.
Hoắc Cận Hành nhìn bóng lưng cô biến mất ở cuối ngõ nhỏ xum xuê lá đa, khi quay lại căn phòng ở phía tây, Mã Tuấn đang múc cháo ở trên bàn ăn như hổ đói.
Cậu ta giương mắt thấy Hoắc Cận Hành đi vào, không tiếng động trở mặt xem thường, dùng chiếc đũa gõ gõ bát: “Ăn không?”
Hoắc Cận Hành không đáp lại, anh múc một chén cháo ngồi xuống đối diện cậu ta.
Cháo được bỏ thêm hạt bo bo nên có độ sệt vừa phải, còn thả thêm củ từ và nấm tuyết, có lợi cho dạ dày.
Ngón tay chàng trai sạch sẽ nắm thìa, nhẹ nhàng quấy, xương cổ tay thon dài trắng nón.
Anh lẳng lặng ăn cháo, thái độ bình tĩnh, thờ ơ, không phát ra âm thanh gì.
Mã Tuấn ngồi đối diện đang và cháo chậm lại, cậu ta nhìn phía anh, trong lòng nảy sinh cảm giác là lạ.
“Thật đúng không thay đổi chút nào…”
Trong trẻo nhưng lạnh lùng, thích yên lặng.
Cậu ta nhớ trước kia Tống Hành luôn như vậy, cho dù ăn cơm hay làm gì khác, lúc nào cũng làm theo nhà bọn họ.
Anh không hề phát ra một chút âm thanh nào, chỉ yên lặng làm chuyện của mình, không hề có cảm giác tồn tại.
Hoắc Cận Hành nghe thấy nhưng lại làm như không nghe thấy.
Mã Tuấn nói: “Này, sao bỗng dưng anh lại đến nhà chúng tôi? Chị tôi nói anh bị bệnh, anh bị sao vậy? À anh đến đây từ khi nào?”
“…” Vẫn làm như không nghe thấy.
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
“…”
Nói liên tục mấy câu, Mã Tuấn hoàn toàn không nhịn được nữa, cậu ta bỏ đũa xuống, nắm lấy cổ tay của anh.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm điếc hả! Sao lại không để ý tới người khác, đừng có quá đáng!”
Động tác của Hoắc Cận Hành chỉ đành khựng lại.
Vẻ mặt anh thản nhiên, giọng nói đầy vẻ thờ ơ: “Chị cậu bảo tôi không cần để ý đến cậu.”
Mã Tuấn khựng lại, bỗng có cảm giác như đánh vào không khí: “Chị ấy nói không để ý anh sẽ không để ý? Chị ấy nói nhiều như vậy, anh cũng nghe theo hết?”
Hoắc Cận Hành: “Ừ.”
“…” Mã Tuấn suýt nữa tắt thở.
“Được được!” Cậu ta buông tay anh ra, mặt lộ vẻ cáu kỉnh: “Tôi sẽ không làm gì anh, nói hai câu cũng không làm chết người được! Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, anh trò chuyện với tôi đi, buồn bực muốn chết…”
Hoắc Cận Hành tiếp tục ăn cháo, anh cúi đầu, trong nháy mắt khóe môi cong lên rất nhỏ.
“Muốn nói cái gì?”
Thấy cuối cùng anh cũng có phản ứng, hai mắt Mã Tuấn sáng rực lên, lặng lẽ kề sát vào anh: “Này, tôi nghe nói bây giờ anh là tổng giám đốc Quân Dục ở Đế Đô? Thật sao?”
“Ừ.” Hoắc Cận Hành nhìn cậu ta: “Làm sao vậy?”
Mã Tuấn có hơi chột dạ, ho khan hai tiếng nói: “Quân, Quân Dục có cái gì tốt chứ! Tập đoàn lớn như vậy, cũng không thiếu tiền, một đám là đại gia, kết quả còn tranh mấy đồng tiền với tôi, keo kiệt chết mất! Thật là…”
Hoắc Cận Hành muốn cười, nói theo cậu ta: “Ừ.”
Mã Tuấn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nhưng thật sự muốn biết, khẽ cắn môi liều hỏi: “Thế nhưng, tôi hỏi anh, làm khuân vác ở công ty mấy anh, một tháng được bao nhiêu tiền?”
“Cậu muốn làm?”
Cậu ta nghẹn lời, không ngờ anh sẽ nói thẳng ra như vậy, cổ cũng đỏ lên: “Tôi tôi tôi cũng không nói gì! Ai muốn đến làm đâu! Anh đừng nói hươu nói vượn! Ai ôi anh cũng đừng có tự kỷ quá, đừng tưởng rằng Quân Dục của nhà anh trâu bò như vậy, ai cũng muốn vào! Tôi không…”
“Nếu cậu muốn đến làm, tôi có thể sắp xếp giúp cậu.” Hoắc Cận Hành nói.
Dứt lời, anh liếc cậu ta đầy thâm ý.
“…” Trong lòng Mã Tuấn như nở hoa, nhưng vẻ mặt thì cố kìm nén: “Đương nhiên, nếu anh cầu xin tôi, tôi cũng sẽ suy nghĩ xem sao…”
Hoắc Cận Hành cười khẽ.
Có thứ gì đó đang chuyển biến trong vô thức và theo chiều hướng tốt đẹp.
Ăn cháo xong, Mã Tuấn nhỏ giọng nói: “Cái kia, Tống Hành…”
Cậu ta sửa miệng: “Không đúng, không đúng, Hoắc, Hoắc Cận Hành… Ôi chao, sao anh lại đổi tên thành như vậy! Còn không dễ nghe bằng Tống Hành!”
Hoắc Cận Hành từ chối cho ý kiến: “Làm sao vậy?”
Cậu ta bẻ bẻ tay có chút không tự nhiên, nói quanh co cả buổi mới nói ra được: “Rất xin lỗi.”
Hoắc Cận Hành ngẩn ra.
“Cái gì?”
Dường như anh nghe thấy, nhưng cũng giống không nghe thấy: “Cái gì?”
“…” Mã Tuấn nói: “Rất xin lỗi! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi đang xin lỗi anh đấy, đừng làm như không nghe thấy nữa!”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành đầy nặng nề.
Mã Tuấn biết khi niên thiếu bản thân đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Tống Hành, dù anh không tha thứ cho cậu ta, thì cậu ta cũng không thể nói gì.
Câu xin lỗi này cậu ta nợ anh bảy năm rồi, nó xuất phát từ đáy lòng cậu ta, cũng do sau này trải qua cảnh nghèo khó, Mã Tuấn mới hiểu được tình cảnh lúc đó của anh, tự mình nếm trải khó khăn như anh, cũng biết được khi đó anh vất vả như thế nào.
Cũng từ đó, cậu ta biết bản thân mình lúc đó quá đáng như thế nào.
Trên thế giới không ai có thể biết tình cảnh của người khác khó khăn như thế nào, chỉ có tự mình trải qua, mới biết được đau còn có thể đau hơn, khổ còn có thể khổ hơn.
Hơn nữa, mặc dù là cùng cảnh ngộ nhưng cậu ta không làm tốt được như anh.
Trong lồ ng ngực Hoắc Cận Hành có thứ gì đó không rõ lặng yên biến mất, anh nói rất bình tĩnh: “Không cần xin lỗi, tôi đã quên từ lâu rồi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Mặt Mã Tuấn hồng hồng, dùng đũa ra sức khuấy cháo, “Nhưng chuyện xin lỗi là chuyện xin lỗi, tôi vẫn không thích anh đâu! Đây là hai chuyện khác nhau, anh phải rõ ràng đó!”
Hoắc Cận Hành cười khẽ, chợt nghĩ đến cái gì đó, nói: “Thế nhưng tôi muốn nhờ cậu một chuyện, cậu có thể giúp tôi không?”
Vừa nghe đến từ “nhờ”, Mã Tuấn cảnh giác: “Anh… Muốn làm gì? Không phải
anh ấp ủ âm mưu xấu xa gì đó chứ? Tôi nói cho anh…”
“Có thể nói cho tôi biết mấy năm nay chị cậu đã trải qua những chuyện gì không?” Hoắc Cận Hành nói: “Cầu xin cậu đó.”
*
Buổi chiều, trong sân yên tĩnh, cành cây xanh biếc đung đưa, có chim chóc bay trên đỉnh đốc, có hai chàng trai ngồi dưới tàng cây.
Hoắc Cận Hành lẳng lặng lắng nghe Mã Tuấn kể lại chuyện bảy năm trước.
Thật ra Hoắc Cận Hành muốn nghe chuyện này từ rất lâu rồi.
Trong nhà anh vẫn giữ tư liệu về bảy năm qua của cô, thế nhưng giấy trắng mực đen ít ỏi không thể nói rõ được những chuyện vất vả mà cô đã trải qua, anh càng muốn được cảm nhận những việc nhỏ không đáng kể này một cách chân thực nhất.
Vừa may Mã Tuấn đều biết những chuyện này.
Cậu ta nói: “Thật ra nói bảy năm thì thấy dài nhưng mọi chuyện lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bỗng nhiên kêu tôi nói, thôi thì nói về chuyện sau khi anh rời đi đi.
Sau khi anh rời đi…”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành vẫn dừng trên cành lá xum xuê, yên lặng lắng nghe, đáy lòng lặng lẽ cảm thụ từ trời đông giá rét ở Thanh Thành đến mùa hạ của Hải Thành, từ mùa đông Hải Thành đến tuyết rơi ở Đế Đô.
Cảm thụ một con đường khó khăn dài đằng đẵng cô đã đi qua…
Cô âm thầm rơi lệ sau khi anh rời đi.
Cô cầu xin đầy bất lực sau khi bị ngắt điện thoại, chỉ biết đối diện với âm thanh lạnh băng của nó.
Cô sinh bệnh nặng sau khi ông nội qua đời.
Nửa đêm cửa sổ bị đập nát chỉ có thể co rúm tránh ở góc tường, từ đó về sau bất kỳ tiếng động nào cũng khiến cô sợ hãi, còn có gạt nước mắt từ bỏ đàn Cello, tủi thân và khổ sở khi lần đầu tiên xin việc thất bại.
Nụ cười và nước mắt sau khi thấy tên anh trên danh sách trúng tuyển, kiên cường đứng dậy sau mỗi một lần sắp sụp đổ.
Cô đã một mình trải qua rất nhiều con đường như vậy…
Anh bỗng nghĩ, khi cô đang trải qua những việc này, thì anh đang làm gì?
Lúc cô bị khách hàng hất đồ ăn đầy người khi thấy một sợi tóc trong đồ ăn, chắc hẳn anh hẳn đang ở trong đám đông đại học A, tìm kiếm không mục đích, nhiều người như vậy anh không tìm thấy cô.
Lúc cô đang phải phơi nắng phát tờ rơi trên đường, chắc hẳn anh vừa vội vàng lo cho việc học, vừa dùng hết mối quan hệ của mình để tìm cô, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy cô.
Lúc cô một mình lén lên mạng tìm kiếm tên của anh vào đêm khuya, anh đang ở bờ đại dương đối diện nhận được điện thoại đến từ Thanh Thành.
Lúc cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình điện thoại nhớ đến anh, anh cũng nhìn vào màn hình điện thoại trống trơn vọng tưởng bản thân nhận được cuộc gọi từ cô.
Nghĩ như vậy, dường như anh không thấy tịch mịch…
Con đường trong bảy năm, bọn họ không ở bên nhau nhưng trái tim vẫn hướng về nhau.
Anh không rời khỏi, cô cũng vậy.
*
Nói xong hết thảy thì bóng cây cũng vẫn nghiêng ngả, con mèo trắng lười biếng nằm hưởng ánh mặt trời, ngủ rất say sưa.
Hoắc Cận Hành nhìn thấy một mảnh lá đa rơi xuống.
“Đau lòng sao?” Thấy hồi lâu anh không nói gì, Mã Tuấn không nhịn được đẩy đẩy vai anh.
Hoắc Cận Hành chỉ nhếch khóe miệng, không hề nói gì.
Ánh mắt anh trùng xuống.
“Này này, không cần đau lòng.” Mã Tuấn chậm rãi nói: “Chị họ của tôi nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra rất mạnh mẽ đấy, có khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông đấy! Chị ấy cũng không muốn anh đau lòng nên anh không cần phải vậy.”
Trái tim trong lòng ngực Hoắc Cận Hành nẩy lên, vừa cảm thấy căng đầy vừa cảm thấy trống rỗng.
Đúng vậy, cô vẫn luôn kiên cường.
Kiên cường khiến cho anh kinh ngạc cũng khiến lòng anh đau xót.
Mã Tuấn nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi! Có vật này anh chắc chắn rất muốn xem đấy! Đi thôi! Tôi dẫn anh đi xem!”
Cậu ta vừa nói vừa đưa tay túm anh đứng dậy đi về phía một căn phòng.
Phòng này chính là phòng của Hạ Thụ.
Thấy Mã Tuấn lục lọi trong phòng cô, Hoắc Cận Hành nhíu mi: “Đừng làm lộn xộn đồ của chị cậu.”
Mã Tuấn tỏ vẻ không sao cả: “Ôi trời, anh đã đi lâu như vậy rồi, không cần phải chăm chăm bảo vệ đồ của chị ấy nữa, bây giờ đống đồ đạc này của chị ấy sao có thể so được với anh!”
Cậu ta lôi một cái hộp lớn dưới bàn ra.
“Đây rồi! Chắc chắn anh rất muốn xem nó đấy!”
Hoắc Cận Hành khó hiểu, anh ở hòm ra, thứ lọt vào mắt anh đầu tiên là một cung đàn bị gãy.
Tầm mắt anh vô thức dừng lại hai giây, sau ý vị thâm trường nhìn Mã Tuấn.
“…” Mã Tuấn xấu hổ, khụ khụ hai tiếng, lấy cung đàn để ra một bên: “Ôi chao, cái gì đây ta, không phải cái này, không phải anh bảo quên hết rồi sao! Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, xem cái này!”
Phía dưới cung đàn chính là các loại đồ vật, đồ chơi nhỏ như Bật lửa, cúc áo, cây bút trước kia anh đã dùng, và miếng ngọc của anh.
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Tay anh vô thức cầm miếng ngọc lên.
Miếng ngọc được giữ gìn rất tốt, nó được đặt trong một cái túi trong suốt, bên ngoài còn phủ một lớp niêm phong, miếng ngọc trắng như tuyết không có một vết bẩn nào.
Chữ “Hành” trên miếng ngọc vẫn khí khái thanh tú như xưa.
Anh nhìn một lúc lâu.
Mã Tuấn thấy anh nhìn chằm chằm miếng ngọc một lúc lâu, đưa tay đoạt lấy: “Được rồi đừng nhìn nữa, cũng không phải cái này, bên này này.”
Miếng ngọc bị cậu ta cướp đi.
Cậu ta thấy ánh mắt Hoắc Cận Hành, bỗng nhiên có hơi run sợ.
Mã Tuấn vội nói: “ Được rồi, được rồi, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không động nữa!” Cậu ta cất miếng ngọc vào trong hộp: “Còn anh, đừng động chạm gì hết, để tôi cho anh xem cái này.”
Cậu ta mở tầng dưới cùng của cái hộp.
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Hơn một ngàn lá thư.
Đúng vậy… Hơn một ngàn.
Bên trong hộp đều là thư, được xếp chồng lên nhau từng hàng một.
Thư này được xếp thẳng đứng, Hoắc Cận Hành không thấy được chữ phía trên, khó hiểu: “Đây là…”
Mã Tuấn rút một lá thứ ra.
Nhìn thấy chữ trên lá thư loang lổ, có dấu vết bị cháy xém, Hoắc Cận Hành ngăn lại theo bản năng.
“Ôi, không sao!” Mã Tuấn đưa lá thư đã mở ra cho anh: “Anh đọc xem trên đây viết cái gì?”
— “Gửi A Hành.”
Hình như anh ý thức được cái gì, tim đập nhanh hơn.
Cuối cùng không nén được sự tò mò, anh nắm chặt lá thư.
Gửi: A Hành
Hôm nay là ngày 5 tháng 8 năm 20xx, anh đã đi được 962 ngày, đây là lá thư 871…
Ánh mắt anh lướt qua từng hàng chữ thanh tú, tim anh đập càng lúc càng nhanh, trong trái tim như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngọn lửa ngày càng lớn.
Tình cảm trong lòng thiêu đốt khiến hốc mắt anh có chút ê ẩm.
Mã Tuấn đứng bên cạnh lén quan sát biểu cảm của anh, lặng lẽ bóc phong thư ra đặt bên cạnh anh.
Bức thư cuối cùng viết:
Đêm nay trăng rất sáng, không có gió.
Em nhớ anh.
Anh xem từng lá thư một.
…
Tối nay trời đầy mây đen, không thấy được ngôi sao nào.
Em nhớ anh.
…
Đêm nay trời mưa, ngoài phòng mưa rơi tí tách.
Em nhớ anh.
…
Hôm nay trời quang trăng sáng, em biết anh thích thời tiết thế này.
Em rất nhớ anh.
…
Hôm nay có tuyết rơi khiến em nhớ đến anh…
…
Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
Em nhớ anh.
A Hành, em thật sự rất nhớ anh.
…
—Em yêu anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...