Anh Chỉ Muốn Em


Việc Hạ Thụ bị Diane gây khó dễ còn bị Vương Nam đẩy bị thương rất nhanh đã được lan truyền khắp Hoa Nhất, gây nên một trận náo động.
Buổi chiều trở lại công ty, dọc theo đường đi Hạ Thụ được rất nhiều đồng nghiệp hỏi han quan tâm.

Hạ Thụ kể lại chuyện đã xảy ra, cảm ơn, nói bản thân không sao với từng người một, đám người mới dần dần tản đi.
Buổi sáng rời đi vội vàng, công ty xảy ra chuyện gì Hạ Thụ đều không biết.

Cũng là nhờ đồng nghiệp nói lại mới biết việc ghi âm hôm nay của Danie đã bị hủy bỏ.
Mà buổi chiều sau khi Diane đến biết được tin đó thì hầm hầm chạy đến bộ phận âm thanh cãi nhau với Vương Nam một trận.
Nghe nói tình hình lớn đến mức tổng giám đốc Tạ phải ra mặt lần nữa.
Sau khi hoàn thành công việc buổi chiều trước thời hạn, Hạ Thụ đi đến văn phòng của Abel.
Abel cẩn thận hỏi rõ tình hình vết thương của cô, xác nhận cô không có vấn đề gì, nỗi canh cánh trong lòng mới được buông lỏng, chợt oán giận: “Vương Nam cũng thật là trơ trẽn, mụ nội nó, bản thân mình làm trâu làm ngựa thì thôi đi còn dám sai khiến người của anh, thật sự không nghĩ xem với dáng vẻ xấu xí đó có xứng không.”
“Còn cô nàng Diane kia, cứ tưởng mình quyền quý lắm không bằng! Chỉ là một nghệ sĩ bên phương Tây, còn chưa bước được nửa bước vào giới giải trí Trung Quốc mà đã bắt đầu ra vẻ, thật là đáng ghét!”
“Không sao đâu Tiểu Sấu, hôm nay em làm rất đúng, về sau nếu gặp lại việc như thế này thì không phải sợ, cứ cứng rắn lên! Ở khắp Hoa Nhất này nếu có ai muốn sai khiến em thì cứ kêu người đó tìm anh! Tạ Phong cũng thế! Để xem ai còn dám đụng đến người dưới quyền của anh!”
“…”
Trong lòng Hạ Thụ cảm kích nhưng không biết phải làm sao, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy lại cảm thấy rất muốn cười.

Cố gắng nghẹn cười nói: “Em biết rồi anh Abel, anh đừng tức giận, việc này đã qua rồi, chúng ta cũng đừng nghĩ lại nữa.”
“Hừ, anh không tức giận! Không giận chút nào!” Abel chỉnh lại cổ áo sơ mi, th ở dốc: “Đúng rồi, Vương Nam đã cuốn gói chạy lấy người, cũng coi như báo thù cho em, em yên tâm.”
Hạ Thụ ngẩn ra.
“Ông ta đã bị đuổi việc rồi?”
“Ừ, nửa tiếng nữa thì đi, là do tổng giám đốc Tạ đích thân ra lệnh, cũng chưa kịp bàn giao công việc lại.

Cũng đáng đời, trước mặt đại cổ đông mới mà dám cãi nhau ầm ĩ như vậy, không phải là làm mất mặt tổng giám đốc Tạ hay sao.”
Hạ Thụ đoán được người ra mệnh lệnh này là Hoắc Cận Hành.
Thật ra Hạ Thụ hiểu việc hôm nay Vương Nam làm tuy có không ổn nhưng xử lý như thế thì có phần quá nặng.

Hôm nay tuy ông ta có đẩy cô một cái nhưng chủ yếu là do ngoài ý muốn.
Cô cũng từng nghe người khác nói qua về tên Vương Nam này, nghe nói ông ta là người bình thường đều nâng cao đạp thấp.

Đối với nghệ sĩ ngôi sao thì nịnh nọt bợ đỡ, đối với cấp dưới là nhân viên, trợ lý thì thờ ơ, hà khắc.


Việc hôm nay tuy ngoài ý muốn nhưng lại không bất ngờ.
Đi cũng đã đi.
Cô đồng tình kẻ yếu nhưng không đồng tình với kẻ ác.
Loại người này trước mặt thì tỏ ra cung kinh, nhưng ai biết lòng dạ thật sự lại xấu xa như một thanh kiếm sắc bén, chỉ chờ đợi cơ hội đâm vào lòng tự trọng yếu ớt của người khác.
Đi ra khỏi văn phòng của Abel, Hạ Thụ liền chạm mặt Tần Dã.
“Ai u ông trời ạ! Rốt cuộc tôi cũng gặp được cô!”
Hình như anh ta vừa chạy tới, còn ôm một túi lớn, “Tôi nghe nói cô xảy ra chuyện, đầu bị đụng nên lập tức chạy tới, thế nào rồi?”
Anh ta tiến lên muốn xem vết thương trên trán cô.

Hạ Thụ liền vội vàng lui vài bước né tránh.
Bên cạnh là khu vực của bộ phận truyền thông, họ cũng không dám thở mạnh một tiếng. 
Người gần như không đến công ty, Tiểu tần gia làm trời làm đất trong giới, đến cả tổng giám đốc Tạ cũng phải nhún nhường.
Và… Hạ Sấu?
Đây là tình huống gì vậy?
Hạ Thụ biết họ thu hút rất nhiều ánh mắt, không muốn gây sự chú ý, bất đắc dĩ nói: “Anh nói nhỏ thôi.”
Cô kéo anh ta đến một góc khuất: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi lo lắng cho cô đấy!” Trong ánh mắt anh chàng tràn đầy lo lắng, nhìn kỹ cô một lượt, căm giận nói: “Cái tên vương bát đản đẩy người thật quá đáng, may mắn Tạ Phong còn biết xử lý, đuổi ông ta đi rồi, Nhị thiếu cũng rất nể mặt.

Cô thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Tôi không sao.” Hạ Thụ nhỏ giọng nói: “Anh mau quay về đi, tất cả mọi người còn đang làm việc, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Tần Dã không muốn: “Lâu rồi tôi mới gặp cô, rất khó khăn mới gặp được một lần, cô không cần đuổi tôi đi!”
Quả thật lâu rồi Tần Dã và Hạ Thụ không gặp nhau.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là ở nhà họ Tần, hai người bọn họ đều bận rộn công việc của bản thân, không có cơ hội chạm mặt.
Dạo này Tần Dã sửa tính lười nhác, lịch trình sắp xếp cực kỳ bận, khó khăn lắm nghỉ ngơi được nửa buổi chiều hôm nay, vốn định tìm cô, lại nghe được tin cô bị thương từ chỗ Tiểu Na.
Hạ Thụ: “Không phải đuổi anh đi, chính là anh ở đây ảnh hưởng đến mọi người.

Anh cũng thấy đấy, tôi không sao, anh không cần lo lắng.”
Giọng của cô nhẹ nhàng mềm mại, khiến tâm tình Tần Dã lập tức tốt hơn, lại nghĩ tới túi giấy mang đến.
“À đúng rồi, tôi còn mang theo thuốc cho cô!”
Anh ta vừa nói vừa nhét thuốc vào trong tay cô.
“Đây là trị thần kinh! Cô bị đụng vào đầu, không thể qua loa đại khái!”
“Đây là chữa xuất huyết não, một ngày ba lần, cô phải uống đúng giờ!”

“Đây là chữa tụ máu não!”
“Đây là thuốc đau nửa đầu!”
“Này…”

“…”.Hạ Thụ bỗng nhiên đau đầu.
“Cái kia… Tần Dã.” Cô ngắt lời anh ta: “Tôi chỉ bị trầy xước ở trán, không phải chấn động não, tôi không dùng được mấy loại thuốc của anh.”
“À vậy sao…” Anh ta gãi gãi đầu, bỗng nhiên có chút thất vọng.
Hạ Thụ nhét thuốc lại vào tay anh ta, giọng điệu như đang dỗ trẻ em: “Đúng vậy, cho nên tôi đã nhận được tâm ý của anh rồi.

Anh mau quay về đi, tôi còn có việc phải làm, tôi phải đi đây.”
“Đừng mà đừng mà, ở lại nói chuyện một lát.”
“…”
Cuối cùng một cuộc điện thoại đã giải thoát cô.
Tiểu Gia Lai của công ty sản xuất Long Ảnh gọi điện muốn cùng cô bàn một chút về hợp đồng, Hạ Thụ nhẹ thở ra, đem điện thoại cho anh ta xem.
“Anh xem, tôi thật sự có việc, 
“Vậy được rồi…” Tần Dã cực kỳ tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể để cô đi, dài dòng dặn dò một hồi chú ý miệng vết thương, một hồi chú ý nghỉ ngơi, vân vân.
Hạ Thụ đáp ứng toàn bộ, nhanh chóng chạy trốn.
Tần Dã vẫn nhìn theo bóng cô cười trộm.
Cách đó không xa, bộ phận nhân viên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như là đột nhiên hiểu được điều gì đó.

Qua mấy ngày, tập đoàn Quân Dục tuyên bố thông tin làm sáng tỏ với bên ngoài.
Tin tức công bố Hoắc nhị thiếu của tập đoàn Quân Dục, Hoắc Cận Hành và nghệ sĩ đàn Cello mới nổi Diane không có quan hệ tình cảm riêng tư gì, lời đồn lúc trước trên mạng không phải là thật, hy vọng mọi người trên mạng chớ nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng gây tổn hại lợi ích cho nhau.
Lời tuyên bố vừa đưa ra, trên mạng lập tức xôn xao.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, động tĩnh còn lớn hơn lúc trước, các bài báo lúc trước đưa tin Diane và Hoắc Cận Hành có tình cảm lưu luyến đều phản chiến, một số từ ngữ như “kim đồng ngọc nữ”, “trai tài gái sắc” bị thay thế thành “đơn phương”, “tự mình đa tình”.
Đương nhiên cũng có một số dân mạng hoặc người hâm mộ Diane hô to không tin, đoán rằng khi còn niên thiếu Hoắc nhị thiếu cùng Diane chắc chắn từng có cái gì đó, thế nhưng thời gian trôi qua lại không muốn chịu trách nhiệm, lúc này mới đưa ra thông cáo thanh minh mối quan hệ, có thể nói đây là hành động của tra nam.
Thảo luận về tin thanh minh vẫn diễn ra rất sôi nổi.
Cho dù bên ngoài không biết về tính thật giả của tin thanh minh này nhưng mỗi một nhân viên ở Hoa Nhất đều tin tin này là thật.
Dù sao sự việc xảy ra vào hôm đó, mọi người đều thấy thái độ của đại cổ đông đối với Diane, thật sự không giống như có cái cảm tình gì.
Thế nhưng lúc này, vẫn có người nhịn không được nhắc tới, thái độ của đại cổ đông đối với Hạ Sấu hoàn toàn không giống như đối với Diane! Thật ra ngay sau khi Hoắc Cận Hành dẫn Hạ Sấu rời đi, công ty còn có một cuộc thảo luận nhỏ.


Tuy nói lãnh đạo quan tâm đ ến nhân viên bị thương không có gì lạ nhưng vẫn có người cảm thấy được vẻ mặt, động tác, thái độ của anh đối với Hạ Sấu lúc đó giống như họ đã biết nhau từ lâu.
Đang lúc mọi người bát quái có phải Hạ Sấu và đại cổ đông có quan hệ gì hay không, có người không nhịn được đưa ra ý kiến, “Mọi người đừng quên vị đại cổ đông này là anh em với tiểu Tần gia!”
Tiếp theo một đám người liền tụ lại lén bát quái về Tần thiếu gia.
Là đoạn clip ngày Tần Dã vụng trộm đến công ty tìm Hạ Sấu.
Nhóm bát quái lập tức bùng nổ.
Tuy không nghe được Tần Dã và Hạ Sấu đã nói chuyện gì, nhưng mỗi một động tác, thần thái của anh ta đối với Hạ Sấu đều không đơn giản như là ngôi sao đối với trợ lý.
Huống chi Hạ Sấu đã không còn làm trợ lý của Tần Dã lâu rồi,  dù cô có bị thương thì Tần Dã cũng không có nghĩa vụ phải an ủi.

Phân tích như vậy thì cũng chỉ có một cái khả năng.
Tần Dã có ý với Hạ Sấu.
Tần Dã đang theo đuổi Hạ Sấu!
Tin tức thoáng chốc đã lan truyền xuống dưới.

Có người nói: “Tôi thật sự muốn cho nhóm fan của Tần Dã xem được đoạn phim này!”
Nói vậy chứ không ai dám làm.
Tuy Tần Dã chỉ là ngôi sao tuyến hai nhưng thân phận lại không tầm thường.

Trừ bỏ Hoa Nhất còn có công ty giải trí Tần gia ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ cần vài phút là có thể tra ra được là ai làm.
Nhưng như vậy, sự nghi hoặc kia cũng được giải quyết dễ dàng.

Không ít người nghĩ, thảo nào hôm đó tổng giám đốc Hoắc ra mặt cho Hạ Sấu, thì ra là bảo vệ bạn gái của anh em!
Thảo nào tổng giám đốc Tạ lại đuổi Vương Nam đi.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, chỉ trong một buổi chiều, gần như tất cả mọi người trong Hoa Nhất đều nói ngày đó tổng giám đốc Hoắc giúp Hạ Sấu là vì Tần Dã.
Nhưng vẫn có người không tin.
Thế nhưng dù sao đi nữa, có một việc mà tất cả mọi người đều chắc chắn.
Thì ra hậu trường của cô gái Hạ Sấu này không dễ chọc à nha.

Hôm nay Tần Dã kết thúc công việc thì cố ý đi tìm Tưởng Nguyệt Viện.
Tập luyện xong, Tưởng Nguyệt Viện đi xuống gara, vừa mới mở cửa xe thì một bàn tay vươn đến từ phía sau, dứt khoát đóng cửa xe của cô ta lại.
Cô ta hoảng sợ, quay đầu nhìn khuôn mặt ngang tàng của người đàn ông đối diện.
“Tần Dã?” Thấy anh ta, Tưởng Nguyệt Viện không tránh khỏi việc ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Gionjg Tần Dã lạnh lùng: “Tìm cô đó.”
“Tìm tôi?” Tưởng Nguyệt Viện càng thấy quái lạ, nhíu mày.
Quan hệ của Tần Dã và Tưởng Nguyệt Viện giống như quan hệ của cô ta với Thẩm Hoài Xuyên và Qúy Dương, biết nhau nhưng không thân thiết.
Cho dù không thân, Tưởng Nguyệt Viện cũng biết, anh ta không thích mình.
Thậm chí có thể nói là chán ghét.

Anh ta và chị gái Tần Xu cũng không phải là sinh viên đại học A, cũng là nhân vật trung tâm trong vòng tròn với Hoắc Cận Hành.

Tần Xu là người cá tính, mỗi lần gặp cô ta đều khiến cô ta cảm thấy có cảm giác địch ý không rõ nguyên nhân, vì thế khi gặp hai chị em bọn họ, cô ta tránh được thì vẫn luôn tránh, cố gắng không gây xung đột.
Bây giờ nghe anh ta nói tìm mình, cô ta biết ngay là không có chuyện gì tốt.
“Đúng, tìm cô.” Tần Dã dựa lưng vào xe, bắt chéo chân, ánh mắt bỗng xưng lạnh đi: “Tìm cô tính sổ!”
Tưởng Nguyệt Viện hoảng hốt: “Tôi đắc tội anh sao?”
“Đúng vậy.” Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt dữ như con sói đầu đàn, lạnh lùng hỏi: “Tôi hỏi cô, người ngày đó cô gây khó dễ là Hạ Sấu đúng không?”
Nghe thấy tên Hạ Thụ, Tưởng Nguyệt Viện sững sờ: “Hạ Thụ?”
“Đúng.” Anh ta cũng lười nhiều lời, trực tiếp cảnh cáo: “Chính là cô gái cô bắt pha trà ở Hoa Nhất.

Tôi cảnh cáo cô, cô gái đó là người của tôi, tốt nhất là cô khách sáo với cô ấy một chút.

Lần này tôi bỏ qua, nếu có lần sau, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô.”
“Người của anh?” Lúc đầu Tưởng Nguyệt Viện mờ mịt, nhưng sau đó nghe ra được trọng điểm lời anh ta nói, ánh mắt hơi sáng lên.
Chậc.
Khá thú vị…
“Đúng.” Tần Dã nói: “Vậy nên cô nhớ cho kĩ, đừng để có lần sau, tôi không đùa với cô đâu.”
Tưởng Nguyệt Viện nhìn anh ta.
Im lặng hai giây, sau đó cô ta bật cười.
Tần Dã nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Ý cười của Tưởng Nguyệt Viện không giấu được vẻ khinh thường: “Thật là đáng thương!”
Anh ta ngẩn ra, tuy không rõ cô ta có ý gì nhưng hoàn toàn nhận ra cô ta đang cười nhạo mình, cơn tức bỗng dâng lên.
“Tôi đáng thương? Sao cô không thương xót bản thân mình đi, bám Hoắc Cận Hành nhiều năm như vậy, đạt tới địa vị như hôm nay nhưng vẫn muốn cọ nhiệt của Cận Hành, Cận Hành cũng lười để ý đến cô.

Cô tự cầu phúc đi, đừng nghĩ đến chuyện bám vào Cận Hành nữa, cô cho rằng người nhà họ Hoắc dễ chọc như  vậy?”
Đúng như Tưởng Nguyệt Viện nghĩ, hai chị em Tần Dã rất chán ghét Tưởng Nguyệt Viện.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo.

Tần Xu nói cô ta dịu dàng, động lòng người nhưng tâm tư lại thâm sâu, nhất là mỗi lần tố khổ, xin Hoắc Cận Hành giúp đỡ, khiến người ta có cảm giác cô ta giống như là hoa sen trắng vậy nên rất chán ghét.
“Anh nói đúng, tôi đáng thương.” Tưởng Nguyệt Viện hào phóng thừa nhận, cười vô hại như cũ: “Thế nhưng tôi biết mình đáng thương, còn hơn người nào đó đáng thương mà không biết, người như vậy mới đáng thương nhất.”
Tần Dã nhếch môi: “Cô có ý gì?”
“Dạo này chú đến đến Hoắc Cận Hành nhiều hơn đi.” Cô ta ngồi vào trong xe, khi chạy qua Tần Dã thì dừng lại: “Người anh coi là anh em, nhưng không chắc chắn người ta cũng như vậy, em trai nhỏ vẫn quá non.”
Cười nhạo xong, Tưởng Nguyệt Viện lái xe rời đi.
Tần Dã mờ mịt đứng tại chỗ.
Rốt cuộc… Cô ta có ý gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui