Anh Chỉ Là Một

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tiệc sinh nhật của Thẩm Niệm Niệm mời rất nhiều người, có người thân trong nhà, có đám bạn thân của Thẩm Niệm Niệm, còn có mấy người bạn là minh tinh của Thẩm Sơ Ngôn.

Bởi vì có minh tinh đến, phóng viên giải trí cũng tới theo.

Biệt thự nhà họ Thẩm không chứa được nhiều người như vậy, vì thế bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ lớn nhất thành phố Giang.

Trong phòng thay quần áo, đám bạn thân vây quanh Thẩm Niệm Niệm, giúp cô ta sửa lại kiểu tóc, trang điểm, thay quần áo, đề tài trò chuyện là nhãn hàng hiệu nào đó vừa ra sản phẩm giới hạn, thiếu gia khôi ngô nhà ai vừa du học trở về, ai lấy siêu xe đưa các cô đi hóng gió.

Thẩm Niệm Niệm đầy bụng tâm sự, rất khó giống như trước kia, hòa nhập vào đám tiểu thư nhà giàu này, chuyện trò vui vẻ nhẹ nhàng với các cô ta.

Tất cả đều là công chúa được nâng như nâng trứng từ nhỏ, mà cô ta... Chỉ là con vịt xấu xí lẫn vào đàn thiên nga trắng.

Ngụy trang cùng lừa dối, cần phải trả một cái giá rất lớn.

Tất cả, thật sự đáng giá sao?

Quãng đời còn lại của cô ta, thật sự sẽ vượt qua cùng tên tội phạm giết người phát rồ kia sao?

Thẩm Niệm Niệm một mình đến nhà vệ sinh, đóng cửa lại, gọi cho Văn Dương: "Anh đang ở đâu?"

"Không cần xen vào, bữa tiệc bắt đầu, tôi sẽ đến đúng giờ."

"Anh đừng có xúc động." Thẩm Niệm Niệm cảnh cáo anh ta: "Chúng ta còn cách khác, không nhất thiết phải triệt đường sống như vậy!"

"Hôm nay là cơ hội tốt nhất, qua hôm nay, muốn xuống tay với cô ta rất khó khăn."

"Anh nghĩ cho kỹ!" Thẩm Niệm Niệm vội vàng nói: "Nếu anh xong đời, tôi cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu!"

"Muốn phú quý thì phải trải qua nguy hiểm." Văn Dương trầm giọng nói: "Chỉ cần lần này thành công, chúng ta có thể kê cao gối mà ngủ."

Điện thoại bị anh ta kết thúc, âm thanh tút tút truyền đến, nhịp tim Thẩm Niệm Niệm đập gia tốc, kinh hoàng không thôi.


Cô ta biết kế hoạch của Văn Dương, Thẩm Sơ Ngôn mời Giang Tỉnh Tỉnh đến tham gia tiệc sinh nhật, tổ chức ở khách sạn Thế Kỷ, từ biệt thự Vọng Giang đến đây phải đi qua đường Tân Giang, một bên là sườn dốc, phía dưới chính là dòng sông cuộn trào mãnh liệt.

Đường Tân Giang có rất nhiều khúc cua, thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, xe lăn xuống sườn không phải số ít, tuyệt đối không có khả năng còn sống.

Văn Dương cùng đường bí lối, ra sát chiêu, anh ta muốn xuống tay với Giang Tỉnh Tỉnh ở con đường này, nếu thành công, anh ta sẽ trực tiếp đến tham gia tiệc sinh nhật, bữa tiệc long trọng này có thể hấp dẫn đông đảo giới truyền thông, cũng sẽ mang đến chứng cứ ngoại phạm cho anh ta, chỉ cần anh ta hành động sạch sẽ là có thể nhẹ nhàng thoát khỏi tội danh mưu sát.

Đoạn đường kia rất hẻo lánh, chờ khi thi thể Giang Tỉnh Tỉnh được phát hiện trên sông thì không biết là khi nào.

Cho nên Văn Dương mới nói, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhịp tim Thẩm Niệm Niệm đập rất nhanh, ở đại sảnh bữa tiệc, nhìn bạn bè thân thích đang lần lượt bước vào, cô ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vô cùng bất ổn.

Nếu chuyện này thành công, cô ta có thể an ổn ngồi ở vị trí tiểu thư nhà họ Thẩm, không có ai có thể uy hiếp đến cô ta.

Nhưng nếu thất bại... Tất cả sẽ kết thúc.

Cô ta run rẩy cầm điện thoại, gọi cho anh mình - Thẩm Sơ Ngôn.

Cho tới nay, Thẩm Sơ Ngôn là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, chỉ cần nghe được giọng anh, trái tim cô ta có thể bình yên.

Nếu nói nhà họ Thẩm là của cải có được ngoài dự liệu của cô ta, thì có được một người anh tốt như Thẩm Sơ Ngôn, chính là sự vui sướng bên cạnh của cải.

Cả đời này, Thẩm Niệm Niệm hận rất nhiều người, nhưng người duy nhất cô ta từng yêu, chính là anh cô ta - Thẩm Sơ Ngôn.

Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp của Thẩm Sơ Ngôn truyền đến: "Sao thế?"

"Anh, chừng nào anh đến, rất nhiều bạn của anh đã đến đây, em không quen họ, đang chờ anh giới thiệu đấy."

Thẩm Sơ Ngôn nói: "Đang ở trên đường, sắp tới rồi."

"Đến chỗ nào rồi?"

"Đường Tân Giang."


"Đường... Tân Giang?!"

"Ừ, anh đi đón Giang Tỉnh Tỉnh."

"Anh nói... Giang Tỉnh Tỉnh, anh đi đón cô ta? Vì sao anh không nói cho em! Sao anh lại đi đón cô ta!"

"Thẩm Niệm Niệm, đừng ầm ĩ nữa." Thẩm Sơ Ngôn trách mắng: "Là em kêu anh mời minh tinh đến, quên rồi sao?"

"Anh, anh nghe em nói, giờ anh mau chóng vứt cô ta xuống, nhanh chân rời khỏi đó đi!"

Trong giọng nói của Thẩm Sơ Ngôn mang theo sự tức giận: "Hôm nay là sinh nhật em, đã bao nhiêu năm rồi, có gì em muốn mà anh không cho em, vì sao em luôn như vậy, ầm ĩ khiến tất cả mọi người khó xử, trong lòng em mới thoải mái sao!"

"Anh!" Giọng Thẩm Niệm Niệm tràn ngập sự tuyệt vọng, thậm chí là nghẹn ngào: "Anh, em xin anh, anh mau rời khỏi nơi đó được không, em xin anh đấy!"

Âm thanh tút tút vang lên, Thẩm Sơ Ngôn đã cúp điện thoại.

Thẩm Niệm Niệm nôn nóng đến mức nước mắt trào ra, cô ta lập tức bấm số Văn Dương, bàn tay run rẩy cầm điện thoại không nổi: "Giờ anh lập tức dừng kế hoạch, anh tôi đi đón Giang Tỉnh Tỉnh! Anh không thể làm vậy!"

Dường như Văn Dương đã đoán trước được, hừ lạnh một tiếng: "Vậy vừa hay, không phải em nói anh em hoài nghi em sao, đưa một người là đưa, đưa hai người cũng là đưa, tôi sẽ đưa hai anh em này cùng đi gặp Diêm Vương, xóa bỏ hoàn toàn tai họa ngầm."

"Không được đụng đến anh tôi!" Thẩm Niệm Niệm hét lên: "Tôi xin anh, xem như tôi cầu xin anh, anh tôi sẽ không nói đâu! Đừng ra tay với anh ấy!"

"Muộn rồi."

Đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Niệm nghe thấy tiếng cười phát rồ của Văn Dương, còn kèm theo tiếng gió vùn vụt.

Cô ta vội vàng hỏi: "Giờ anh đang ở đâu?"

Trước mặt Văn Dương là đường cái trống trải, bên cạnh đường cái là con sông chảy xiết, trên sông thường có thuyền đi qua, ống khói vươn cao, âm thanh như tấu lên một bản nhạc hùng tráng.

Văn Dương đứng bên cạnh xe, đeo kính râm, ném điện thoại đi, dòng nước cuộn trào mãnh liệt nhanh chóng bao vây chiếc điện thoại, mất tăm mất tích.

Thẩm Niệm Niệm để điện thoại xuống, cảm xúc sợ hãi cùng bi thương tựa như dã thú nuốt sống cô ta, cô ta điên cuồng gọi cho Thẩm Sơ Ngôn, Thẩm Sơ Ngôn từ chối cuộc gọi, sau đó tắt máy.


Cô ta đỡ bàn ngồi xuống, toàn thân run rẩy, giữa trán rịn ra mồ hôi lạnh.

"Niệm Niệm, cậu sao thế, sắc mặt khó coi lắm." Có cô gái đến bên cạnh Thẩm Niệm Niệm, cười nói: "Mau đến xem bánh kem bọn mình chuẩn bị cho cậu, ba tầng đấy!"

"Cút ngay! Cách xa tôi một chút!" Thẩm Niệm Niệm phát điên, hét lớn: "Cút đi! Cút hết cho tôi!"

"Gì chứ..." Mấy cô gái kia khó hiểu, nhưng biết tính tình Thẩm Niệm Niệm kỳ quặc, cũng không muốn làm chỗ phát tiết cho cô ta, lôi kéo nhau rời khỏi.

Thẩm Niệm Niệm cười lạnh, nhìn đại sảnh xa hoa tráng lệ bên dưới, cả trai lẫn gái, đồng hồ nổi tiếng túi xách hàng hiệu, trang sức châu báu, trên mặt là nụ cười giả dối, lá mặt lá trái...

Tất cả sự thật đều bị sự dối trá che dấu, ai ai cũng mang cho mình một cái mặt nạ, bên ngoài tâng bốc lẫn nhau, trong lòng lại thầm cười nhạo đối phương không bằng mình.

Đây là cuộc sống hơn hai mươi năm qua của cô ta, mà từ nay về sau, ngày nào cô ta cũng phải sống như thế.

Thẩm Sơ Ngôn, là người thật lòng duy nhất trong hai mươi tư năm qua.

Anh quan tâm, yêu thương cô ta, làm một người anh dịu dàng chín chắn, có khả năng thỏa mãn tất cả suy nghĩ, mộng tưởng kỳ lạ của cô ta, anh là thứ chân thật duy nhất trong cuộc sống giả dối hơn hai mươi năm qua của cô ta, ít nhất những gì tốt đẹp anh làm cho cô ta, đều là thật lòng...

Thẩm Niệm Niệm cầm điện thoại, không ngừng gọi cho Văn Dương, gửi tin nhắn cho anh ta, năn nỉ anh ta. Mà số Văn Dương đã không còn liên lạc được.

Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn tuyệt vọng, không biết nên làm sao, báo cảnh sát sao?

Không, tuyệt đối không thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, tất cả của cô ta sẽ không còn nữa.

Nhưng nếu không báo cảnh sát, cô ta sẽ thật sự không được gặp lại Thẩm Sơ Ngôn...

Lúc này, Thẩm Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới một người.

...

Buổi chiều, màn hình điện thoại Thương Giới sáng lên, là một dãy số xa lạ.

Anh không biết số này, vừa nghe máy thì bên kia tắt máy, âm thanh tút tút vang lên.

Trước mắt đang mở họp, Thương Giới không để ý đến cuộc điện thoại kỳ lạ này, sau khi cúp điện thoại hai phút, một chuỗi tin nhắn đột nhiên được gửi đến: "Đường Tân Giang, vợ anh đang gặp nguy hiểm."

Thương Giới nhìn thấy tin nhắn, mày nhíu lại, nhân viên đang báo cáo thấy mặt tổng giám đốc tối sầm, căng thẳng đến mức giọng cũng thay đổi.

Thương Giới cầm điện thoại, bấm dãy số kia, nhưng vừa gọi đi đã bị cúp, anh gọi lại rất nhiều lần, đều bị cúp.


Tin nhắn gửi đến lần thứ hai: "Có người muốn Giang Tỉnh Tỉnh chết, đừng gọi cho tôi nữa, lập tức đến ngay, sắp không kịp nữa rồi."

Thương Giới bỗng nhiên đứng lên, khiến nhân viên xung quanh giật nảy mình, anh không kịp giải thích, sải bước ra ngoài cửa, để lại đám thành viên ban quản trị và nhân viên không rõ nguyên do.

Lâm Xuyên nhanh chóng đuổi theo Thương Giới: "Tổng giám đốc Thương, anh đi đâu thế, xảy ra chuyện gì à?"

Lâm Xuyên chú ý, bàn tay ấn thang máy của anh đang run rẩy.

"Đại tổng..."

"Báo cảnh sát." Anh thốt lên mấy chữ này: "Lập tức báo cảnh sát."

Lâm Xuyên lấy điện thoại ra, bấm 110.

Điện thoại kết nối, cửa thang máy cũng "Đinh" một tiếng, mở ra.

Thương Giới sải bước đi vào thang máy, đồng thời nhận lấy điện thoại trong tay Lâm Xuyên, tóm tắt đơn giản tình huống vừa rồi.

Ra khỏi tòa nhà, Lâm Xuyên đã thông báo người đưa xe Thương Giới đến.

Anh ấy đang định ngồi vào vị trí điều khiển, Thương Giới đã đưa tay chặn: "Cậu ở lại."

"Đại tổng!"

"Nghe lời." Thương Giới vỗ vai anh ấy: "Không sao đâu."

"Đại tổng, để tôi đi cùng anh đi, kỹ thuật lái xe của tôi tốt hơn."

"Cậu ở lại, làm việc với cảnh sát."

Thương Giới ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.

Một tiếng gầm rú vang lên, chiếc Rolls-Royce màu đen lướt ra ngoài, biến mất ở hoàng hôn cuối đường cái.

Anh tăng tốc độ, chạy tới đường Tân Giang, đồng thời mở điện thoại, gọi cho Giang Tỉnh Tỉnh, nhưng điện thoại luôn trong trạng thái không gọi được.

Thương Giới hung hăng ném điện thoại sang bên cạnh, dẫn chân ga, chiếc Rolls-Royce bay nhanh trên đường cái.

Ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm tay lái đã trở nên ẩm ướt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui