Anh Chỉ Là Một

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Xe của Giang Tỉnh Tỉnh vừa rời khỏi con đường lớn giữa thảm cỏ xanh của biệt thự Vọng Giang, Lawrence và vài nhân viên chữa bệnh mặc áo blouse trắng đã tiến vào biệt thự, thậm chí cũng không cần sự cho phép của chủ nhân căn biệt thự này.

Lawrence có mật mã cửa lớn của biệt thự, là quyền hạn nhân cách thứ nhất cho anh ta.

Những nhân viên chữa bệnh mặc áo blouse trắng đó không chỉ mang theo thiết bị chữa bệnh, thậm chí còn mang theo dây thừng, các dụng cụ để cố định.

Khi họ tiến vào phòng khách, nhìn thấy Thương Giới đang ngả lưng ra sô pha.

Ánh đèn sáng trong đêm tối, khiến xung quanh anh là một vầng sáng mông lung, áo sơ mi trắng vừa vặn phác họa cơ bắp rõ ràng của anh, hai chân thon dài tùy ý mở rộng, tư thái có vài phần lười biếng.

Anh nghiêng đầu, một nửa gương mặt anh được ánh đèn mạ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, một nửa kia ở trong bóng đêm, hàng mi dài hơi chớp động.

Người đàn ông này tựa như kiệt tác tinh xảo nhất do Chúa tạo ra, đẹp đến mức khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Tiếc là thiên sứ và ác ma lại cùng tồn tại trong một cơ thể.

Lúc Lawrence gặp lại anh, anh đã yên lặng ngồi ở ranh giới phân tranh giữa ánh sáng và bóng tối, nở một nụ cười tà ác với anh ta.

“Lawrence, đã lâu không gặp.”

Thương Giới giơ ngón tay thon dài tinh tế lên, ý bảo anh ta ngồi xuống.

Lawrence không có động đậy, đứng trước mặt Thương Giới, như là cố ý phơi bày cho anh.

Anh ta từ từ mang găng tay trắng lên.

Thương Giới nhướng mày, chỉ vào champagne trên bàn, thong thả ung dung hỏi: “Muốn uống một ly không?”

Lawrence quay đầu nhìn những nhân viên chữa bệnh phía sau, những người đàn ông mang khẩu trang lập tức bước tới, nhanh chóng mở hộp y tế, một người trong đó lấy một ống tiêm dài ra, cùng với hai bình dung dịch trong suốt.


“Bác sĩ, vừa xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi, vội vàng chạy tới biệt thự Vọng Giang thế này, nhớ anh ta vậy à, mười lăm phút cũng không muốn trì hoãn.”

Sắc mặt Lawrence rất khó coi: “Thương nhị thiếu gia, anh có biết anh lừa gạt tôi rất lâu, chuyện này đối với tôi mà nói là một sự sỉ nhục không?”

Dĩ nhiên là Thương Giới biết, lúc còn đi học, Lawrence là một học bá [1] siêu cấp, cố chấp đến mức gần như biến thái, lúc nào cũng phải đạt điểm tối đa, người ưu tú luôn thưởng thức lẫn nhau, cho nên anh ta quen một người cũng hoàn mỹ khác - Thương Giới.

[1] Học bá: Chỉ những người học giỏi

Lawrence tựa như một huấn luyện viên nghiêm chỉnh, trơ mắt nhìn con mồi trốn khỏi mí mắt mình, đây là chuyện anh ta tuyệt đối không có cách nào tiếp thu.

Thương Giới cười nhạt, con ngươi lành lạnh liếc nhìn anh ta: “Lâm Xuyên biết, mẹ tôi biết, người phụ nữ của tôi biết, người làm trong nhà biết, thậm chí ngay cả nhân viên công ty cũng nhìn ra, chỉ có mình anh là chẳng hay biết gì, biết vì sao không?”

Lawrence mặt không biểu tình: “Vì sao?”

Thương Giới buông tay, tư thái thanh tao lịch sự: “Bởi vì trong lòng họ rõ ràng, tôi chỉ có một tên, Thương Giới.”

Lawrence khẽ hừ một tiếng.

Thương Giới đứng dậy, nhìn anh ta từ xa, ánh mắt dần lạnh xuống: “Lawrence, chỉ có anh để ý rốt cuộc tôi là ai, chỉ có anh.”

“Tôi làm việc cho anh Thương.”

Thương Giới đột nhiên tăng thêm âm lượng: “Thế giới này chỉ có một Thương Giới!”

Lawrence tiếp nhận ống tiêm dài màu bạc trong tay y tá: “Nhưng không phải là anh.”

“Có gì khác nhau sao?” Thương Giới nhìn đôi mắt xanh biếc như đá quý của Lawrence, trầm giọng nói: “Tôi có thể ngồi ở vị trí của anh ta, tôi có được tất cả tri thức và năng lực quyết định sách lược của anh ta, thậm chí có thể làm tốt hơn, làm mẹ của tôi yên tâm, làm cô gái của tôi vui vẻ, làm mọi người xung quanh cảm thấy nhẹ nhàng, tôi có thể làm những chuyện mà anh ta không làm được...”

“Nhưng anh không phải anh ấy, có lẽ anh có thể thay thế anh ấy, nhưng anh vĩnh viễn không phải là anh ấy.” Lawrence đến gần Thương Giới: “Sự tồn tại của anh, đối với anh ấy mà nói là một loại vũ nhục. Bức tường trắng tinh không chút tì vết đột nhiên có một con ruồi bọ chết dính vào là chuyện ghê tởm cỡ nào, nó có thể khiến tất cả mọi người bỏ qua vách tường trắng tinh, ánh mắt của họ, chỉ nhìn thấy con ruồi bọ đen hôi ghê tởm mà thôi.”

Bàn tay Thương Giới nắm chặt, mu bàn tay trắng trẻo ẩn gân xanh.

Lawrence nói bên tai anh, dùng một loại âm thanh thật nhẹ, như là đang thôi miên: “Mà anh... Chính là con ruồi bọ đó.”


Ý thức của anh dần không thể nào tập trung, thuốc từ từ rót vào động mạch cổ của Thương Giới, điếu thuốc trong tay anh rơi xuống đất, tàn lụi đi.

“Tỉnh Tỉnh...”

...

Giang Tỉnh Tỉnh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, phát hiện mình đang nằm trên sô pha mềm mại.

Sô pha làm từ nhung thoải mái, bên cạnh cô có một ngọn đèn bàn đang sáng, độ sáng đã chỉnh xuống mức thấp nhất. Trên tường treo mấy bức hình nam minh tinh, bàn trang điểm gần như chiếm một phần tư không gian của căn phòng, trên chiếc giường thép giữa phòng là vài bộ váy lộn xộn.

Đây là phòng của Minh Cẩn.

Giang Tỉnh Tỉnh xốc chăn lên, mơ màng đến bên cửa sổ. Đêm đã khuya, nước mưa tí ta tí tách chảy xuôi theo cửa kính, tựa như những con giun đang vắt vẻo.

Cơn gió rét buốt xuyên qua kẽ hở cửa sổ, không khí lạnh lẽo, Giang Tỉnh Tỉnh rùng mình, đi ra khỏi cửa.

“Dậy rồi à.”

Đúng lúc Minh Cẩn cầm một ly nước ấm tiến vào: “Hôm qua em làm gì mà buồn ngủ thế, ngồi ghế mà cũng ngủ cho được.”

Giang Tỉnh Tỉnh xoa đầu, cảm giác mơ hồ, cũng không biết vì sao lại buồn ngủ như thế.

“Mấy giờ rồi?”

“Em ngủ ba tiếng rồi, giờ là mười giờ.” Minh Cẩn ngồi xuống, nói: “Vô Khuyết và Minh Giác còn đang ở bên dưới tập luyện, em có muốn xuống xem không?”

“Thương Giới có ở đây không?”

Minh Cẩn bực mình nói: “Nghe đầu gỗ nói, người bạn trai bận rộn của em tạm thời có việc, không tới được.”

Giang Tỉnh Tỉnh biết, đầu gỗ chính là Lâm Xuyên, Minh Cẩn thích gọi người ta là đầu gỗ này đầu gỗ nọ.


“Anh ấy đã đồng ý là sẽ đến mà, hơn nữa buổi tối anh ấy rất ít khi đi xã giao.”

“Ai mà biết được, dù sao cũng là nhân vật lớn, anh ấy đồng ý tới nhà hát của chúng ta dựng kịch đã là bất ngờ ngoài ý muốn, nếu có việc trì hoãn, chúng ta cũng không dám nói gì.”

Giang Tỉnh Tỉnh gọi cho Thương Giới vài cuộc, luôn ở trạng thái không ai nghe máy, cô dần sốt ruột.

Lâm Xuyên cũng đã rời khỏi nhà hát, gọi cho anh ấy thì điện thoại tắt máy.

Giang Tỉnh Tỉnh hồi tưởng lại biểu hiện khác thường của Thương Giới hôm nay, lại nghĩ đến việc đăng ký kết hôn, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Trước khi đi, ánh mắt anh nhìn cô cũng quyến luyến.

“Không xong rồi!”

Giang Tỉnh Tỉnh dự cảm không ổn, ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, vội vàng chạy ra khỏi nhà hát Hồng Phòng.

Minh Cẩn đuổi theo, hô lên: “Tiểu tổ tông, bên ngoài còn mưa đấy, mang ô này! Đừng để bị cảm!”

Giang Tỉnh Tỉnh bất chấp lời gọi của cô ấy, che đầu chui vào màn mưa.

Mưa phùn biến thành mưa to tầm tã, lúc Giang Tỉnh Tỉnh chạy ra khỏi cửa lớn công viên đã ướt như gà rớt vào nồi canh.

Cô ngồi lên một chiếc xe taxi, nói nhanh: “Bác tài, mau lên ạ! Đường Hoàn Thanh, biệt thự Vọng Giang.”

Tài xế đánh giá Giang Tỉnh Tỉnh qua kính chiếu hậu, có hơi khó hiểu, cô gái trông rất nhếch nhác này, muốn đến khu biệt thự cao cấp nhất thành phố?

“Biệt thự Vọng Giang, bác lái nhanh đi ạ!” Cô đột nhiên nói lớn một tiếng: “Bác lo cháu không có tiền phải không, bác cứ lái đi, chậm trễ là liên quan đến mạng người đấy ạ!”

Tài xế hoảng sợ, vội vàng khởi động xe, lái xe ra ngoài, dọc theo đường đi cũng không dám trì hoãn, chân dẫm ga hết cỡ, đưa cô đến biệt thự Vọng Giang bằng tốc độ nhanh nhất.

“Nếu... Nếu anh ngủ, có phải khi tỉnh lại sẽ biến thành một người khác không?”

Khóe môi Thương Giới hơi nhếch lên: “Em nhớ kỹ, lúc tỉnh lại... anh vẫn là anh.”

Giang Tỉnh Tỉnh nắm cằm anh, nhìn gương mặt mệt mỏi, cằm anh bắt đầu có râu lún phún, đâm vào tay cô.

Đôi mắt thâm thúy đang cố gắng ngắm nhìn cô, nỗ lực muốn thấy rõ mặt cô, nhưng ý thức của anh vẫn chậm rãi tiêu tán.


Nước mắt Giang Tỉnh Tỉnh trào ra khỏi khóe mắt, nghẹn ngào hỏi: “Rốt cuộc... Rốt cuộc họ đã làm gì anh.”

Thương Giới đưa tay lau nước mắt, tay còn lại đè sau gáy cô, tỉ mỉ hôn môi cô: “Đừng khóc, anh sẽ không đi, vẫn luôn ở đây.”

Giang Tỉnh Tỉnh khó chịu nhắm mắt lại: “Anh sẽ ở đâu?”

“Một ngôi nhà rất tối.”

“Anh có thể nhìn thấy em không?”

“Anh sẽ nhìn thấy em, chạm vào em, hôn em, tất cả cảm nhận của anh ta cũng là cảm nhận của anh.” Ngón tay anh vuốt ve vành tai đỏ bừng của Giang Tỉnh Tỉnh, dịu dàng nói: “Cho nên, ở lại bên cạnh anh.”

“Em sẽ không rời khỏi anh.” Giang Tỉnh Tỉnh bịn rịn ôm anh: “Em bảo đảm!”

Chưa từng có ai tốt với cô như thế, Thương Giới là người đầu tiên trên thế giới này thích cô, cô bằng lòng gả cho anh, trở thành vợ anh, giao phó tất cả của mình cho anh.

“Anh muốn ngủ à?” Giang Tỉnh Tỉnh luôn lo lắng hỏi.

Thương Giới hít sâu, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ khép hờ: “Anh còn có thể... Kiên trì thêm chốc lát.”

Nhưng mà ngay khi anh nói chuyện, Giang Tỉnh Tỉnh đã cởi quần áo trên người, chui vào ổ chăn ấm áp.

Cơ thể Thương Giới căng chặt theo bản năng, anh có thể cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo nhưng mềm mại của cô.

“...”

Nếu là trước kia, chỉ sợ anh đã sớm không khống chế được mình, muốn chiếm hữu cô, nhưng mà bây giờ... Anh không chắc lắm.

Giang Tỉnh Tỉnh tựa như một con mèo dịu ngoan, cuộn trong ngực anh, nghe nhịp tim tăng nhanh của anh.

Thấy Thương Giới chậm chạp không chịu hành động, cô cắn môi dưới, dịu dàng hỏi: “Cho nên rốt cuộc là bây giờ anh có được không?”

Được không?

Vấn đề này, đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói đều là trí mạng.

Thương Giới duỗi tay đè cơ thể mềm mại của cô xuống một cách thô bạo, cho dù ngày mai là tận thế, anh vẫn sẽ làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui