Edit: Hạ Du
Hôm sau.
Trác Lệ dậy từ rất sớm, sau khi ra ngoài chạy mấy vòng, trên đường trở về anh gặp phải Lâm Quang đang ở trong xe thu dọn đồ đạc.
Bây giờ nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành hoàn hảo, không tiện ở lại thành phố D nữa, tối qua bọn họ đã thường lượng, dự tính hôm nay sẽ xuất phát đến thành phố S.
Trác Lệ đi qua dựa vào xe bán tải rồi lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, anh vừa muốn lấy một điếu thuốc ra, Lâm Quang bên kia đã thò đầu ra khỏi xe nói: "Anh Trác, không phải là Ngôn Thù không cho anh hút thuốc à, sao anh còn hút trộm nữa vậy?"
Ý cười nhạo trong lời Lâm Quang gần như không hề che giấu, Trác Lệ sao có thể không nghe ra được, anh ngước mắt nhìn Lâm Quang, trên mặt không có vẻ khác biệt gì nhưng cũng làm tăng thêm sự vô cùng lạnh lùng: "Chân khỏi rồi?"
"..." Lâm Quang bị uy hiếp nên không dám tiếp tục nói nữa, chỉ hỏi tiếp một câu: "Bao giờ chúng ta xuất phát?"
Trác Lệ nhìn vị trí mặt trời, sau khi châm điếu thuốc anh mới hỏi: "Mọi người dậy hết chưa?"
"Không phải là trước khi anh ra ngoài mọi người đã dậy hết rồi à." Lâm Quang xoay người tiếp tục thu dọn đồ nói: "Anh muốn hỏi Ngôn Thù đúng không, cậu ấy vẫn chưa dậy, không thì anh lên gọi đi?"
Trác Lệ nhíu mày, giọng nói nghiêm túc mang theo ý cảnh cáo: "Lâm Quang."
Lâm Quang bị dọa lập tức đứng thẳng tắp trên xe.
Trác Lệ nói: "Tôi và Ngôn Thù không có gì cả, các cậu đừng lén lút nói bừa bãi."
Nghe vậy, Lâm Quang thầm nghĩ thế này còn chưa có gì à, khẩn trương với nhạy cảm thế này, hơn nữa do tự anh không nhìn thấy cách mình ở chung với Ngôn Thù thôi.
Trong lòng cậu ta nghĩ vậy nhưng vẫn không dám nói ra khỏi miệng.
cậu ta gật đầu như giã tỏi nói: "Rõ."
Lúc này Trác Lệ mới rời mắt đi, nghĩ tới gì đó, sau khi hút một ngụm thuốc, anh hỏi: "Hôm qua cậu và Tăng Nghệ Kỳ đã sửa xong máy phát tín hiệu chưa?"
"Tạm thời đã được coi là sửa xong, chẳng qua bây giờ tín hiệu lúc tốt lúc kém." Lâm Quang nhảy xuống khỏi xe, sau khi đến cạnh Trác Lệ, cậu ta dừng lại nói: "Nhưng chúng em đã báo cáo tình huống chỗ này cho tổng bộ rồi."
Trác Lệ hơi gật đầu.
Lâm Quang rút một điếu thuốc của Trác Lệ, hai người cùng nhau dựa vào trên xe, bây giờ mặt trời lên cao, chẳng qua trong không khí còn mang theo mùi thuốc súng nhàn nhạt còn lại từ vụ nổ tổ ong ngày hôm qua.
"Lần này sau khi trở về, chúng ta có thể được nghỉ phép nửa tháng chứ?" Trong miệng Lâm Quang vẫn ngậm điếu thuốc, sau khi duỗi người, cậu ta cảm thán: "Em cảm thấy mình sắp rụng rời rồi."
Trác Lệ trả lời: "Tôi sẽ cố gắng xin tổng cục."
"Bây giờ chúng ta không nói những thứ này nữa, thế này đi, bây giờ chúng ta là bạn bè là anh em, không nhắc tới quan hệ cấp trên cấp dưới nữa." Lâm Quang liếc nhìn Trác Lệ rồi cười nói: "Nói thật thì, anh Trác, đến cùng anh đang nghĩ gì vậy?"
Biết tám phần lời người này nói không có ý gì tốt đẹp, Trác Lệ cũng không nhìn cậu ta nữa, tiện tay dập tắt tàn thuốc nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng."
"Vậy thì em nói." Lâm Quang nhướng mi cười nói: "Rốt cuộc anh và Ngôn Thù là thế nào thế?"
Trải qua mấy ngày nay, không phải là anh không biết các đồng đội của mình đang trong tối ngoài sáng tám chuyện, nhưng tình huống chân thật lại là giữa anh và Ngôn Thù thật sự không có gì cả.
Trác Lệ vừa định trả lời nhưng dường như Lâm Quang đã đoán được anh muốn nói gì, thế là không đợi anh mở miệng, Lâm Quang lập tức bổ sung thêm một câu: "Em biết bây giờ hai người thật sự không có gì cả, nhưng chỉ có điều này em cảm thấy rất tò mò." Lâm Quang nói: "Rốt cuộc anh có cảm giác gì với Ngôn Thù?"
"Anh Trác, bọn em đều có thể cảm thấy dạo này anh không giống bình thường." Lâm Quang nghiêm túc nói: "Anh cũng đừng gạt em, đây là lần đầu tiên bọn em thấy anh như thế này, trước đó anh đều không đáp không quản Omega, nếu như không phải có Ngôn Thù xuất hiện, bọn em đều tưởng rằng anh không có tình cảm."
Động tác của Trác Lệ hơi dừng lại, anh vô thức nghĩ lại từng chút việc một trong khoảng thời gian chung sống với Ngôn Thù này.
"Tóm lại anh hãy biết nắm bắt đi, bọn em đều cảm thấy Ngôn Thù rất ổn, thẳng thắn, cũng không có mấy suy nghĩ linh tinh cong cong quẹo quẹo bắt anh phải đi đoán." Nói tới đây, Lâm Quang đưa tay vỗ vỗ bả vai Trác Lệ, nói một cách thấm thía: "Quan trọng nhất là Ngôn Thù còn thích anh."
Trác Lệ nhìn cậu ta.
Lâm Quang cười đùa nói: "Anh Trác, em nói thêm lời thật lòng, anh cũng đừng tức giận.
Anh nhìn anh ngày nào cũng bày ra vẻ mặt như khối băng như vậy, ngoại trừ cái mặt này miễn cưỡng được cộng điểm ra thì chính là hình tượng lão cán bộ, có thể có được mấy Omega coi trọng anh chứ.
Nếu thật sự có cảm giác thì anh phải nắm chặt lấy, qua thôn này không còn tiệm khác đâu, mong anh đừng phụ lòng tốt của người khác."
Trác Lệ cạn lời: "..."
Lâm Quang: "Anh đừng coi thường việc này, đây là những lời tận trong lòng của anh em bọn em.
Anh sắp hai tám rồi, cũng phải có chút cảm giác vội vàng đi, cũng đã là người già rồi."
Nghe Vậy, Trác Lệ cong ngón tay lên xoa trán, anh vừa định phản bác lại gì thì Lâm Quang đã lại đánh gãy lời anh thêm một lần nữa: "Em biết anh muốn nói cái gì, nhất định anh muốn nói là chúng ta bằng tuổi nhau, mọi người đều không có người yêu đúng không."
Lâm Quang nhướng mi cười đắc ý: "Em nói cho anh biết, bên cục nói với em rồi, lúc về bên đấy sẽ sắp xếp một cuộc xem mắt cho em!"
"Lâm Quang." Trác Lệ bất lực, dừng một chút anh cũng không trả lời thẳng vấn đề này mà chỉ nói: "Ngôn Thù không hiểu gì cả, sau này cậu đừng nói loạn những lời thế này nữa."
Lâm Quang thuận miệng trả lời: "Không hiểu thì anh dạy cậu ấy."
Cậu ta nói: "Ngôn Thù không không hiểu nhưng em không tin anh không hiểu gì cả."
Trác Lệ nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Lâm Quang, Ngôn Thù thế nào vẫn còn chưa biết rõ, nếu như bởi vì việc này mà đi tiếp cận cậu ấy thì có khác gì là lừa gạt?"
"Anh Trác, đây chính là vấn đề trong suy nghĩ của anh." Lâm Quang không đồng ý phản bác: "Nhưng thích một người chẳng lẽ không phải là bản năng của loài người sao?"
Lâm Quang: "Cậu thích tôi tôi thích cậu, cái này có liên quan gì với lừa gạt?"
Lời vừa dứt, sau lưng hai người đột nhiên truyền tới một tiếng bước chân nhỏ.
Trác Lệ và Lâm Quang đồng thời quay đầu nhìn lại.
Hồ Nhã trợn tròn hai mắt, đứng cứng đờ tại chỗ không dám động: "Oh my god.
Rốt cuộc vừa rồi tôi đã nghe được chuyện kỳ quái gì thế."
Cô nhìn Trác Lệ rồi nhìn nhìn Lâm Quang, môi mấp máy: "Các cậu, hai người các cậu, giữa hai người các cậu..."
"Đừng gặm CP linh tinh!!!" Lâm Quang cạn lời nói to: "Sao cậu đi đường mà không phát ra âm thanh gì thế hả!"
Lồ Nhã một lời khó nói: "Hoặc do các cậu quá tập trung thôi."
Trác Lệ thật sự là lười nhiều lời với hai tên kém thông minh này nữa, anh đạp Lâm Quang sang một bên sau đó đi tới chỗ buồng lái rồi kéo mở cửa xe bước lên.
Vừa mới ngồi xuống, dụng cụ truyền tin bên trong xe đột nhiên vang lên.
Đó là một tin cá nhân được mã hóa, Trác Lệ dùng quyền hạn của mình mở ra, khi nhìn thấy tên người gửi đến, anh hơi sững sờ.
[Quan chỉ huy bộ chỉ huy, Vũ.]
Cục dị năng đặc thù và bộ chỉ huy rất ít khi dùng liên lạc cá nhân thế này, ngoại trừ những nhiệm vụ vô cùng quan trọng, thường thì bộ chỉ huy sẽ liên lạc với tổng cục trước, sau đó tổng cục sẽ sắp xếp phân công, giao nhiệm vụ xuống một cách bí mật.
Ba năm trước, Trác Lệ đã từng gặp Vũ trong một lần huấn luyện.
Lúc ấy bọn họ ở cùng một đội ngũ, ấn tượng đầu tiên của anh với người này là mạnh, hơn nữa còn rất mạnh, đặc biết là trên phương diện khống chế dị năng anh ta đã đạt đến trình độ đỉnh cao.
Thành tích huấn luyện mấy lần đều đứng trong top 3, dù là anh đánh với Vũ thì cũng không thể dễ dàng thắng được.
Trừ lần thi đấu huấn luyện đó ra, bọn hc chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào khác.
Lần này liên hệ với anh là để làm gì?
Trác Lệ cau mày mở thư ra, sau đó có một hình chiếu hình người hiện ra từ trong thiết bị.
Trong hình chiếu, Vũ mặc một bộ tây trang màu đen ngồi phía sau bàn làm việc, dường như anh ta đang bị thương nên trên mặt không có chút huyết sắc nào, từ trán đến lông mày bên trái có một vết máu dài khoảng nửa ngón tay.
Máy phát tín hiệu vừa được sửa xong hiện tại không gặp vấn đề gì lớn lắm, chẳng qua hình chiếu lúc rõ lúc mờ, nhưng cũng may vẫn có thể tạm nghe được âm thanh rõ ràng.
Vũ: "Cục phó Trác Lệ, chào anh, tôi là quan chỉ huy Vũ."
Vũ: "Xin lỗi đã dùng loại phương thức này lén liên lạc.
Nghe nói anh đang ở phạm vi thành phố D làm nhiệm vụ, hiện tại bộ chỉ huy có một nhiệm vụ muốn nhờ anh giúp đỡ.
Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ ra, không biết anh có thể giúp tôi tìm một người không."
Nói tới đây, giọng nói của Vũ hơi ngừng lại, sau đó anh ta lấy ra một khung ảnh từ ngăn kéo bàn làm việc, sau đó để đối diện với ống kính nói: "Em ấy tên là Ngôn Thù."
Vũ nói: "Chuyện liên quan tới cơ mật quan trọng xin tha lỗi cho tôi không thể giải thích cặn kẽ với anh.
Bộ chỉ huy bên này đã sắp xếp người đến thành phố D, nhưng tôi lo lắng thời gian không còn kịp nữa.
Nếu như anh có đủ thời gian, xin nhất định phải giúp tôi tìm được em ấy."
Ngừng một chút, Vũ yên lặng một lát rồi bổ sung thêm một câu: "Trừ nhiệm vụ, tôi còn có một yêu cầu cá nhân.
Ngôn Thù là em trai của tôi, thân thể em ấy không tốt, nếu như tìm thấy em ấy xin anh hãy chăm sóc em ấy một chút."
Hình chiếu tới đây thì ngừng.
Thời gian ngắn ngủi không tới ba phút nhưng lượng thông tin trong đó lại thật sự rất lớn.
Trác Lệ thật sự không ngờ tới Ngôn Thù sẽ là em trai của Vũ.
Hơn nữa từ lời vừa rồi của Vũ, tồn tại của Ngôn Thù hẳn còn dính tới nhiệm vụ cơ mật nào đó, nghĩ tới đây, Trác Lệ gần như là lập tức nhớ tới chuyện Ngôn Thù đút máu cho anh lần trước.
Dù cho Pheromone của Alpha có sức đề kháng tương đối khả quan với virus S1, nhưng loài virus này xâm nhập vào trong cơ thể hoặc ít hoặc nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng, nếu nghiêm trọng thì việc chết và biến thành tang thi cũng là chuyện có thể xảy ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên Sách Thành Vợ Trước Cố Chấp Của Tổng Tài
2.
Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi
3.
Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À!
4.
Chiều Hư
=====================================
Nhưng máu của Ngôn Thù dường như lại là khắc tinh lớn nhất của virus S1.
Trác Lệ nhớ rõ ngày đó Ngôn Thù chỉ nhỏ vẻn vẹn vài giọt máu vào trong miệng anh, Virus đã dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà biến mất.
Nhớ tới các loại hiểu hiện khác thường của Ngôn Thù, trong lòng Trác Lệ sinh ra một suy nghĩ lớn mật.
Anh nhớ Ngôn Thù đã từng nhắc tới Vũ vốn tên là Vu Giác, kết hợp với tình huống hiện tại, hiển nhiên xuất thân của hai anh em này đều không hề đơn giản.
Tìm toàn bộ nước hoa, chỉ có một vị tiền bối họ Vu.
Vu Lãng Hạc.
Chuyên gia nghiên cứu chuyên ngành sinh học và khoa học xuất sắc của thế giới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...