Anh Chàng Thô Lỗ Cô Vợ Xinh H


***Mình muốn nhắc nhở một chút là chương này và các chương sau tác giả lại viết tên của nữ chính là Từ Mạn Linh thay vì Dư Mạn Linh.

Khác họ với mấy chương đầu, mình sẽ để tên theo tác giả luôn nha.

***Khẽ thở dài, anh cả không muốn làm phật lòng anh, uyển chuyển nói.

"Chị dâu em giữa trưa mới chưng màn thầu ngô, lát nữa em kêu vợ em sang lấy mấy cái về mà ăn, anh chị không đi qua ăn đâu, sau này em ráng đối xử tốt với vợ một chút, đừng suốt ngày đi lêu lổng nữa.

"Nếu không phải cha vợ của anh, Từ Diệu Tài phạm tội thì cũng không phải trốn từ trong thành về nông thôn, hai đứa con của ông cũng sẽ không bị liên lụy!Mang cái danh tội phạm đang bị cải tạo, hôn sự của con ông bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, không ai dám gả vào nhà ông.

Chỉ có thể dùng phương thức đổi cưới, đổi em gái mình với Từ Mạn Linh da trắng xinh đẹp, một học sinh trung học.

Cứ như vậy cô gả cho em trai của anh, một người tay không biếng làm.

Đổng Kiến Huy nhận ra ánh mắt mà anh cả nhìn anh là có ý gì, anh cũng biết trong mắt mọi người anh có đức hạnh ra làm sao, không nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu rồi cõng gùi về nhà.

Lấy đồ đã mua ra để vào phòng sau đó đi thẳng vào bếp bận rộn.

Chờ đến khi trời sắp tối Từ Mạn Linh mới cõng con gái, trong ngực ôm màn thầu ngô vàng về nhà.

Vừa vào đến cửa cô đã nghe mùi thịt từ trong bếp.


Đi đến cửa phòng bếp, lạnh lùng nhìn Đổng Kiến Huy, người từ hôm qua sau khi uống rượu xong thì như bị trúng tà.

Giờ phút này thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đang vội vàng nấu đồ ăn trong căn phòng bếp nhỏ chật hẹp.

Thấy tâm tình của anh có vẻ rất tốt, không biết có phải vừa mới thắng cược không nữa.

Dĩ vãng khi anh thắng một đồng tiền anh cũng vui vẻ như bây giờ vậy.

Cả ngày vất vả không chỉ có mỏi mệt mà cô còn đói đến ngực sắp dán vào lưng rồi, hai chân giờ đang run rẩy đứng không vững.

Cô lười không thèm suy đoán rốt cuộc sao anh lại như vậy nữa, quay đầu vào phòng cất kỹ màn thầu ngô đi.

Vào phòng ngủ, gỡ con gái đang ngủ say trên lưng mình ra đặt lên chiếc giường nhỏ.

Vừa nghiêng đầu cô đã nhìn thấy, trên chiếc bàn cũ nát có đặt một bình sữa bột.

Ngay lập tức máu như xông thẳng lên đại não, cô bước nhanh ra khỏi phòng.

Đi vào phòng bếp, giơ tay tát Đổng Kiến Huy một cái.

Đổng Kiến Huy đang bưng thịt thỏ xào lăn vừa làm xong bị một cái tát này mà sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp hỏi cô có chuyện gì đã thấy trong mắt vợ chứa đầy nước mắt trông rất tội nghiệp.


Anh nhanh chóng đặt thịt lên bệ bếp, muốn đưa tay ra giúp cô lau nước mắt.

Nhưng tay vừa nâng lên không trung cô lại lùi về phía sau hai bước, trong mắt cô không giấu nổi sự chán ghét.

Anh đành phải thu tay về, tỏ vẻ hối lỗi hỏi cô.

"Em sao vậy? Anh có chỗ nào làm không tốt, em nói với anh, anh sẽ sửa có được không.

"Đôi môi hồng nhuận của Từ Mạn Linh run rẩy, vừa tuyệt vọng vừa đáng thương chất vấn.

"Có phải anh lại chạy đến nhà mẹ tôi uy hiếp mẹ đưa tiền cho anh không hả?" Trong giọng nói lộ ra bi ai và cuồng loạn.

Đổng Kiến Huy im lặng hồi lâu, chuyện của vài thập niên trước trong một khoảng thời gian ngắn anh thực sự không thể nhớ hết được.

Bị vợ đột nhiên nhắc tới anh mới giật mình dần dần nhớ lại, trước kia đúng thật là anh có từng làm chuyện này, cầm dao uy hiếp mẹ vợ đưa tiền cho anh.

Hiểu rõ tại sao cô lại kích động như vậy, anh vội vàng mở miệng phủ nhận.

"Anh không có.

"Từ Mạn Linh căn bản không tin, trợn mắt chất vấn.

"Anh không có? Không có thì anh lấy tiền đâu ra mà mua sữa bột?"Đổng Kiến Huy kiên nhẫn giải thích.

"Tiền đó là do anh kiếm.

" Như sợ cô không tin anh tranh thủ lấy năm khối đại đoàn kết mang theo bên người ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận