Anh Chàng Thô Lỗ Cô Vợ Xinh H


Dư Mạn Linh hơi mở to mắt nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình đến khi cảm giác được lồng ngực mình bị cảm giác nóng ấm xâm nhiễm.

Trái tim đóng lại giờ đây đã có chút mở ra.

Nỗi niềm phẫn uất, nhẫn nhịn bấy lâu nay như tìm được cánh cửa để thoát ra, lập tức trào ta như đê vỡ.

Nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Nắm đấm trắng nõn rơi xuống trên người Đổng Kiến Huy, khóc lớn nói:"Tên khốn nạn nhà anh, chỉ biết hành hạ tôi, ngay cả đứa con gái sinh cho anh mà anh cũng muốn đem đi bán lấy tiền.

" Trong tiếng nói là đau khổ, tủi nhục.

Mặc dù cô đã làm mẹ nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi.

Trước khi lấy chồng cô vẫn là một cô gái được cha mẹ hết mực cưng chiều, yêu thương.

Do trong nhà xảy ra biến cố mới phải bất đắc dĩ mà trưởng thành hơn một chút.

Quả đấm của cô tác động lên người Đổng Kiến Huy với anh mà nói chẳng khác gì là gãi ngứa cả.

Nhưng cho dù là như thế Đổng Kiến Huy vẫn cảm thấy trái tim mình như bị một con dao từng chút khoét đục, đau dữ dội.


Vợ ăn cơm thừa canh cặn của mình như một cây đao đâm thẳng vào trái tim.

Giây phút anh anh thật hận không thể đấm chết anh của trước đó.

Qua không biết bao lâu, Đổng Kiến Huy thấy cô dường như đã phát tiết xong cảm xúc, lúc này mới buông ra vòng eo thon của cô.

Anh từ dưới đất đứng lên, rũ cụp đầu xuống, lòng bàn tay rộng ấm áp cẩn thận chạm vào hai gò má trắng nõn.

Cúi đầu hôn vào nước mắt nơi khóe mắt, dịu dàng nói:"Em vào nhà chính ngồi chờ một lát, anh nấu đồ ăn xong rồi mang vào cho em.

"Dư Mạn Linh nào từng được Đổng Kiến Huy làm như vậy, cho dù là lúc hai người làm chuyện kia cũng chưa từng được anh hôn, phần lớn toàn là trực tiếp vào luôn việc chính.

Động tác của anh cực kỳ thô lỗ, cô chưa từng cảm nhận được chút vui thích nào.

Nhưng giờ phút này, chỉ cần một nụ hôn đã khiến hai má trắng nõn của cô đỏ bừng, xấu hổ chạy chậm ra phòng bếp như có ma đuổi.

Đi vào buồng trong, hai tay cô sờ lên hai bên má nóng hổi.

Thầm mắng mình đúng là đồ vô dụng, sao lại có thể dễ dàng bị tên khốn đó mê hoặc được cơ chứ!Nhịp tim của cô dần không có quy luật như đang bị bệnh, không thể khống chế được như sắp nhảy ra ngoài.


Đổng Kiến Huy vội vã trong phòng bếp, không tốn bao nhiêu thời gian đã làm được một món rau xào thịt.

Cái màn thầu hoa màu khô khốc mà anh nuốt không trôi này lại là thứ mà cô không nỡ ăn!Ổn định lại cảm xúc xong anh anh bưng rau xào thịt và màn thầu hoa màu đưa vào phòng, đặt lên bàn.

"Vợ ơi, ra ăn cơm đi.

" Nói xong anh vén rèm lên.

Vừa vào buồng trong đập vào mắt anh là tấm lưng trần tuyệt đẹp trắng như tuyết.

Trong nháy mắt, huyết dịch nhanh chóng chảy xuống bụng dưới, hầu kết khô khốc khẽ lăn, vài bước chân tiến đến, một tay từ phía sau ôm người vào trong lòng.

Hơi thở gấp gáp, nuốt một ngụm nước bọt, khom lưng đem mặt chôn vào giữa cái cổ mịn màng của cô.

Hơi thở ấm nóng phả ra, khàn giọng nói.

"Vợ ơi, em thơm quá.

"Vừa nói chuyện bàn tay khô nóng đã di chuyển đến hai ngọn núi không quá lớn nhưng lại đẫy đà căng mọng.

Lòng bàn tay nắm lấy hai bên vú trắng nõn, động tác không nặng không nhẹ, không chút kỹ xảo nào bắt đầu giày xéo.

Quần áo của Dư Mạn Linh đã bị ướt do nước mắt của anh, dính vào da thịt cực kỳ khó chịu, vốn đang định thay quần áo không ngờ người này lại đột nhiên đi vào.

Bị anh đột nhiên ôm từ phía sau, bầu không khí xung quanh tràn ngập hơi thở sạch sẽ đầy nam tính.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận