Cho nên anh bắt đầu yêu cầu cô phải cho anh đáp án, “Nhã Nhã, bây giờ em cũng yêu anh đúng không?” Anh lập lại câu hỏi một lần nữa, dùng giọng nói càng nhẹ càng nóng đến gần như làm nũng hỏi cô.
“..... Dạ!” Cô nói nhỏ, giống như một con mèo con được vuốt ve quá thoải mái mà phát ra tiếng kêu.
Điền Hân Viêm dĩ nhiên sẽ không thỏa mãn với chỉ một chữ duy nhất. Anh hôn tay Phó Quan Nhã, cạy mở đôi môi cô, dụ cô nói, “Anh không nghe thấy em nói gì hết! Em nói gì?” Nói xong anh lại lui ra.
“... ... Em..... Thích...... Có một chút thích......” Cô giống như con cá thấy mồi, đuổi theo môi anh.
“Chỉ một chút?” Anh cau mày, thu hồi ‘mồi câu’..... Lùi ra xa. Nếu chỉ có một chút, sao vẻ mặt lại chột dạ như vậy?
Chột dạ một cách quyến rũ.
‘Một chút thích’ của cô hoàn toàn không chọc anh tức giận. Bởi vì trên mặt cô, trong mắt cô, biểu hiện tuyệt đối không chỉ là ‘một chút’.
“Được, vậy anh cũng chỉ thích em một chút!
“Hả....... Thật ra thì, không phải chỉ một chút......” Cô kéo ống tay áo anh, vặn xoắn nó, sợ anh thật muốn cắt đi phần ‘thích’ kia.
Điền Hân Viêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, sốt ruột muốn nói lại thôi của Phó Quan Nhã, trong mắt tràn đầy nụ cười.
“... .... Dù sao ngày tháng còn dài, về sau chậm rãi thêm vào cũng được! Em không biết...... Cuối cùng sẽ thay đổi nhiều ít, nhưng giờ.... .... Rốt cuộc nhiều hay ít, chính em không biết nữa!” Phó Quan Nhã thừa nhận mình đang rất mơ hồ.
Tình cảm của cô với anh rất phức tạp. Nhảy qua giai đoạn ‘người yêu’ trực tiếp lên cấp thành ‘chồng’, thậm chí ngay cả bạn bè cũng chưa từng làm, cho dù là đi học cũng phải từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông...... Từng từng bước không phải sao?
Tình huống của cô, giống như từ nhà trẻ ‘nhảy lớp’ lên cấp ba, không hiểu tình yêu là gì chẳng phải rất bình thường?
“Em có dự cảm, em sẽ yêu anh......” Cô nói nhỏ. Vốn tự nói thầm, rốt cuộc lại không cẩn thận nói ra thành lời. Cho đến khi cô nhìn thấy cặp mắt sáng rực của anh, mới hồi hồn, muốn che miệng mình, thì đã không kịp rồi.
“Anh rất mong chờ ngày đó đến!”
Ngày cô yêu anh.
Mặt Phó Quan Nhã giờ đã đỏ như tôm hùm bị nấu chín, thấy nóng cả người, miệng khô lưỡi khô, cảm giác mình như một cô học sinh mới vừa tỏ tình xong, vừa sợ hãi vừa hỗn loạn...... Còn cả một chút kích động.
Nhưng sợ rằng kích động của Phó Quan Nhã còn không bằng một phần vạn của Điền Hân Viêm, vì trong mắt anh hừng hực ánh lửa, như đang muốn thiêu đốt mọi thứ.
Phòng ngủ ở lầu ba quá xa, rõ ràng anh đã mất kiên nhẫn, vừa vào cửa đã đẩy cô dựa vào vách trường bên cạnh mà hôn cô. Nụ hôn kịch liệt hơn bình thường gấp nhiều lần.... ...
Sau khi xác nhận tình cảm của nhau xong, hai thân thể quấn quít lấy nhau, hình như..... Cũng đã khác trước. Không còn chỉ là nghĩa vụ, không còn chỉ là sự nhẫn nại. Thậm chí, cô bắt đầu chủ động hôn anh, vòng tay qua cổ anh, đáp lại anh bằng cách anh đã dạy cô vô số lần làm thế nào để anh được vui.......
‘Xấu hổ’ đã bị cô ném đi thật xa rồi. Trái tim của cô rất nhỏ, giờ không thể nghĩ gì khác, chỉ có anh thôi. Cô muốn anh, muốn anh si mê cô, muốn có anh..... Muốn yêu anh.
Điền Hân Viêm cảm giác rất rõ thay đổi nhỏ của Phó Quan Nhã, cùng với sự mở rộng trái tim của cô.
Điều này khiến anh mừng như điên, càng điên cuồng hơn, càng yêu cầu nhiều hơn, nhiều hơn.......
Kết hôn với Phó Quan Nhã giống như đang ăn cam, càng ăn càng thấy ngọt. Anh chàng ‘ngọt ngào’ nhà cô, rốt cuộc còn có thể đáng yêu đến mức nào nữa?
Anh thích cái ly hình con mèo, vừa nhận được đã dùng ngay!
Tối hôm qua anh ngủ mớ kêu tên mình, hì hì! (Nếu kêu tên người khác, sẽ trực tiếp nhét quả đấm vào miệng anh!)
Sổ ghi chú của Phó Quan Nhã, càng ngày càng nhiều chữ, đều là về Điền Hân Viêm.
“Em vẫn còn chơi? Định mặc đồ ngủ đi ăn cơm hả?” Điền Hân Viêm vừa cài nút áo sơ mi vừa hỏi.
Phó Quan Nhã nằm sấp trên giường, đung đưa chân, ngón tay không ngừng trượt trên màn hình điện thoại.
“Không phải chơi trò chơi, em đang viết ghi chú về việc nuôi mèo.”
“Trong nhà mới nuôi? Anh không thấy bất kỳ con chó hay mèo nào trong nhà cả!”
Có, có một con mèo lớn cực kỳ kiêu ngạo! Hì hì. Phó Quan Nhã cười trộm.
“Còn đổ thừa?” Anh vỗ một cái lên mông cô. Mông cô rất mềm, rất co giãn, anh rất thích. Ai bảo cô nằm tư thế đó, rõ ràng là đang dụ dỗ anh bắt chước kẻ háo sắc vỗ mông phụ nữ, lỗi là ở cô!
“Sao lại đánh em?” Cô kêu to, che mông, ngồi bật dậy.
“Sắp tới giờ rồi, em muốn đi trễ?”
Cô nhìn đồng hồ, bĩu môi, “Còn sớm mà! Em thay đồ không tới một phút!” Không trang điểm, chỉ thay đồ, chải tóc, dư giờ!
Điền Hân Viêm leo lên giường nằm nghiêng ngắm Phó Quan Nhã, không thèm quan tâm áo sơ mi có thể bị nhăn hay không. Ở chung với cô càng lâu, anh càng lười tỉ mỉ. Áo sơ mi không cần quá thẳng, có mấy vết nhăn thì đã làm sao.
“À.... Chỗ anh đặt bàn đó, có quy định phải trang điểm hay không?” Có một số nhà hàng sang trọng có yêu cầu đặc biệt về trang phục và ăn diện, cô quên hỏi trước.
“Không cần, em như vầy là tốt rồi.”
Trang điểm chẳng qua chỉ để che giấu tì vết nào đó mà thôi, đối với người không có tì vết nào như cô thì không cần.
“Thật ạ?”
“Ừ!” Anh đảm bảo.
“Vậy em đi thay đồ đây.” Phó Quan Nhã tiện tay lấy một cái đầm trong tủ quần áo, đi vào phòng thay đồ.
Cô mặc một cái đầm nhung màu đỏ, chải tóc hai cái rồi ra, quả thật không tới một phút đã xong.
“Lần hẹn này, không biết có thành không? Mỗi lần hẹn, anh đều có lý do để hủy” Phó Quan Nhã cười nói giỡn, lại quăng mình lên giường.
“Chúng ta đã chuẩn bị xong, lái xe cũng đang đợi ở dưới, ai có thể cắt ngang?” Anh bóp mặt cô, “Bị anh cho leo cây nhiều lần nên không có cảm giác an toàn?”
“Chẳng qua là cảm thấy sẽ không thuận lợi.... ...”
“Được, hai chúng ta tắt điện thoại di động, không nhận bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào, bây giờ đi ngay tới nhà hàng.” Lần hẹn này, nhất định không thể lại hủy nữa!
“Dạ được!” Phó Quan Nhã gật đầu một cái. Di động ở ngay đầu giường, vô vươn tay lấy, đè nút nguồn, màn hình điện thoại lập tức đen thui.
Điền Hân Viêm cũng đứng dậy đi lấy điện thoại, khi đang định ấn nút nguồn thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Không sao, anh nghe đi.” Cô không phải là ác bá, không biết nói lý.
“Là một người rất tốt với anh gọi.”
“Anh nhanh nghe đi, em đi chải đầu một chút.” Cô vừa lăn qua lăn lại trên giường, chắc tóc đã rối rồi.
“Ừ.” Điền Hân Viêm nghe điện thoại.
Lúc Phó Quan Nhã trở lại, Điền Hân Viêm đang ngồi bên mép giường, cầm điện thoại, đang suy tư gì đó.
“Sao nhanh vậy?” Cô cười đi tới, thấy anh không có phản ứng gì, bèn nói, “Anh sẽ không nói với em là lần hẹn này lại bị hủy chứ?”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô không nói, nhưng vẻ mặt anh đã chứng minh suy đoán của cô là đúng.
“Ông Điền, anh như vậy rất quá đáng!” Người tốt cách mấy cũng phải trở mặt thôi!
Đã ba lần, còn có bốn, bốn xong lại tới năm.......
“Ông ấy là một người thân rất quan trọng với anh, còn thương anh hơn cả cha mẹ anh nữa. Lúc trước, nếu không nhờ ông nhận nuôi anh, chắc chắn sẽ không có Điền Hân Viêm của ngày hôm nay. Hiện giờ ông đang trong tình trạng nguy kịch, nói không chừng sẽ là lần gặp cuối cùng.”
Phó Quan Nhã bỗng hết giận trong nháy mắt, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hiểu rất rõ. Chỉ có thể trách miệng cô đúng là miệng quạ, nói đâu trúng đó.
Cô nhớ anh từng vô tình nói cha mẹ anh đều mất, nhưng không nói thêm gì khác, nên cô không biết thì ra anh còn có một người thân như vậy. Anh chưa bao giờ giới thiệu cô với người đó, chắc có lẽ là vì ‘người thân’ này không khỏe, không tiện gặp mặt.
“Em đi thăm ông ấy với anh?” Phó Quan Nhã hỏi.
“Không cần!” Điền Hân Viêm lập tức cự tuyệt không chút do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...