Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi

Phòng bệnh Bách Kiến Tề lúc này đang có bệnh nhân, cô ở ngoài cửa, ngồi trên ghế sofa chờ đợi, kết quả mất hết một buổi chiều.

Tô Y Nguyên vẫn duy trì cùng một tư thế ngồi, thẳng lưng ở trên ghế sofa ngồi đúng bốn giờ, nhóm y tá nhỏ tốp năm tốp ba chỉ trỏ, giống như trước xoi mói nữ nhân đến tìm Bách Kiến Tề này, tuy rằng nhìn thế nào Tô Y Nguyên cũng không giống “đồ ăn” của Bách Kiến Tề, nhưng các cô vẫn không có cách nào không nhìn cô ta căm thù.

Bách Kiến Tề tan tầm đúng giờ 6 giờ rưỡi, ngày mai đến phiên hắn nghỉ trực, bạn gái mới đã ở nhà ăn gần đó chờ hắn, bọn họ có thể có một ngày nghỉ tốt đẹp.

Bách Kiến Tề mệt mỏi bước ra khỏi phòng, bộ dáng lười nhác khêu gợi chọc nhóm y tá, nữ bệnh nhân âm thầm thét chói tai.

“Bách Kiến Tề!” Tô Y Nguyên vừa thấy Bách Kiến Tề hai mắt tỏa sáng, khẩn trương đứng lên, nhưng cô ngồi lâu quá, tay chân đều cứng ngắc, kêu ra tên Bách Kiền Tề đồng thời hai chân cũng nhũn ra ngã xuống.

Bách Kiến Tề kịp thời ra tay đỡ Tô Y Nguyên, khi đang nhìn mặt Tô Y Nguyên, chân mày hắn cau lại, cô làm sao có thể xuất hiện ở đây? Các anh trai của cô thiếu chút nữa là hủy đi nhà hắn, dụ dỗ đe dọa sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, để làm cho hắn cách xa công chúa nhỏ của bọn họ chút, thế nào chỉ chớp mắt, cô lại xuất hiện?

“Bách Kiến Tề, anh rốt cuộc cũng đi ra, tôi chờ anh thật lâu.” Tô Y Nguyên rốt cục cũng đợi được Bách Kiến Tề, hưng phấn líu ríu giống như chim sẻ nhỏ, cô hoàn toàn nhận thức Bách Kiến Tề thành kiểu người quen thuộc, tương đối khiếp đảm với người xa lạ, nhưng cô đối với người quen vô cùng nhiệt tình ngọt ngào.


“Tôi đến cảm ơn anh, cảm ơn anh ngày đó giúp tôi, đây là lễ vật tự tôi làm.” Tô Y Nguyên từ trong túi lấy ra một cái hộp giấy tinh xảo, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Bách Kiến Tề.

Ánh mắt Bách Kiến Tề từ đôi giày trẻ em màu trắng chuyển qua thân âu phục ren của Tô Y Nguyên, sau đó mới là khuôn mặt trắng non mềm, sáng rực rỡ, trong lòng hắn thở dài, các vị anh trai của cô chỉ cảnh báo hắn không được tới gần bảo bối của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không giám sát chặt chẽ bảo bối của bọn họ một chút sao?

Bách Kiến Tề hững hờ tiếp nhận hộp giấy, “Cảm ơn.”

“Anh không mở ra xem sao?”Tô Y Nguyên trong nháy mắt chờ mong nhìn Bách Kiến Tề. 

Bách Kiến Tề thở dài thật sâu, ánh mắt Tô Y Nguyên quá mức trong sáng, trong sáng đến nỗi làm cho hắn cảm thấy nói “không” sẽ có mặc cảm tội lỗi, hắn kéo cái nơ trên túi giấy, bên trong là bảy cải khăn tay hình vuông khác màu, để ngay ngắn chỉnh tề.

“Thích không? Đây là khăn tay tôi làm, dùng chất liệu khác nhau, cái khăn tay màu cà phê có ô vuông lớn màu đất là làm từ tơ tằm, đây là sợi bông, đây là sợi tái chế, anh có thể mỗi ngày dùng các màu khác nhau.” Nhắc đến tác phẩm của chính mình, vẻ mặt Tô Y Nguyên thể hiện rõ sự tin tưởng cùng kiêu ngạo, vui vẻ không tả được.

Bách Kiến Tề nhận được quà tặng quá đủ loại hình dạng màu sắc lấy lòng hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn, lại chưa bao giờ nhận lễ vật dụng tâm sáng tạo như vậy, nghĩ đến khăn tay là tự tay Tô Y Nguyên công chúa được chiều chuộng của Tô gia châm một đường khâu thành, đáy lóng Bách Kiến Tề dâng lên, ngắc mắt chống lại con ngươi trong sáng của Tô Y Nguyên, gật gật đầu, “Thích.”


“Anh thích là tốt rồi, tôi nghĩ đã lâu mới quyết định tặng khăn tay làm lễ vật, khăn tay cũng thực thực dụng ……” Tác phẩm Tô Y Nguyên chiếm được khẳng định, càng thêm tự tin cũng kiêu ngạo, vui vẻ mà cầm lấy tay Bách Kiến Tề chia sẻ vui sướng cùng cô.

“Tề, sao lại lâu như vậy?”chợt có giọng nữ kiều mị vang lên, một phụ nữ dáng người nóng bỏng, ăn mặc nóng bỏng đi tới, thân thủ khoát lên cánh tay Bách Kiến Tề, mà hai tay Tô Y Nguyên thực ngây thơ cầm tấy cánh tay Bách Kiến Tề, theo nói chuyện và ngay động.

“Cô làm thế nào vào được?” Bách Kiến Tề chân mày cau lại, tuy rằng hắn không phải theo cái khuôn phép của bác sĩ, nhưng thực không thích đem việc tư vào nơi hắn làm việc.

“Người ta chờ anh thật lâu, cứ nghĩ anh sẽ không đến!” Thanh âm rơi rụng kiều mị, bạn gái dáng người nóng bỏng càng gần sát Bách Kiến Tề tuyên cáo chủ quyền, ánh mắt đảo qua Tô Y Nguyên, cô gái kia trang phục thời trang trẻ em làm cho cô lộ ra biểu cảm hèn mọn.

“Anh có hẹn hả.” Tô Y Nguyên lúng ta lúng túng thu hồi cánh tay cầm lấy tay Bách Kiến Tề, đây là động tác theo quán tính của cô, mỗi lần cùng anh trai nói chuyện cao hứng đều sẽ làm như vậy, “Tôi không làm anh lỡ hẹn nữa.”

Tô Y Nguyên là người không che giấu cảm xúc, cô đem thất vọng, thất lạc cùng khổ sở biều hiện thật sự rõ ràng, tuy rằng cô cũng không hiểu được vì sao lại sinh ra cảm xúc như vậy.


Bách Kiền Tề nhìn rõ ràng hết thảy, hắn định lên tiếng an ủi Tô Y Nguyên, nhưng lại nhịn xuống, cô thật sự quá non, thật sự không thích hợp tiếp xúc nhiều với lãng tử tình trường như hắn, “Tôi còn có hẹn, cảm ơn lễ vật của cô.” Nói xong, hắn kéo bạn gái đang đắc ý đi khỏi khoa chỉnh hình.

Các y tá trên hành lang đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tô Y Nguyên lã chã khóc, vị tiểu thư này cũng thật sự không biết tự lượng sức mình, sở thích của chủ nhiệm vốn là nữ nhân dáng người nóng bỏng, tác phong lớn mật.

Tô Y Nguyên rất khổ sở, cô nhìn Bách Kiến Tề thân mật ôm eo phụ nữ đi khỏi khoa chỉnh hình, cô biết là nên về nhà, cô đợi đã lâu ở trong này, anh trai nhất định sẽ lo lắng, nhưng cô lại quản không được hai chân theo sau, vừa vặn nhìn thấy bạn gái Bách Kiến Tề, quăng lễ vật cô tỉ mỉ chế tác cùng cả hộp giấy vào miệng thùng rác ở cửa thang máy.

Một khắc kia, Tô Y Nguyên nghe được thanh âm lòng cô vỡ tan rơi xuống.

Nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, Tô Y Nguyên tiến lên, từ trong thùng rác lấy lễ vật của cô ra, gắt gao ôm vào trong ngực, liền ngồi xổm trước thùng rác, lên tiếng khóc lớn, khóc đến trời sụp đất nứt, trăng trời biến sắc.

Tô Y Phàm nhận được điện thoại của người bạn làm việc ở Nguyên Thịnh, lo lắng phóng đến Nguyên Thịnh, đem em gái đang ngồi xổm ở cửa thang máy bị một đám người vây xem, khóc thiếu chút ngất đi đưa về nhà.

Hắn chỉ hỏi một câu, Tô Y Nguyên lập tức khóc càng lớn tiếng, sợ đến mức Tô Y Phàm không dám hỏi lại, nghĩ trước chờ em gái bình tĩnh lại nói sau.


Tô Y Nguyên cũng không biết cô bị làm sao, cô ném mình lên giường động cũng không động, cô cảm giác trong lòng khó chịu thật khó chịu, khó chịu đến không thể hô hấp, cô nghĩ không rõ vì sao bộ dáng mỹ nữ kéo Bách Kiến Tề cùng rời đi, luôn lặp lại xuất hiện trong đầu cô, xuất hiện một lần đau một lần, cô cảm thấy đau lòng sắp chết đến nơi.

Công chúa Tô gia tránh ở trong phòng khóc, anh em Tô gia canh giữ ở ngoài phòng lo lắng, Tô Y Phàm có dự cảm phi thường xấu, em gái ở tầng trệt khoa chỉnh hình khóc lớn, chẳng lẽ…… Là vì Bách Kiến Tề?

Tô Y Phàm còn không dám đi xuống.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô gia dùng bữa sáng, Tô Y Nguyên hai mắt đỏ sưng như hai quả hạch đào ra khỏi phòng, người nhà tránh ở cửa cô nghe lén lập tức tản ra, có người làm bộ vừa mới ra khỏi phòng, có người làm bộ mang giày, còn có người làm bộ thưởng thức bức tranh sơn dầu trên tường.

Tô Y Nguyên mặc váy ngủ bằng ren trắng, giống du hồn dã quỷ bay xuống lầu, căn bản không chú ý đến vài anh họ, cô ở bên bàn ăn ngồi xuống, chớp chớp ánh mắt khóc đến đau, “Ba ba, mẹ, con muốn nói với hai người một chuyện rất trọng yếu.”

“Cái gì?” Tô ba ba, Tô mẹ nhanh bị dọa chết, con gái khóc cả đêm, bọn họ cũng một đêm không có nhắm mắt, nêu không phải con nói sẽ giải quyết, lúc ấy bọn họ liền vọt vào hỏi con gái.

“Con thích Bách Kiến Tề.”

Một câu năm chữ, làm cho Tô ba ba, Tô mẹ cũng các anh trai xuống lầu đến nhà ăn tất cả đều thay đổi sắc mặt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui