Sau đó một niềm hứng khởi lớn lao tràn ngập. Vài gã ngốc chạy ra khỏi lều như thể họ chờ đợi Quả Núi biến thành vàng trong đêm ấy và tất cả nước hồ sẽ ngả vàng ngay lập tức. Viên trưởng đội lính gác bước lên phía trước.
“Còn các vị này là ai?” ông ta vừa hỏi vừa chỉ tay vào Fili, Kili và Bilbo.
“Các cháu ngoại của ta,” Thorin trả lời, “Fili và Kili thuộc chủng tộc Durin, và cậu Baggins là người ở phía Tây cùng đi với chúng ta.”
“Nếu các vị đến với hòa khí thì hãy hạ khí giới!” viên đội trưởng nói.
“Chúng ta chẳng có vũ khí nào hết,” Thorin nói, và điều đó quả là đúng sự thật: dao của họ trước kia đã bị các Tiên Rừng tước mất, cả thanh kiếm Bổ Đôi Yêu Tinh tuyệt vời nữa. Bilbo có mang theo thanh đoản kiếm, vẫn giấu kín như mọi khi, nhưng anh chàng chẳng nói gì về nó cả. “Chúng ta không cần đến vũ khí, cuối cùng thì chúng ta trở về với xứ sở của mình như người xưa đã nói. Mà chúng ta cũng không thể chống lại biết bao người. Hãy đưa chúng ta tới gặp chủ nhân của ngươi!”
“Ông ấy đang dự tiệc,” viên đội trưởng nói.
“Thế thì càng có lý do để dẫn chúng ta tới gặp ông ấy,” Fili ngắt lời, chú đang bắt đầu không chịu đựng nổi những nghi thức đó. “Chúng ta vừa mệt mỏi vừa đói lả sau một chuyến đi dài và chúng ta còn có những người bạn bị ốm nữa. Nhanh nhanh lên đi, đừng để chúng ta nói thêm lời nào nữa, kẻo chủ nhân của ngươi sẽ trách ngươi đó.”
“Thế thì hãy theo tôi,” viên đội trưởng nói, và cùng với sáu người lính, ông ta dẫn họ vượt cầu, qua những cái cổng rồi vào khu chợ của thị trấn. Đây là một vùng nước lặng rộng lớn hình tròn bao quanh bởi những giàn gỗ cao bên trên xây những ngôi nhà lớn, và bởi những bến tàu dài bằng gỗ có rất nhiều bậc thang dẫn xuống tận mặt hồ. Nhiều ánh đèn từ phòng lớn hắt ra và nhiều tiếng người vọng đến. Họ bước qua mấy cánh cửa rồi đứng chớp chớp mắt trong ánh sáng mà nhìn những cái bàn dài đầy người ngồi ăn uống.
“Ta là Thorin, con trai của Thrain, cháu của vua Thror dưới gầm Quả Núi! Ta đã trở về!” Thorin lớn tiếng kêu to từ phía cửa trước khi viên đội trưởng kịp nói bất kỳ điều gì.
Tất cả mọi người đứng phắt dậy. Viên Thị trưởng bật dậy khỏi ghế lớn. Nhưng chẳng ai kinh ngạc hơn mấy tiên lái bè ngồi ở phía cuối phòng. Họ hối hả chạy tới trước bàn viên Thị trưởng và kêu to:
“Đây là tù nhân của nhà vua chúng tôi, những gã lùn lang thang này đã không chứng tỏ được mình là người tốt, cứ chui lủi trong rừng và sinh sự với người của chúng tôi!”
“Có thật thế không?” viên Thị trưởng hỏi. Thực ra, ông ta nghĩ chuyện ấy còn lọt tai hơn việc một ông Vua dưới gầm Quả Núi trở về. Nếu từng tồn tại một nhân vật như thế.
“Quả thật chúng ta đã bị ông Vua Tiên chặn đường bắt trái với luật pháp và vô cớ bỏ tù chúng ta trong lúc chúng ta đang trên đường trở về xứ sở của chính mình,” Thorin trả lời. “Song chẳng có cái khóa hay song sắt nào có thể ngăn cản cuộc trở về đã được nói đến từ xưa. Mà thị trấn này cũng đâu có thuộc lãnh địa của Tiên Rừng. Ta nói với ông Thị trưởng của người vùng Hồ, chứ không nói với những gã lái bè của nhà vua.”
Sau đó viên Thị trưởng do dự, nhìn hết người này đến người kia. Vua Tiên rất có thế lực trong vùng nên viên Thị trưởng không muốn gây hiềm khích, mà ông ta cũng chẳng quan tâm nhiều đến những bài hát cổ, chỉ tập trung vào việc buôn bán và thu phí cầu đường, vào hàng hóa và vàng, cái thói quen khó chịu ấy ông ta có là do cương vị của mình. Tuy nhiên những người khác thì lại nghĩ khác, và vấn đề nhanh chóng được giải quyết mà không cần đến ông ta. Tin tức từ các cửa phòng lớn đã lan truyền khắp thị trấn như một đám cháy. Người ta đang hò hát bên trong và bên ngoài phòng lớn. Các bến cảng rầm rập những bước chân vội vã. Một số người bắt đầu hát những đoạn của các bài ca xưa về cuộc trở về của vị Vua dưới gầm Quả Núi; dù là cháu nội của Thror chứ không phải đích thân Thror đã trở về thì họcũng chẳng mảy may bận tâm. Những người khác đồng thanh hát vang lên và bài hát ngân vang cao vút trên mặt hồ.
Vị Vua dưới gầm dãy núi,
Vị Vua của quả núi đá chon von,
Chúa tể của những dòng suối bạc
Sẽ trở về xứ sở của người!
Vương miện của người sẽ được giữ gìn,
Đàn hạc của người sẽ lại được căng dây,
Các lâu đài của người sẽ vang lừng nhã nhạc
Hòa nhịp những bài ca xưa được hát lại bây giờ.
Rừng cây sẽ rung rinh trên dãy núi,
Cũng như cỏ dưới ánh mặt trời;
Của cải của người sẽ ngập tràn như suối
Và các dòng sông sẽ chảy rực vàng.
Các dòng suối sẽ vui mừng tuôn chảy,
Các hồ nước sẽ bừng bừng tỏa sáng,
Mọi buồn đau đều sẽ tiêu tan
Khi Đức vua của Quả Núi hồi hương!
Họ hát như thế, hoặc rất giống như thế, chỉ có điều là còn có rất nhiều đoạn nữa của bài ca, và lẫn trong tiếng hát là những tiếng reo hò cùng tiếng đàn hạc và vĩ cầm. Quả thật, theo trí nhớ của các bậc lão trượng cao niên nhất ở thị trấn thì từ trước tới giờ chưa từng có một niềm hân hoan nào, đến như vậy. Bản thân các Tiên Rừng cũng bắt đầu vô cùng kinh ngạc và thậm chí còn e sợ nữa. Dĩ nhiên là họ không biết Thorin đã trốn thoát bằng cách nào, và họ bắt đầu cho rằng nhà vua của họ có thể đã sai lầm nghiêm trọng. Còn viên Thị trưởng thì hiểu rằng mình chẳng làm được việc gì khác hơn là tuântheo tiếng la hét ầm ĩ của quần chúng để giải quyết tình huống này, và giả bộ tin rằng Thorin quả có thân phận như chú đã nói. Vì vậy ông ta nhường ghế lớn của mình cho chú rồi mời Fili và Kili ngồi cạnh chú ở những chỗ ngồi danh dự. Thậm chí Bilbo cũng được mời ngồi vào một ghế tại bàn tiệc lớn, và trong bầu không khí rộn ràng ấy, không ai đề nghị giải thích về việc anh chàng từ đâu đến dẫu chẳng có bài hát nào bóng gió đề cập đến anh chàng dù chỉ là thoáng qua.
Ngay sau đó các chú lùn khác được đưa vào thị trấn giữa quang cảnh chào đón nồng nhiệt đáng kinh ngạc. Tất cả bọn họ đều được chữa bệnh, được ăn uống, được cung cấp chỗ ở và được chiều chuộng một cách hết sức vui vẻ thỏa đáng. Một ngôi nhà lớn được dành cho Thorin cùng nhóm người của chú; thuyền bè và các lái thuyền đều do họ tùy ý sử dụng và sai bảo; bên ngoài ngôi nhà ấy, đám đông ngồi ca hát suốt ngày hoặc hoan hô nếu bất kỳ chú lùn nào chỉ thoáng ló mặt ra.
Trong số những bài họ hát có vài bài cổ xưa; nhưng cũng có một số bài rất mới nói lên lòng tin vào cái chết đột ngột của lão rồng và về những chiếc thuyền chở nhiều tặng phẩm quý giá xuôi theo dòng sông đến thị trấn Hồ. Những bài hát đó chủ yếu là do viên Thị trưởng khởi xướng và chúng khiến các chú lùn hài lòng lắm, nhưng trong thời gian đó họ cũng rất mãn nguyện và lại nhanh chóng trở nên béo khỏe. Quả thật trong vòng một tuần lễ họ đã hoàn toàn bình phục, được mặc quần áo bằng vải đẹp với màu sắc riêng, râu tóc được chải chuốt và tỉa tót, và bước đi của họ thật kiêu hãnh. Thorin có vẻ mặt và dáng đi cứ như thể vương quốc của chú đã được giành lại và lão rồng Smaug đã bị băm thành từng mảnh nhỏ vậy.
Sau đó, như Thorin khi trước đã nói, thiện cảm của các chú lùn đối với anh chàng hobbit nhỏ bé ngày càng trở nên đằm thắm hơn. Không còn những tiếng lầm bầm phản đối hay càu nhàu nữa. Họ nâng cốc chúc sức khỏe anh chàng, họ vỗ nhẹ vào lưng anh chàng và họ còn rối rít chăm sóc anh chàng nữa; nhưng thế cũng chẳng ích gì, bởi về phần mình anh chàng chẳng hề thấy phấn khởi. Anh chàng chưa quên cái vẻ bề ngoài của Quả Núi, và cũng chẳng quên ý nghĩ về lão rồng, ngoài ra anh chàng còn bị một trận cảm lạnh ghê gớm nữa. Suốt ba ngày liền anh chàng cứ hắt hơi và ho hắng suốt, không thể đi dự các cuộc vui, và thậm chí sau đó những lời phát biểu của anh chàng tại các bữa đại tiệc cũng chỉ giới hạn ở mức “Cẳm ơn các vị rứt nhều.”
Trong thời gian đó các Tiên Rừng đã ngược dòng sông trở về cùng với thuyền hàng của họ, và cung điện của ông vua náo động cả lên. Tôi chưa hề nghe nói chuyện gì đã xảy ra với viên đội trưởng đội lính gác và viên quản gia. Dĩ nhiên là chưa có ai đả động gì đến chùm chìa khóa hay mấy thùng rượu trong lúc các chú lùn lưu lại thị trấn Hồ, còn Bilbo thì rất thận trọng để không lúc nào tàng hình cả. Tuy vậy, tôi dám chắc rằng người ta đã đoán già đoán non, cho dù anh chàng Baggins ở đâu ra vẫn còn là một điều bí ẩn. Dù sao thì lúc này ông vua cũng biết mục đích chuyến đi của các chú lùn, hoặc ông cho là mình đã biết, và ông tự nhủ:
“Được lắm! Để rồi xem! Sẽ không một kho báu nào được trở về qua Rừng U Ám mà không có ý kiến của ta. Song ta cho rằng tất cả bọn chúng sẽ đi đến một kết cục thảm hại, đáng đời bọn chúng!” Dù sao thì ông cũng không tin là các chú lùn sẽ chiến đấu và giết được những con rồng như như lão rồng Smaug, và ông ngờ rằng các chú tìm cách ăn trộm hay làm một việc gì đại loại như thế - điều này chứng tỏ ông là một vị tiên khôn ngoan và khôn ngoan hơn những con người ở thị trấn, tuy rằng không hoàn toàn đúng như vậy, như chúng ta sẽ thấy ở hồi kết. Ông cử người theo dõi quanh bờ hồ và tới càng xa phía Bắc thẳng theo hướng Quả Núi càng tốt, và ông chờ đợi.
Lưu lại thị trấn được hai tuần lễ thì Thorin bắt đầu nghĩ đến việc khởi hành. Khi người dân thị trấn còn nhiệt tình thì đó là lúc tranh thủ được sự giúp đỡ. Nếu cứ lần lữa khiến mọi chuyện nhạt dần thì sẽ không ổn. Vì vậy chú nói với viên Thị trưởng và các ủy viên hội đồng của ông ta rằng chú cùng nhóm người của mình sẽ sớm phải lên đường đi về phía Quả Núi.
Khi đó lần đầu tiên viên Thị trưởng thấy ngạc nhiên và hơi hoảng sợ; và ông ta tự hỏi liệu rốt cuộc Thorin có thật là hậu duệ của các vị vua xưa không. Ông ta chẳng bao giờ nghĩ các chú lùn này sẽ thực sự dám tiếp cận lão rồng Smaug, mà tin rằng họ là những kẻ lừa đảo mà sớm muộn rồi cũng sẽ lộ tẩy và bị đuổi đi. Ông ta đã lầm. Dĩ nhiên Thorin thật sự là cháu nội của vị Vua dưới gầm Quả Núi, và ai mà biết được một chú lùn sẽ dám làm chuyện gì để trả thù hoặc để giành lại xứ sở của mình.
Nhưng viên Thị trưởng cũng chẳng lấy làm tiếc chút nào khi để bọn họ ra đi. Giữ họ lại thì thật tốn kém, từ khi họ đến đây cuộc sống ở thị trấn đã trở thành một kỳ nghỉ lễ dài và việc buôn bán bị ngừng trệ. “Cứ để họ đi mà quấy rầy lão rồng Smaug, rồi xem lão sẽ tiếp đón họ như thế nào!” ông ta nghĩ bụng. “Tất nhiên là được, thưa ngài Thorin con trai của Thrain, cháu nội của Thror!” ông ta nói. “Ngài phải đòi lại xứ sở của mình. Thời cơ sắp đến rồi, người xưa đã bảo thế. Chúng tôi sẽ giúp ngài những gì có thể, và chúng tôi trông chờ sự tri ân của ngài khi vương quốc của ngài đã được giành lại.”
Thế là một hôm, dù đã sắp đến cuối thu, gió lạnh và lá cây rụng tơi bời, ba chiếc thuyền lớn với rất nhiều tay chèo đã rời thị trấn Hồ, trên đó chở các chú lùn, anh chàng Baggins và rất nhiều thực phẩm dự trữ. Trước đó người ta đã gửi nào ngựa to ngựa nhỏ theo đường vòng để gặp họ tại bến đò đã định trước. Viên Thị trưởng cùng các ủy viên hội đồng của ông ta chào tạm biệt họ từ các bậc lớn của tòa thị chính chạy dài xuống tận mặt hồ. Dân chúng ca hát trên các bờ kè hoặc vọng qua các cửa sổ. Những mái chèo trắng khua nước bắn tung tóe, và họ lướt đi ngược lên đầu phía Bắc trên đoạn hành trình cuối cùng của mình. Người duy nhất vô cùng buồn chán là anh chàng Bilbo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...