Anh Chàng Bộ Đội Đặc Chủng Cố Chấp Yêu Em



Lục Nghiên Thanh viết xong, Trương Khải Hàng và Tiểu Huyên liếc nhau rồi cùng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người thì cảm thấy lý tưởng của lão đại bọn họ rất xa vời, lại muốn lấy nữ minh tinh, còn Tiểu Huyên vô thức nhìn về phía Uyển Yên, người trong cuộc lập tức lạnh mặt, xoay người rời đi.


Uyển Yên đi đứng bất tiện, Tiểu Huyên vừa định chạy qua đỡ thì đã bị Trương Khải Hàng kéo một phát lại, "Em gái à, hỏi em một chút nhé, chị Uyển Yên của em rốt cuộc là có quan hệ gì với đội trưởng Lục vậy?"

Tiểu Huyên bịt chặt miệng không nói, Trương Khải Hàng lại hỏi: "Vậy chị Uyển Yên của em có phải thích đội trưởng của bọn tôi không?"

Tiểu Huyên hừ một tiếng, "Chị Uyển Yên chả thèm thích đồ đểu cáng đâu!"

Hai người đang xì xầm to nhỏ, Lục Nghiên Thanh nghe thấy 'đồ đểu cáng', không nói gì, ngước mắt nhìn về phía trước, tầm mắt rời vào bóng lưng tập tễnh của cô gái, quật cường lại lạnh lùng.


Người trong đoàn phim đều đã dậy rồi, Uyển Yên vừa vào cửa thì đụng phải Cố Vũ Thần diễn vai nam chính trong bộ phim.


Cố Vũ Thần là người mới debut (*) được một năm nhưng tuổi tác xấp xỉ Uyển Yên, bởi vì một bộ phim thanh xuân vườn trường mà hot lên, vẻ ngoài thanh tú, tính cách cũng rất điềm đạm.


(*) Debut là là lần đầu tiên ra mắt công chúng.


Nhìn thấy lớp băng gạc quấn ở mắt cá chân của Uyển Yên, Cố Vũ Thần vội vàng dìu cô, "Chân của cô không sao chứ? Tôi đỡ cô vào trong.

"

Uyển Yên đang muốn rút tay về, khựng lại hai giây rồi không từ chối nữa, mỉm cười: "Vậy làm phiền anh rồi.

"

Cố Vũ Thần cười gãi đầu: "Chuyện nhỏ, cảm ơn cái gì.

"

Lục Nghiên Thanh ở ngay phía sau hai người, ánh mắt nặng nề rơi lên bàn tay đang nắm lấy nhau của chàng trai và cô gái, trong con ngươi đen kịt phủ một tầng bóng mờ.


Ăn sáng xong, xe buýt (*) đón đoàn phim cũng đến.


(*) Xe buýt ở đây là ô tô buýt, dạng xe 50 chỗ hoặc 45 chỗ như xe buýt, không phải phương tiện công cộng.


Mọi người lần lượt chào tạm biệt chiến sĩ cảnh sát vũ trang, thậm chí còn có nghệ sĩ nữ đánh bạo hỏi cách thức liên lạc với Lục Nghiên Thanh, không biết tại sao mà từ đầu đến cuối người đàn ông đều lạnh mặt, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cho người ta nhìn nhiều thêm chút thì sẽ rùng mình.


Đạo diễn Lưu nhiệt tình ôm Lục Nghiên Thanh, "Đội trưởng Lục, tai nạn lần này thật sự rất cảm ơn các chiến sĩ cảnh sát vũ trang còn có các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy nữa, nếu không thì chúng tôi đã rất thê thảm rồi.

"

Lục Nghiên Thanh đứng trước đầu xe, thân thể như một cây thông xanh rắn chắc cao ngất, sừng sững đứng đó, một phen chào hỏi thân thiện của đạo diễn Lưu không nhận được bất kì sự đáp lại nào.



Đạo diễn Lưu lên xe cuối cùng, nhìn thấy hai người phía sau cũng đi theo, giật cả mình: "Đội, đội trưởng Lục, hai người cũng đi chung với chúng tôi sao?"

Ánh mắt của người đàn ông lướt qua ông ấy, bình tĩnh rơi xuống cơ thể của người ngồi ở ghế cuối cùng, môi mỏng khẽ mím, anh lạnh giọng nói: "Đưa mọi người ra sân bay.

"

Đạo diễn Lưu vừa nghe thấy thì vui vẻ ngay, đội trưởng Lục thật sự là tận tâm làm hết phận sự, luôn luôn đặt chuyện rời đi an toàn của bọn họ để ở trong lòng.


Người đàn ông cao lớn tiến vào khoang xe, thậm chí còn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt trầm tĩnh như hố sâu cứ thế lặng lẽ nhìn cô.


Mạnh Uyển Yên ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, nhìn thấy Lục Nghiên Thanh lên xe, cô chau mày lại, môi hồng mím chặt, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lớn cỡ bằng lòng bàn tay ngưng tụ một tầng băng giá.


Trong xe còn mấy chỗ trống, Tiểu Huyên ngồi bên cạnh Uyển Yên, Trương Khải Hành ở phía đối diện đưa mắt ra hiệu với cô ấy, Tiểu Huyên do dự mấy giây sau đó ôm ba lô đứng lên chạy qua ngồi chung với cậu ấy.


Chỗ bên cạnh của Uyển Yên không còn, vẻ mặt cô không vui trừng mắt Tiểu Huyên, cô gái nhỏ dường như đã sớm dự cảm được chỉ đành rụt cổ không dám nhìn cô, hèn nhát y như đà điểu.


Người đến y như bức tường chặn tầm mắt đang mài dao soàn soạt của cô, Uyển Yên ngước mắt lên, tròng mắt đen trắng rõ ràng tức giận trừng anh, nhưng người này cứ trâng tráo mà ngồi xuống cạnh cô.


Hơi thở mát lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến.


Cô biết, đó là mùi thuộc về Lục Nghiên Thanh.


Uyển Yên chê trong xe quá ngột ngạt, vì vậy cởi áo khoác đen cứ thế khoác lên đùi, cô quay đầu vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai đầu mày là một mảnh lạnh lẽo.


Lục Nghiên Thanh nghiêng đầu rũ mắt nhìn cô, tia nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt cô gái, làn da mịn màng mềm non, chiếc cổ thon dài như một miếng ngọc đẹp chưa được người ta chạm trổ, trắng sáng khiến người ta chói mắt.


Như nhận ra được ánh mắt sóng gợn cuồn cuộn của người đàn ông, Mạnh Uyển Yên hít sâu một hơi xoay đầu lại, đè thấp giọng, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: "Ngắm đủ chưa?"

Khóe môi của Lục Nghiên Thanh khẽ thu lại, đôi mắt đen kịt và sâu thẳm nhìn cô chăm chú, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Cái tên nhóc đó là ai?"

Anh bày ra vẻ mặt gì đây?

Uyển Yên cảm thấy buồn cười, đuôi mắt dài mảnh đang cong lên khẽ nhướng: "Mắc mớ gì tới anh?"

Lục Nghiên Thanh nhìn cô, quai hàm siết chặt, trong mắt là sự sâu thẳm nặng nề, không nói một lời.


Thấy anh không phản bác được, Uyển Yên như đánh thắng trận vậy, khoang mũi hừ lạnh, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Chờ đến khi đến sân bay, cô sẽ bay đến Kinh Đô, anh đi đâu về đâu cô tuyệt đối sẽ không hỏi, hai người cứ thế cắt đứt.



Mà lúc này Lục Nghiên Thanh lại đang nghĩ, vừa nãy tên đàn ông vừa nhỏ vừa ốm đó đã nắm tay phải của cô.


Đầu tiên là chạm vào tay, sau đó là đụng tới cánh tay.


Ánh mắt anh dần trầm xuống, đầu lưỡi chống vào răng hàm, tầm mắt rơi vào chiếc áo khoác đen trên đùi của cô gái.


Lục Nghiên Thanh kéo nhẹ khóe môi, vén một góc áo lên, nhanh chóng nhắm về phía trước, chuẩn xác nắm lấy tay phải đang nắm chặt lại của cô gái.


Mạnh Uyển Yên giật mình sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt sạch sẽ ngập nước bỗng chốc mở to, hung hăng trừng anh.


Môi mỏng của người đàn ông bên cạnh khẽ mím, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc gì, bàn tay của anh nóng hổi, dán chặt vào mu bàn tay mát lạnh của cô, nóng rực như thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của cô.


Vị trí của hai người ở hàng cuối cùng, bàn tay đang nắm lấy nhau vẫn còn bị áo khoác che lại, người ngoài hoàn toàn nhìn không ra được gì.


Lục Nghiên Thanh hình như không hài lòng, tay của anh hơi thu lực, định đưa các ngón tay luồn vào khe hở giữa các ngón tay của cô, muốn đan tay mười ngón tay lại với cô.


Uyển Yên tức đến nỗi hai má đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, cô nắm chặt tay lại, không cho anh được như ý muốn.


Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, hốc mắt sâu thẳm, lông mi vừa dày vừa dài, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không khác gì bình thường.


Cô gái không phối hợp, tay của anh đành phải nới lỏng, độ ấm trên bụng ngón tay khẽ xoa nắn từng đốt xương nhô lên trên bàn tay phải của cô, dịu dàng nhẹ nhàng, mỗi một cử động đều khiến cho trái tim cô run lên.


Cô hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp không thông thuận.


Cô rất rõ tại sao Lục Nghiên Thanh lại làm như thế.


Vừa nãy anh đã nhìn thấy hết các cử chỉ qua lại của cô Cố Vũ Thần.


Trước đây khi hai người con ở bên nhau Lục Nghiên Thanh cũng như thế, không cho phép cô tiếp xúc thân thể với người con trai khác, trong một lần đại hội thể thao, cô bị ngã trên đường băng, một nam sinh cùng lớp kéo cô lên, sau cuộc đua, Lục Nghiên Thanh lạnh mặt không nói một lời đưa cô đến nhà vệ sinh mở vòi nước ra, rửa tay cô hết lần này đến lần khác.


Cô bất mãn không hiểu tại sao anh lại giận, vì vậy đã ầm ĩ với anh, cuối cùng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều chà đến đỏ anh mới nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đó, như lấy lại được lý trí, anh nói xin lỗi với cô.


Ban đầu cô không để ý lắm, về sau mới biết, tâm lý ham muốn độc chiếm của Lục Nghiên Thanh gần như không phải là yêu mà là bệnh của anh.



Cô giận anh cố chấp, nhưng bản thân không phải cũng thế sao.


Thật ra rất nhiều năm qua đi, bọn họ đều là cùng một loại người.


Mạnh Uyển Yên cười lạnh, nắm tay càng siết chặt, móng tay ghim vào thịt cũng không thấy đau, cô cong môi, nhìn vẻ mặt có chút châm chọc của Lục Nghiên Thanh: "Anh làm cái gì vậy? Lẽ nào còn chơi chưa đủ sao?"

Người đàn ông cúi đầu, ngữ khí rất nhẹ nhưng giống như gió lạnh mùa đông thổi vào khe núi, sắc bén lạnh lùng: "Đừng để đàn ông khác chạm vào em.

"

Đã đến lúc này rồi mà anh còn tưởng là năm năm trước sao?

Lúc nó anh nói gì thì là cái đó, Uyển Yên thích anh, cho nên vui vẻ nghe lời, vui vẻ chiều anh.


Nhưng bây giờ đã khác, sau năm năm, cái chó má gì anh cũng không phải.


Cắm Uyển Yên hơi hất lên, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo: "Thật không may, bây giờ tôi là ngôi sao nữ, những người đàn ông tôi từng tiếp xúc thật sự khó có thể đếm được bằng một hai bàn tay.

"

Cô thờ ơ nói, lông mày của Lục Nghiên Thanh khóa chặt khi nghe thấy thế, có thể đè xuống cảm giác đau nhói nơi đáy lòng nhưng trong lồng ngực đã sớm máu tươi đầm đìa.


Hai người giằng co không bao lâu thì xe buýt dừng lại ở một ngã tư, Uyển Yên nhân lúc anh không chuẩn bị dùng sức rút tay về, nhân tiện mặc áo khoác đen đó lên, ngay lập tức đứng dậy, kêu Trương Khải Hàng đổi chỗ với mình.


Tiểu Huyên và Trương Khải Hàng vô thức nhìn Uyển Yên và đội trưởng, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, giống như tan rã không vui.


Lẽ nào bọn họ làm sai rồi sao?

Tiểu Huyên thấy Uyển Yên tức giận cũng không vui theo, vì vậy quay đầu trừng Trương Khải Hàng, dùng khẩu hình nói: "Nhìn cái ý kiến đi vào lòng đất của anh kìa.

"

Trên đường đến sân bay, ngoài bốn người ở hàng ghế sau thì những người khác đều nhiệt tình tăng vọt, rời xa mảnh đất thị phi này thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng nữa.


Triệu Chỉ Huyên ngồi ở phía trước vẫn luôn cúi đầu, đang nói chuyện trên Wechat với người đại diện, sau khi xác nhận hết thảy đều xử lí tốt thì cô ta mới tắt máy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.


Xe buýt dừng bên ngoài sân bay, nghệ sĩ người nào người nấy ăn mặc trang điểm gọn gàng xinh lung linh, các trợ lí thì xếp hàng lấy hành lí.


Lúc Mạnh Uyển Yên đến đem theo ba chiếc vali, cô và Tiểu Huyên cùng lấy, lúc lấy đến đến chiếc thứ hai, Lục Nghiên Thanh từ phía sau đi đến, động tác gọn gàng lưu loát cầm chiếc vali cực lớn xuống một cách nhẹ nhàng.


Tiểu Huyên thở phào cười nói: "Cảm ơn anh nhé, Lục đại – đểu cáng - ca.

"

Nói được một nửa, Tiểu Huyên mới ý thức được xưng hô này sai sai, sau khi đổi lại thì phát hiện càng kỳ quặc.


Ngược lại Mạnh Uyển Yên rất thản nhiên, cười tiếp nhận vali, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Cảm ơn đội trưởng Lục, vậy chúng ta sau này không hẹn gặp lại nhé.

"


Lục Nghiên Thanh không thể không thừa nhận, người con gái trước mặt này bất luận là năm năm trước hay bây giờ đều có thể dễ dàng nắm anh trong bàn tay, một câu nói hời hợt đã có thể trở thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim anh, sau đó khoét ra một lỗ máu chảy ra.


Anh liếm cánh môi khô khốc, cổ họng như bị tắc nghẽn, hô hấp khó khăn.


Lục Nghiên Thanh yên lặng nhìn cô, từ từ buông bàn tay đang nắm lấy tay kéo, giọng nói trầm thấp nhưng bình tĩnh kiên định.


"Yên Nhi, anh sẽ quay lại.

"

Anh ngừng lại một chút, giọng hơi khàn: "Nếu như em vẫn cần anh.

"

Ánh mặt trời trên đầu chói chang, Mạnh Uyển Yên cảm thấy chắc chắn và bởi vì quần áo mình mặc quá nhiều mới cảm thấy ngột ngạt thở không nổi, cô ngước mắt lên nhìn anh, môi mỏng nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói, kéo vali xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đi vào sân bay.


Tiểu Huyên vội vàng kéo theo hành lí nhỏ đuổi theo, còn không quên tạm biệt Trương Khải Hàng, lúc đến Lục Nghiên Thanh thì có chút lắp bắp: "Lục! đểu, đểu cáng, tạm biệt!"

Nhìn thấy bóng lưng của đoàn người dần dần biến mất, Trương Khải Hàng đang nhìn Tiểu Huyên vẫn không nỡ thu lại ánh mắt, giọng điệu vừa u sầu vừa tiếc nuối: "Lão đại, anh và Mạnh Uyển Yên thật sự không còn hi vọng gì nữa sao?"

Sau khi đội trưởng bình phục chấn thương, nửa năm trước đã nộp đơn xin báo cáo thuyên chuyển lên cấp trên, chỉ là tham mưu trưởng Ngô vẫn luôn đè xuống, không muốn để cho anh đi.


Lục Nghiên Thanh cúi đầu, trong lòng trống rỗng, rốt cuộc cũng không nói được lời nào.


Chuyến bay đến Kinh Đô đã đến nơi sau ba giờ.


Tâm trạng của Mạnh Uyển Yên trong ba giờ này không được tốt, đến cả Tiểu Huyên cũng cảm nhận được áp suất thấp đang bao trùm người cô, hốc mắt cô gái hồng hồng, giống như là muốn khóc nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là ngẩn người cả một đường, cả người như bị rút mất linh hồn.


Máy bay hạ cánh, Uyển Yên bình tĩnh lại cảm xúc, giống như trang bị hết tất cả áo giáp, lại biến thành nữ chiến binh bất khả chiến bại.


Vừa lên xe bảo mẫu, Uyển Yên nhận được điện thoại của người đại diện Bạch Cảnh Ninh.


Nhấn nút nghe liền nghe thấy một tràng mắng đổ ập xuống đầu của đối phương.


"Uyển Yên! Rốt cuộc em bị sao thế! Đây là lần thứ mấy em đánh người bị lên hot search (*) rồi?!"

(*) Hot search: là một khái niệm quen thuộc của những người sử dụng mạng xã hội Weibo (Trung Quốc).

Đây cũng là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó.


*** Tác giả

Yên: “Tôi, không cần anh nữa rồi.



Lục: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui