Đó là một ngày nắng đẹp.
Toàn bộ giáo đường được trang trí bằng hoa hồng trắng.
Ngày đó, người tới tham dự buổi lễ chật ních trong ngoài giáo đường.
Điềm Điềm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, gần như tất cả các ngôi sao Hollywood cùng paparazzi đều đến đây.
Khi cha xứ trên đài bắt đầu cầu nguyện, người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay cô.
Cô nhìn anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to lớn của anh.
Anh chọn ảnh vai diễn “Dora” của Emma khi xưa đặt ở trước giáo đường.
Người con gái cầm bó hoa oải hương ngoái đầu nhìn lại dưới ánh mặt trời cười xán lạn như hoa, làm cho người ta bất giác muốn mỉm cười theo cô ấy.
Đây là tang lễ của Emma Townsend.
Cha xứ nói những lời làm cho người ta sầu não, cô nghe được sau lưng có không ít tiếng khóc.
Người thân của Emma đều đã mất, tất cả tang sự đều do một tay A Nam chuẩn bị. Anh làm rất long trọng, thậm chí cố ý tung tin tức.
“Chị ấy luôn thích náo nhiệt.” Anh nói.
Ngày đó, Clark bị trúng ba phát đạn, ngoại trừ một phát của A Nam thì hai phát còn lại là của anh Võ và chị Lam. Phòng của cô có thêm ba vết đạn, nhưng đó không phải vấn đề lớn.
Clark được đưa đến bệnh viện cũng chưa chết, bọn họ không giết ông ta, nhưng ba ngày sau ông ta đã tự sát.
Bọn họ tìm được nhật ký của Emma trong biệt thự của cô ấy ở ngoại ô Los Angeles, trong đó ghi lại tất cả tâm tình của cô ấy.
Không giống Clark suy đoán.
Emma không phải vì yêu A Nam mới quyết định chia tay với ông ta.
Cô ấy quyết định chia tay là vì vợ Clark phát hiện chồng ngoại tình nên đã tìm tới tận nơi. Ban đầu Emma cũng không biết người đàn ông này đã kết hôn, khi cô phát hiện mình làm tổn thương một người phụ nữ thì lập tức quyết định rời khỏi ông ta.
Ai biết, Clark lại không chịu buông tay.
Nhìn Emma trong tấm hình cười vô cùng hạnh phúc, trong lồng ngực Điềm Điềm nóng lên, nước mắt lại rơi xuống.
Cô biết mình và Emma có thể trở thành bạn rất thân.
Điềm Điềm thật sự rất nuối tiếc khi không có cơ hội tìm hiểu cô ấy nhiều hơn nữa.
Clark hạ quyết tâm muốn giết người phụ nữ đã quyết định rời bỏ ông ta. Ông ta sợ liều thuốc ngủ không đủ, cũng sợ oxitcacbon không hoàn toàn hiệu quả, cho nên sau khi Emma uống thuốc mê còn tiêm heroin tinh khiết vào cơ thể cô ấy.
Ông ta giết John Walker bởi vì John biết sau khi A Nam rời khỏi thì Clark tới. Ông ấy là người duy nhất chứng kiến, cho nên mới bị Clark giết.
Tiếng khóc trong giáo đường càng ngày càng nhiều.
A Nam cùng cô tham gia toàn bộ quá trình tang lễ, cô và anh đi đến nghĩa trang, nhìn Emma hạ táng.
Trên thực tế, rất nhiều đồng nghiệp của anh ở Hồng Nhãn cũng tới.
Những người đàn ông kia, kể cả Anh Võ, thậm chí còn cùng A Nam tự mình khiêng quan tài cho Emma.
Tuy nói họ là đồng nghiệp của A Nam nhưng cô cảm thấy bọn họ giống anh em của anh hơn. Tuy họ không nói gì với anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng và tình cảm của bọn họ và A Nam trong những hành động lặng lẽ ấy.
Ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh trên tấm bia bộ.
Xe tiếp sóng của Đài Truyền Hình SNG bị chặn lạibên ngoài nghĩa trang, cha xứ nói xong một đoạn, A Nam và cô lại hất một vốc đất cho Emma.
Người tới tham gia tang lễ lục tục rời đi, chỉ còn một ít fan mê điện ảnh đang quanh quẩn ngoài nghĩa trang.
Anh đợi cho đến khi đất hoàn toàn được đắp lên, mới nắm tay cô, cùng cô rời đi.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, quyết định này có lẽ quá vội vàng, nhưng anh nói không sai, nhân sinh khổ đoản.
Mà cô biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ giữ lời thề và hứa hẹn của anh, yêu cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô, cùng cô dắt tay nhau đến đầu bạc, bên nhau đến già.
Lời kết
London, Anh.
Cô và anh hưởng thụ đủ ánh mặt trời, bãi cát cùng trời xanh mây trắng rồi, cho nên khi hưởng tuần trăng mật thì hai người quyết định chọn London nước Anh nhiều mưa nhiều sương mù, tìm một khách sạn năm sao, đặt một phòng.
Suốt mười ngày, bọn họ luôn ở trong phòng ân ái, dựa vào phục vụ của khách sạn sống qua ngày.
Cô cũng có nghĩ tới việc cùng anh đi ra ngoài dạo chơi, nhưng mỗi lần xuống giường, không tới vài phút, hai người lại quay trở lại trên giường. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô và anh quả thật là hai con thỏ động dục.
Buổi sáng hôm nay, anh hại cô suýt nữa lỡ chuyến bay.
Ngồi trên máy bay, Điềm Điềm liếc trộm người đàn ông đang ngáp dài bên cạnh. Cô không kìm chế được sự hiếu kỳ, không biết mười năm sau, anh còn có loại nhiệt tình cùng thể lực này hay không.
Nói đi cũng phải nói lại, nghe nói bố vợ anh Võ đến bây giờ vẫn là một con rồng sống.
Có lẽ là bởi vì công việc nên đám đàn ông ở Hồng Nhãn đều rất cần duy trì thể trạng khỏe mạnh.
Cô có lẽ không cần quá lo lắng điểm ấy.
Nghĩ đến anh Võ, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện khác. Trong khoảng thời gian này cô bận đến choáng váng đầu óc, sau khi tới London anh lại luôn khiến cô mê loạn, hại cô suýt quên chuyện này.
“A Nam?”
“Ừ.”
“Tiến sĩ Mak là ai? Tại sao lại bắt cóc chúng ta?”
Anh sững sờ, “Làm sao em biết Mak?”
“Em nghe anh nói chuyện điện thoại.”
“Từ bao giờ?”
Cô khép tạp chí, “Lúc chúng ta ra khỏi sa mạc, ở tại Las Vegas.”
“Anh tưởng khi ấy em đang ngủ.” Anh lầu bầu, sau đó ngồi thẳng lên nói: “Tiếp viên hàng không tới kìa, em muốn uống nước không?”
“Tăng Kiếm Nam, anh đừng đánh trống lảng.” Cô buông tạp chí trong tay, nhíu mày nói: “Anh đã hứa sau khi em gả cho anh anh sẽ nói rõ ràng với em.”
Anh liếc cô một cái, thở dài, sau đó nói: “Chuyện này nói rất dài.”
“Vừa khéo, chúng ta vừa mới cất cánh.” Cô khoanh tay trước ngực, cười ngọt ngào với anh, “Còn cả một hành trình mười mấy tiếng, hiện giờ em còn nhiều thời gian mà.”
A Nam nhìn bà xã đã hạ quyết tâm, biết rõ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua đề tài này, đành phải ngoan ngoãn nói, “Anh là thiên tài.”
Điềm Điềm nhíu mày.
“Bác sĩ ngoại khoa thiên tài.” Anh cường điệu.
Đáng tiếc bà xã không hề cổ vũ, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.
“Rồi sao?”
“Lúc anh còn thực tập cũng đã theo giáo sư đi kiến tập, một mình hoàn thành hoàn mỹ vô số cuộc phẫu thuật.”
Anh tiếp tục tâng bốc bản thân, lại nghe cô nói: “Đoạn này em đọc báo rồi, nói điểm chính.”
“Anhđược vinh danh là ngôi sao mới của giới y học.” Anh buồn cười nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của cô, sau đó mới nói: “OK, OK, anh nói trọng điểm. Khi anh Võ còn chưa nằm viện thì đã có một tổ chức nghiên cứu y học tới tìm anh, hi vọng sau khi anh tốt nghiệp có thể tới chỗ họ làm nghiên cứu. Anh đã định tới đó, nhưng về sau gặp được anh Võ, anh liền đến Hồng Nhãn.”
Anh ra vẻ đã nói xong rồi.
Tuy cô thật sự rất yêu người đàn ông này, nhưng có đôi khi, cô thật sự rất muốn cầm đồ ném anh.
“Anh Tăng Kiếm Nam.”
“Hả?” Anh vô tội nhìn cô.
Cô tức giận nhìn anh nói: “Những thứ anh nói rốt cuộc có liên quan gì đến việc chúng ta bị bắt cóc?”
Người phụ nữ này đúng là siêu ngoan cố.
Hết cách rồi, anh lại yêu sự ngoan cố của cô.
A Nam âm thầm thở dài, đành phải nói ra toàn bộ.
“Người đứng đầu tổ chức ấy tên John Mak. Mấy tháng trước, Tiểu Hoa cô ấy. . . Tiểu Hoa em cũng gặp rồi đó, là vợ Đồ Cần, tang lễ lần trước cậu ấy có đến giúp.” Thấy cô gật đầu, anh mới tiếp tục nói: “Tóm lại, Tiểu Hoa bởi vì ngoài ý muốn tình cờ nhìn thấy một cuộc giao dịch vũ khínên bị đuổi giết. Bọn anh bắt được kẻ đứng phía sau cuộc giao dịch, sau đó khi anh sắp xếplại tư liệu thì phát hiện tên tổ chức nghiên cứu kia. Lúc ấy vừa khéo Emma mời anh đến Mỹgiúp chị ấy điều tra những chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở trường quay. Anh nghĩ dù sao đều là ở tây Mỹ, liền thuận tiện điều tra, kết quả, à thì, bất cẩn kinh động đến đối phương.”
“Bất cẩn?” Anh nói đúng là hàm súc, theo thói quen làm việc của người đàn ông này, chỉ sợ không chỉ kinh động đến đối phương thôi đâu.
Anh gượng cười hai tiếng, tiếp tục nói: “Những kẻ kia làm nghiên cứu không nhân đạo, sau khi tiến sĩ Mak phát hiện người cản trở là anh có lẽ cảm thấy giết phứt một thiên tài như anh quá đáng tiếc, cho nên tìm tới tận nơi, phái người thuyết phục anh gia nhập với bọn chúng. Anh từ chối, cho nên bọn chúng mới quyết định bắt anh về từ từ khuyên bảo.”
“Ngay từ đầu anh đã biết đối phương không có ý định giết chúng ta?” Cô nhíu mày.
“Là không định giết anh.” Anh chống cằm nhìn cô, “Còn em thì không chắc.”
Cô tái mặt, thế nhưng anh lại nắm lấy tay cô.
“Nói thực nếu như anh biết bọn chúng đang theo dõi anh thì tối đó anh sẽ không tới tìm em.” Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới bên môi khẽ hôn, mỉm cười nói: “Nhưng hiện giờ anh lại thấy rất biết ơn những tên khốn kiếp kia.”
Trái tim bởi vì hành động cợt nhả của anh mà đập nhanh hơn, người đàn ông này chẳng bao giờ ngại ngùng trước mặt công chúng. Cô nên rút tay về, nhưng cô có một chuyện cần lo lắng hơn.
“Tay tiến sĩ Mak kia có khi nào lại tới tìm anh nữa không?”
“Anh không biết.” Anh nhìn cô, ngoan ngoãn đáp. “Cho nên trước đây anh mới không muốn làm liên lụy tới em, những kẻ kia ra tay rất độc ác.”
Cô vì sự an toàn của anh mà lo lắng.
“Này. . .”
“Em yên tâm, anh Võ nói anh ấy sẽ nghĩ cách giải quyết.” Không muốn khiến cô quá lo lắng, anh lại đổi đề tài, “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, anh Võ nói có thể dành phòng 130㎡ ở tầng bốn cho chúng ta. Thật tốt quá, em không biết đâu, trước kia ở công ty anh chỉ có thể ở trong căn phòng 13㎡ bé tẹo dưới tầng hầm ngầm như con chuột. Muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Anh Võ sợ vợ, khiến cho công ty của anh cũng trọng nữ khinh nam. 13㎡ với 130㎡, cưới vợ đúng là có khác.”
Anh càng nói càngcao hứng, cô nghe mà mặt đen sì.
“Tăng Kiếm Nam!”
“Hả?”
“Anh lấy em chỉ vì muốn đổi phòng lớn sao?”
“Đương nhiênkhông phải.” Anh nhíu mày, trả lời hùng hồn, “Anh cưới em là bởi vì anh yêu em!”
Anh trả lời quá lớn tiếng, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu lại, hại cô xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu đọc tạp chí ở trên đùi, giả vờ không biết anh.
Ai ngờ người đàn ông bên cạnh lại cười như nhặt được vàng, tiến đến bên cô khẽ nói: “Bà xã, em xấu hổ à? Anh có thể cùng em ra toilet đằng sau giết thời gian đó.”
Sao cô lại có thể lấy một người đàn ông vô sỉ đến vậy nhỉ?
Điềm Điềm xấu hổ lườm anh một cái, thấp giọng mắng: “Anh đừng mơ! Cái toilet bé tý kia không biết có bao nhiêu người dùng rồi, em không thèm!”
Cô vừa mới dứt lời, đã thấy anh đột nhiên giơ tay lên, gọi tiếp viên hàng không đang đi qua.
“Cô à, làm ơn cho tôi hỏi khoang hạng nhất còn chỗ không? Chúng tôi muốn đổi hạng.”
Cái gì? !
Điềm Điềm ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra anh muốn làm gì, vừa thẹn vừa sợ kéo tay anh xuống, xấu hổ nói với tiếp viên hàng không: “Không đâu, anh ấy nói linh tinh đấy, chúng tôi không muốn đổi hạng.”
“Tại sao? Không phải em chê chỗ này bé à?” Anh buồn cười nhìn cô.
“Không phải vấn đề lớn nhỏ, là vấn đề địa điểm, OK?”
“OK, OK.” Anh gật đầu, cười nói: “Vậy được rồi, em hôn anh một cái, anh có thể nhẫn nại ở cái chỗ nhỏ hẹp này đến khi máy bay hạ cánh.”
Câu trả lời của cô là lấy tạp chí đánh anh, nhưng chỉ khiến cho anh cười không ngừng.
A Nam đưa tay kéo bà xã đã đỏ bừng cả mặt vào trong lòng, hôn lên môi cô.
Đáng ghét, người đàn ông này đúng là vừa đáng giận vừa đáng yêu!
Ai, nhưng có đôi khi cô lại thích sự vô sỉ mặt dày của anh.
Hơn nữa, chỉ sợ cô đã nghĩ đúng rồi. Ở bên anh, đời này cô không cần lo cuộc sống quá nhàm chán.
Ngoài cửa sổ, mây trắng nối liền không dứt, bầu trời trong vắt.
Cô đưatay ôm người đàn ông cô yêu, khuất phục trong lồng ngực ấm áp an toàn của anh.
【 Hết trọn bộ 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...