Rẽ qua mấy khúc cua, nỗi sợ của cô đã biến thành hiện thực.
Hẻm núi ở đây hẹp vô cùng, giống như một cái phễu lộn ngược. Không gian phía trên chỉ rộng khoảng mấy cm, phía dưới vốn có đường đi nhưng giờ cũng đã bị những cành cây và đất bồi chặn lại. Chúng nó giống như những bụi gai đã mọc cả trăm năm, vừa dày vừa chặt, từ đây thậm chí còn không nhìn thấy được đối diện.
“Phải làm sao bây giờ?” Cô run rẩy hỏi, một nửa là vì sợ hãi một nửa là vì nước lạnh. Ban đầu cô còn chưa cảm thấy nhưng khi cả người cô đã ngâm trong nước thì khí lạnh bắt đầu dâng lên từng cơn.
“Nước đang chảy.” Anh nhìn cô nói: “Điều đó chứng tỏ phíasau cũng có nước. Nước ở đây đã sâu đến ngực, tôi lặn xuống thử xem.”
“Lặn xuống?”
“Những cây khô này bị cuốn theo dòng nước donhững cơn dông mùa hè, bình thường chỉ nổi trên mặt nước, phía dưới có lẽ sẽ có đường.”
“Nhưng anh không biết những thứ này dài bao nhiêu mà.” Cô lo lắng nhíu mày.
“Cho nên tôi mới phải xem thử.” Anh ta đưa súng cho cô, “Tôi nhớ là cô biết cách dùng.”
Vậy tức là tối qua anh ta thực chất vẫn tỉnh táo sao?
Cô nhướng mày, cầm súng và cái áo khoác bọc nước khoáng của anh ta.
Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó lặn xuống nước. Nước ở đây trộn lẫn với cát, mỗi bước đi của bọn họ đều đã khiến cho nước đục ngầu. Vậy nên sau khi anh lặn, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa. Điềm Điềm ôm nước khoáng, cầm súng, dựa vào mỏm núi đá.
Anh ta không lên ngay, cô nghĩ điều đóchứng tỏ phía dưới quả thật có đường.
Gợn sóng lúc anh ta lặn xuống đã dần biến mất, cô thở dốc, sốt ruột nhìn về phía đường bọn họ vừa đi. Cô có thể nghe thấy tiếng động do những kẻ bên ngoài gây ra.
Anh ta nói đúng, bọn chúng không dám lại gần, không ai muốn trở thành tấm lá chắn. Hẻm núi này càng đi vào trong càng hẹp nên bọn chúng cho rằng anh và cô không có chỗ trốn, chuẩn bị ở ngoài ôm cây đợi thỏ.
Lạnh quá.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời chỉ là một khoảng màu xanh nho nhỏ. Bên ngoài mặt trời vẫn chói chang, cô ở trong hẻm núi lại lạnh đến phát run.
Đá ở đây là màu đỏ, bị nước mài mòn nhiều năm nên đã biến thành hình vòng cung. Nhìn chúng có vẻ mềm mại như miếng pho mát nhưng trên thực tế lại rất cứng.
Giống như những vách tường cao chót vót chọc thẳng lên trời, có lẽ cao bằng mấy tầng nhà.
Anh ta đã đi bao lâu rồi? Mười giây? Hai mươi giây? Ba mươi giây?
Cô nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của anh ở trong nước.
Một người có thể lặn dưới nước bao lâu? Hai phút? Ba phút?
Cô mở mắt ra, nắm chặt súng, cắn đôi môi bắt đầu run run.
Sao lại lâu như vậy?
Nếu anh ta chết chìm dưới những cành cây khô kia thì sao? Hay cô cũng nên bơi xuống xem? Hoặc mặc kệ anh ta rồi ra ngoài đầu hàng?
Không! Cô lắc đầu, suy nghĩ của người đàn ông này rất rõ ràng, tối qua rõ ràng anh ta tỉnh táo nhưng lại giả vờ như bị ngất. Cho nên anh ta mới biết cô cầm súng chạy xuống. Vừa rồi khi ở trên xe, anh ta cũng đã bọc nước khoáng lại. Anh ta ngay từ đầu đã lên kế hoạch chạy vào sa mạc cho nên mới mang theo nước.
Anh ta đã nói . . . Người ta đi sẽ thành đường mà thôi.
Cô thở sâu lấy lại bình tĩnh, người đàn ông kia biết mình đang làm gì.
Nhưng rốt cuộc anh ta đi bao lâu rồi?
Điềm Điềm nhìn lối bọn họ đi, rồi lại nhìn về phía con đường bị những cành cây khô chắn ngang, cắn răng một cái, thở sâu. Cô quyết định sẽ lặn xuống, nhưng ngay lúc ấy cô lại cảm nhận được dòng nước dao động.
Cô hoảng sợ, nắm chặt súng, quay đầu nhìn về phía đường vào, sợ có người đi vào, nhưng không có ai.
Sau đó, cô mới nhận ra dao động kia truyền đến từ nơi anh lặn xuống.
Không bao lâu sau, anh ta ngoi lên, thở dốc từng hơi.
“Anh có sao không?”
Anh ta gật đầu, lau nước trên mặt, thở hổn hển nói: “Tôi không bơi tới đáy, đám cây khô này dài tầm mười mét, nhưng phía sau có ánh sáng. Tôi tạm thời quay lại, nhưng muốn bơi qua hẳn là không có vấn đề gì. Chúng ta bơi cùng nhau, cô làm được chứ?”
Mười mét?
Tiêu chuẩn đường bơi là hai mươi lăm mét, thời sinh viên cô thường xuyên bơi lội, mười mét chưa đến một nửa, cô nghĩ chắc là không thành vấn đề, cho nên gật đầu.
“Có thể.”
Anh lấy từ trong túi áo một cái túi nhựa, bỏ khẩu súng vào rồi buộc chặt, buộc áo khoác quanh eo, sau đó cảnh báo cô.
“Cô đi trước, đừng quay đầu lại. Có vài chỗ rất hẹp, đi sẽ nhanh hơn bơi. Đừng lo, cứ thả lỏng dưỡng khí sẽ tiêu hao chậm hơn.”
Anh ta nói thật đơn giản, cô gật đầu nhưng tim lại đập nhanh.
Cô gái trước mặt đang bất giác run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể cứng ngắc, nhưng không hề lùi bước.
“Yên tâm, không sao đâu.” Anh cầm bàn tay run rẩy của cô, nháy mắt với cô: “Cho dù bọn chúng đuổi tới thì viên đạn cũng sẽ bắn vào mông tôi trước.”
Cô suýt nữa thì bật cười, anh có thể thấy khóe miệng của cô cong lên.
“Nào, hít sâu vài hơi, thả lỏng. Khi cần cô có thể giẫm lên khuôn mặt đẹp trai của tôi, nghĩ mà xem, có hấp dẫn không cơ chứ.”
Lần này, cô bật cười.
“Đúng là khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy.” Cô nói.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô đã thả lỏng đôi chút, cũng bắt đầu hít thở.
“Không thể nào, cô thật sự nhẫn tâm giẫm lên khuôn mặt đẹp trai này của tôi à?”
Cô nhíu mày, “Anh đã nói vậy, tôi không giẫm chẳng phải sẽ khiến anh thất vọng sao?”
“A, tình yêu à.” A Nam ôm ngực, làm ra vẻbị tổn thương nói: “Cô đúng là một cô gái tàn nhẫn.”
Cô lại bật cười. Cô biết anh cố tình, anh dùng vẻ mặt khoa trương này để chọc cười cô, giúp cô bình tĩnh lại.
Cô nhắm mắt, hít sâu vài lần để ổn định tâm lý.
Nhịp tim dần trở nên đều đặn.
“Sẵn sàng chưa?” Anh hỏi.
Cô một lần nữa mở mắt ra, thế giới dường như trở nên tươi sáng hơn.
“Rồi.”
“Phía dưới rất tối, hơn nữa lại quanh co, đầu tiên là bên trái sau đó là bên phải, sau đó trái trái phải phải, cuối cùng quẹo trái. Cho nên là trái, phải, trái, trái, phải, phải, trái. Nhớ rồi chứ?”
“Trái, phải, trái, trái, phải, phải, trái.” Cô lặp lại.
Anh mỉm cười, “Không khó lắm, đúng không?”
Cô nhịn không được mỉm cười đáp lại.
“Đi thôi, tôi sẽ ở ngay sau cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...