Ba ngày sau –
Tin tức Đoàn Ngọc tử vong được truyền từ Cẩm Tiêm bố phường ra ngoài. Hoa Quỳ vẫn chưa đến viếng. Cảm giác cũng chẳng ra làm sao. Đương nhiên hắn cho rằng y chết như vậy thật là hảo.
Phàn gia có phái người đến để thương lượng chuyện bồi thường tổn thất cho tiệm dầu. Hoa Quỳ chẳng thèm nhận lấy, bảo người trở về nói lại: Oan có đầu, nợ có chủ, Đoàn Ngọc chết rồi, mọi việc coi như xong hết. Hắn cùng Phàn gia vẫn giao tình như trước đây, muốn Phàn gia nén đau thương.
Sau này, Hoa Quỳ đặt nặng tâm tư vào kế hoạch cho cuộc sống tương lai. Dắt Chuột Con ra ngoài, hắn bắt đầu xây dựng lại gia viên.
Gọi vài tên đốc công đến cửa hàng dầu, cùng nhau bàn bạc việc xây lại cửa hàng. Sau 1 hồi lâu, nhóm đốc công đã nhận được chỉ thị, quyết định ngày khởi công, rồi rời đi. Chuẩn bị cho việc xây dựng 1 cửa hiệu thật hoành tráng.
Thấy đã xảy ra hỏa hoạn, Hoa Quỳ sợ lại giẫm lên vết xe đổ, liền quyết định không thể kiếm sống bằng việc bán dầu được nữa.
Hắn bàn bạc với Chuột Con. "Cho ngươi bán vải được ko?" Hắn định tự mình mở cửa hàng tiêu thụ gấm hoa mà mình dệt ra. Chỉ cần bảo Tiểu Ngân Tử đến giúp việc vặt, mà hắn cũng sẽ dạy cho Chuột Con cách đo đạc vải như thế nào.
"Ah," Hác Cổ Nghị gật gật đầu nói: "Không bán dầu, thì sau này tay của ta cũng sẽ ko bị bẩn, có thể chạm vào thứ này thứ kia rồi."
"Đúng vậy ah, ban đêm để ngươi sờ đủ thứ luôn, sau đó là tới thứ đó đó của ta" Vẻ mặt Hoa Quỳ thật xấu xa, dí sát vào bộ dáng ngu ngốc của cậu, hỏi: "Vậy được ko?"
Hở!
Hác Cổ Nghị hít sâu vài hơi, nghẹn họng nhìn trân trối. Cả buổi đều nghĩ đến thứ đó đó của Quỳ....
"Không được." Cậu lắc đầu như trống bỏi. Hoàn toàn cự tuyệt hắn. "Ống trúc đã không còn, Quỳ cũng ko có cho ta tiền nữa."
「Ào!」
Như bị tạt nguyên thùng nước lạnh vào mặt. Hoa Quỳ kêu lên bất mãn, "Ngươi là tên ngốc chết vì tiền mà, cái gì cũng tính toán chi li với ta vậy sao?!" Thực mụ nội nó mà. Khó trách Chuột Con lần nào dựa vào lòng cũng nói ko cần. Hắn còn cứ tưởng là chuột ngốc do hoảng sợ quá độ nên mới cự tuyệt chứ.
Trọng điểm là – hắn ko thể gian cậu được. Sắc mặt trầm xuống. Đến tột cùng là ai ngốc hơn ai?
"Quỳ dữ quá."
Hác Cổ Nghị quay đầu rời đi, cẩn thận đi qua mảng đá vụn nơi sân vườn. Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm để nhớ kỹ: "Nhà cháy rồi. Quỳ nói người xinh đẹp kia chết mất rồi. Còn gia gia nói làm việc xấu sẽ bị báo ứng. Ta không dám làm chuyện xấu."
Trong lòng nặng nề, Hác Cổ Nghị bỗng nhiên quay đầu. Giương đôi mắt trong suốt nhìn Quỳ. Nghĩ Quỳ cũng có làm mấy chuyện xấu như giết gà. "Ta không hy vọng Quỳ sẽ chết đâu. Quỳ đừng làm chuyện xấu có được ko?"
Hoa Quỳ nhất thời không trả lời. Nghĩ thầm cậu sinh ra vốn tâm tính đã rất hiền lành, thương người. Mấy ngày này chưa bao giờ nghe câu oán giận vì bị thương tổn, tựa hồ như đã quên.
Thật lâu sau, Hoa Quỳ thấy cậu tiếp tục bước đi. Hắn vội chạy theo sau. Ko khỏi bực mình, rốt cuộc là cậu vào phòng ngủ của hai người để tìm thứ gì.
Toàn bộ tiệm dầu và dãy nhà phía sau đều bị đốt rụi, Hoa Quỳ cam đoan: "Ta sẽ cho nơi này khôi phục lại như cũ. Phòng của gia gia sẽ ở đối diện. Trong sân còn có chuồng gà, trồng mấy bông hoa nhỏ mà ngươi thích nữa."
"Còn muốn có thiệt nhiều tiền nữa." Hác Cổ Nghị thật cẩn thận đến chỗ trước kia là cái giường, dùng tay bới ra đất cát. Một lúc sau, cuối cùng cũng đào lên được ống trúc.
Cậu liền ôm nó trước ngực, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Quay đầu lại nhìn gương mặt đang cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, Hoa Quỳ thoáng chốc giật mình hiểu được. Chuột Con ko phải yêu tiền đồng, mà là tình cảm của hắn dành cho.
Nhất thời cảm giác thỏa mãn trào dâng vô tận. Hắn thật sảng khoái nói: "Ta đồng ý với ngươi. Chờ đến ngày Chương thị dệt phường phá sản. Ta nhất định sẽ ko làm chuyện xấu nữa.
Bất quá...bNgười ta thường nói: Họa hại di thiên niên (~ họa để lại ngàn năm). Hắn có phải hay không nên lo lắng một chút?
Huống chi, có người buôn bán nào mà ko gian lận. Chuột Con đã bị phá sản, hắn dù sao cũng phải động não kiếm chút tiền chứ.
Hoa Quỳ mỉm cười đi đến bên cạnh cậu, lập tức nói thêm 1 câu. "Trừ phi tất yếu, nếu không ta sẽ không làm chuyện xấu." Hắn thề.
Hác Cổ Nghị nghe vậy như cởi tấm lòng nắm tay Quỳ ra khỏi nhà. Dọc đường bắt đầu dặn dò: "Quỳ ko được giết gà nha, ko được giẫm lên mấy con kiến nhỏ đáng yêu, ko được nhổ hoa. Còn ko được nói tục là mụ nội nó nữa...."
Hoa Quỳ nhất thời trợn trắng con mắt kêu lên: "Câm miệng! Ngươi rõ ràng là muốn ta vào chùa rồi tu cùng mấy ông sư luôn mà. Quên đi." Thật mụ nội nó Chuột Con quá nhiều lời!
Hoa Quỳ dự định cửa hàng chắc cần phải qua mấy tháng nữa mới xong xuôi. Trong thời gian này, hắn liền đem Chuột Con giữ lại bên người.
Ban ngày, Hoa Quỳ tuần tra dệt phường, dắt theo Chuột Con cùng lão sư phụ học nhuộm vải. Ban đêm thì Chuột Con sẽ ở trong phòng học tính bàn tình, viết con số. Học cũng chăm lắm, dù có thể nhớ trong vòng 50 trở lại, nhưng cũng rất hay quên.
Hoa Quỳ đi vào phía sau cậu, cúi đầu khen: "Ngươi hôm nay thật lợi hại nha, viết đến ba mươi mốt luôn ah."
"Ân, Ta nhớ kỹ lắm đó."
"Vậy thì, có quên là đêm nay còn phải thân thân ko đó?" Hoa Quỳ thuận tay để bút của cậu xuống. Hắn đã ko đợi kịp để gạt người lên giường.
Tim tự nhiên đập mạnh vài cái. Hác Cổ Nghị mặt đỏ tai hồng, quay gương mặt thanh tú lại đặt môi vào sát mặt của Quỳ.
"Ngoan lắm." Hoa Quỳ lập tức thổi tắt nến trong phòng, đồng thời kéo Chuột Con đến bên người, bế người lên giường.
Cởi ra hết xiêm y của cậu, hắn dụ dỗ: "Đếm thử xem, đêm nay ta sẽ hôn ngươi mấy cái."
Hác Cổ Nghị hít sâu một hơi, cái hôn đầu tiên đã chặn ngay miệng. Lưỡi linh hoạt liếm liếm, thật giống như đang ăn lẹo. Cậu mơ màng nghĩ Quỳ đã từng nói qua mình thật giống như kẹo. Chả trách Quỳ thích liếm trên người mình như vậy.
"Ah...." Cái hôn thứ hai bắt đầu từ cổ, cái hôn thứ 3 trượt dài xuống, 4, 5, 6 cái....... Đến chỗ nổi lên trước ngực, "Ân..." Cậu nháy nháy đôi mắt ướt át, thấy Quỳ ở trên người lại cắn lại liếm. Đầu óc lộn xộn cố gắng nhớ lại rốt cuộc là đã đếm được mấy cái hôn?
Hoa Quỳ để mặc cho cậu đếm tới 30. Môi lưỡi liền rời khỏi rốn của cậu. Hắn cũng bắt đầu thoát y.
Đặt thân hắn giữa hai chân cậu. Đôi mắt yêu mị trong tối tăm vẫn mơ hồ thấy được phản ứng của cậu. Làn môi mỏng cong lên nụ cười tà ác. "Nói cho ta biết, đã hôn được mấy cái rồi."
"Ân, ta nghĩ nghĩ..... Quỳ hôn thiệt nhiều trên người ta từ miệng đến cổ, sau đó..." Cậu bắt đầu có chút rối loạn, ngón tay đã xoắn lại với nhau rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn thật sự đã quên Quỳ đang muốn làm gì.
Thoáng chốc, "Ah!" Hác Cổ Nghị ngạc nhiên kêu lên. "Quỳ ko thể liếm vào chỗ đó được." Cậu động đậy thân mình đẩy đầu Quỳ ra.
Hắn đột nhiên hút mạnh 1 cái. Thấy Chuột Con toàn thân run rẩy, giọng đầy hờn dỗi như sắp khóc đến nơi: "Ta còn chưa có đếm được... Quỳ làm ta quên mất... Ân."
Cái hôn thứ 31 dừng lại ở nơi mẫn cảm. Số lần đếm lại tăng lên. Hoa Quỳ không khỏi suy nghĩ: Nếu Chuột Con còn đếm được rõ ràng, thì chắc là đầu óc đã hỏng thật rồi, lạc thú trên giường mới giảm đi như vậy.
Một lát sau, chỗ hai người ân ái lại vang lên mệnh lệnh xấu xa của Hoa Quỳ: "Đếm thử xem, ta gian ngươi mấy cái?"
Hác Cổ Nghị đầu choáng mắt hoa, mông lại hơi đau, cậu hờn dỗi: "Ta đếm ko được gì hết.... Quỳ xấu quá."
"Ân, là ta xấu." Hoa Quỳ gác hai chân cậu lên vai, giải thích: "Này ko phải là làm chuyện xấu, là rất thương ngươi mới có thể làm được. Biết rõ chưa?"
"Ân... Biết."
"Như vậy có hay không rất thích ta xấu như vậy?" Dục vọng của hắn nhanh chóng ở trong cơ thể của cậu mà ma sát. Cả hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
"Có... Rất thích Quỳ xấu như vậy....."
Hoa Quỳ cầm chặt lấy chân cậu, cúi người dùng sức khi dễ. Dù đếm đến bao nhiêu cũng mặc. Hôn lên má cậu, hắn thật dịu dàng nói: "Ta yêu ngươi lắm. Nên nếu đếm ko được thì cũng chẳng sao cả. Ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án. Lúc đó hãy viết ra giấy, sau này sẽ ko sợ quên nữa."
"Ân... Hảo."
Không thể đếm được Quỳ đã hôn bao nhiêu cái rồi. Hác Cổ Nghị nhắm mắt lại, ôm Quỳ thật chặt, mãi cho đến nữa đêm mới đi vào giấc ngủ.
Tú bà ngày này cũng thấy Hoa gia cùng thằng ngốc bán dầu có đôi có cặp. Thì ko khỏi cảm khái, tình yêu vốn ko thể nói đạo lý mà. Ai có thể biết trước được thằng ngốc như vậy mà có thể độc chiếm Hoa gia.
Thật là một người thành tiên, gà chó lên trời. Lão gia tử thật có hảo phúc khí, đám gà trong trù phòng kia cũng có vận khí thiệt là tốt. Mà mụ cũng ko dám lấy mắt cẩu mà nhìn người thấp nữa.
Tú bà đưa cho Hoa gia một cái ô, cung kính nói: "Hoa gia, đi thong thả."
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, Hoa Quỳ nắm tay Chuột Con xuất môn. Cúi đầu hỏi: "Lạnh ko?"
"Sẽ không lạnh." Tay Quỳ thật ấm áp mà. Hác Cổ Nghị khoác một cái áo khoát bằng da cừu trắng tinh, ngẩng gương mặt đang đỏ bừng lên, nhắc nhở: "Phải giúp gia gia lấy thuốc nữa."
"Hảo."
Hai người đi trên con đường quen thuộc hằng ngày. Bước vào khu chợ náo nhiệt, nơi nơi tràn đầy không khí chuẩn bị đón năm mới. Đảo mắt nhìn quanh, đại đa số mọi người đều mặc đồ làm từ vải hoa. Áo bông có hoa văn nhìn thật đẹp mắt. Mấy đứa trẻ con còn đắp người tuyết bên đường cảnh tượng thật náo nhiệt.
"Ah." Hoa Quỳ vẫn không quên mua 1 xâu mức quả cho cái miệng của chuột con. Yêu chìu, sủng nịch, loại cảm giác này ko phải vài lời là có thể hiểu được.
"Năm nay, bà già họ Chương kia thật sống ko hảo chút nào" Dệt phường liên tục đóng cửa, những guồng quay tơ, bàn dệt lớn nhỏ đều bán tháo bán đổ. Thậm chí, một vài cửa hàng còn mượn nợ trả góp nữa.
"Chậc chậc... Ta thấy trước mắt giờ chỉ có khu nhà cao cửa rộng kia là có giá trị nhất thôi. Với tính tình của bà già kia. Ko có người hầu hạ, thì sao có thể sống qua ngày được đây."
Về phần đám thiếu gia được nuông chìu từ bé. Được nuôi lớn lên để kế thừa sự nghiệp. Giờ mất đi rồi, còn biết làm gì đây. Ta ko tin là bọn chúng có thể tìm ra được cách gì để kiếm sống."
Hác Cổ Nghị nghe không hiểu Quỳ đang nói gì hết. Chỉ biết là Quỳ muốn đi chúc tết, "Quỳ có thân nhân sao? Như là gia gia, nãi nãi, cha hay nương."
"Không có thân nhân, có cừu nhân (~ kẻ thù) thôi." Trong lễ mừng năm mới, hắn muốn đi chúc người gặp rủi ro.
"Ah." Hác Cổ Nghị cúi đầu cắn 1 viên kẹo. Cậu ko hiểu ai mới là cừu nhân.
Thu tại tán ô, Hoa Quỳ vẫy vẫy y bào, dắt chuột con qua nhiều khúc quanh. Tâm tình của hắn thật tốt.
Chưa qua tết nguyên tiêu, không ai nỡ cự tuyệt khách nhân đến chúc tết. Dù cho đó là đòi nợ hay oan gia chạm mặt, cũng phải chấp tay nói chúc mừng phát tài với nhau.
Hác Cổ Nghị thật ấn tượng với khu nhà cửa này. Đúng là nhà giàu có khác. Phòng nào phòng nấy đều to lớn như nhau, lại rất xinh đẹp nữa.
Theo Quỳ tiến vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên thân. Cậu cúi đầu xuống, liếc trộm thấy có mấy đứa trẻ được người lớn dắt ra ngoài, còn lại chỉ có... cậu ngẩng đầu đếm đếm. Lúc này mới ngạc nhiên khi thấy 3 người mà mình đã gặp qua.
"Họ Hoa kia, ngươi đến đây làm gì?" Nhà này ko chào đón loại hạ lưu bai hoại. Chương Đại phu nhân trừng mắt với hạ nhân, giận đỏ mặt: "Ai bảo các ngươi cho loại hạ lưu này vào nhà hử?"
Mấy nô bộc câm như hến, người nào nhìn người nấy. Ai cũng ko dám lên tiếng đáp lời.
"Chương đại phu nhân sao lại khách khí như thế" Hoa Quỳ nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn vào Chương đại phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi, hận ko thể nhào tới mà nhai tim uống máu hắn đi cho rồi. "Chậc chậc, Chương đại phu nhân thật ngạo nghễ quá ha. Nói trở mặt là nhanh chóng trở liền. Sao ko ra ngoài phố làm trò xiếc khỉ cho người ta thưởng thức thức đi, nói ko chừng còn có thể thu vào vài đồng để trả nợ đó nha."
Vẻ mặt tràn đầy chế giễu. Hai tròng mắt lạnh lùng như băng, chờ bà già kia giậm chân nhảy đành đạch lên.
"Người đâu, mau mau đuổi người ra ngoài!"
Một tiếng gầm lên, mọi người liền cùng nhau đứng lên. Chương Chiết chỉ vào mặt hắn: "Họ Hoa kia, đến tột cùng là ngươi đến đây để làm gì?"
"Chế giễu." Không để đám người kia vào mắt, Hoa Quỳ nhìn quanh bốn phía, cười lạnh nói: "Mấy bức tranh chữ cùng cái bình cổ lần trước đâu rồi. Bán hết rồi hả?"
Giẫm chân vào chỗ đau của người khác. Khu nhà cao cửa rộng này có đến mấy chục miệng ăn. Chi tiêu hằng ngày cũng ko ít. Hơn nữa phường dệt đang gặp tổn thất, "Xem ra, tin đồn Chương thị xuống dốc thật ko phải là giả rồi."
Hát!
"Họ Hoa kia, đừng tưởng ta ko biết Chương thị có ngày hôm nay là do ngươi âm thầm giở trò quỷ. Lòng dạ ngươi ác độc lắm. Chương gia ta đến tột cùng là có chỗ nào đắc tội với ngươi."
"Chương đại phu nhân ko hổ là tuổi già suy tính sâu xa. Nhưng mà trí nhớ kém quá. Đã quên ta là ai rồi sao?"
"Bất quá cũng là phường xuất thân bại hoại, cũng dám lên mặt mà nói ở đây sao" Bà đã sai người ra ngoài nghe ngóng lai lịch của họ Hoa kia. "Ai mà chẳng biết ngươi là do tú bà ở câu lan viện sinh ra. Mười phần đều là tạp chủng."
Hoa Quỳ không giận còn cười, "Ta là tạp chủng ah......" Lập tức lạnh lùng nói: "Mấy lời này từ nhỏ ta đã nghe nhàm tai rồi. Đến chính mình còn cảm thấy huyết thống này thật bất lương. Nhưng mà, người sinh ta ra thật có liên quan đến quý phủ đó nga."
Lời vừa nói ra, ai nấy đều chấn động, ngạc nhiên ko thôi. Người nào cũng há to miệng – "Sao hả, còn chưa nhớ ra ta là do ai sinh sao?"
Khoảnh khắc, gương mặt hạ lưu bại hoại kia cùng với gương mặt trong trí nhớ hiện về. Hở! Chương đại phu nhân ko khỏi thốt ra. "Ko phải là Mẫn... Mẫn Nương chứ."
"Chương đại phu nhân còn nhớ rõ nữ tỳ theo hồi môn. Xem ra trí nhớ cũng ko tệ nha." Hoa Quỳ lắc lắc y bào, ung dung thong thả ngồi xuống thưởng thức sắc mặt của Chương đại phu nhân đang dần trở nên trắng bệch.
Tay đã nhanh chóng kéo Chuột Con đến mà ôm vào lòng. "Ân, ngươi ngọt lắm nha." Hoa Quỳ dán môi vào tai cậu nói nhỏ. Ngón tay quẹt lấy vệt kẹo còn dư lại ở môi cậu cho vào miệng. "Ngọt lắm."
"Ah, Quỳ có muốn ăn kẹo ko?" Hác Cổ Nghị ngồi trên đùi hắn, lấy từ trong túi ra 1 viên kẹo đưa cho hắn.
Làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Hoa Quỳ nhìn cậu cười nói: "Giờ chỉ có ngươi và lão sư phụ tốt với ta. Về phần mấy người trong ngôi nhà này toàn bộ đều là cừu nhân. Đã nhớ kỹ chưa?"
"Ah, thì ra là tên của bọn họ đều giống nhau ah." Hác Cổ Nghị không thích đại thẩm hung dữ kia, cũng ko thích mấy đại gia ghét trà cậu pha. "Bọn họ uống trà cũng ko nói cám ơn nữa đó."
"Thật là ko có giáo dưỡng (~ dạy dỗ), ko ngoan như ngươi gì hết." Cậu chính là bảo vật chiếm vị trí tối thượng trong lòng hắn. Tư vị khi ôm lấy trân bảo này tốt đẹp hơn bất cứ thứ gì khác.
Hoa Quỳ không hề quan tâm xem sắc mắt của bà già kia như đang gặp quỷ. Còn ba vị「huynh trưởng kia」thì giật mình ra sao. Hắn há miệng ngậm lấy viên kẹo mà Chuột Con đưa tới. Cảm nhận hương vị ngọt ngào đang dần tan trong cổ họng, dần dần xua đi những chua xót đã tích tụ từ lâu trong lòng.
Hắn trân trọng nói: "Đợi đến tiết thanh minh, ta sẽ cho người lấp lại miệng giếng ở khu trạch viện cũ. Cẩm Văn đã kể với ta, bà lúc trước đã đốt cháy thi thể mẹ ta rồi quăng tro xuống đáy giếng. Nên nước của khu nhà đó ko thể sử dụng được nữa. Vì thế bà mới chuyển toàn bộ đến đây ah...... Bà bức tử mẹ ta, ko sợ hãi gì sao."
Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm. Bí mật của nhiều năm trước giờ lần lược được giở ra trước mắt. Mọi người đều nghi ngờ những lời bà nói năm đó ko phải là sự thật. "Nhìn cái gì... Là Mẫn Nương tự mình thắt cổ, ko phải do ta hại chết!" Chương đại phu nhân tâm hoảng ý loạn nhìn mấy người con giải thích. "Ta không có hại chết Mẫn Nương, các ngươi phải tin tưởng lời ta. Ta ko có hại chết nàng!"
Hoa Quỳ lạnh lùng cười, hừ 1 tiếng nói: "Bộ dáng của bà đi lừa quỷ cũng được lắm nga. Các ngươi còn nhớ Cẩm Văn ko?"
"Hắn là cháu của lão quản gia. Năm đó đã nửa đêm tận mắt nhìn thấy bà phóng hỏa. Bà cho là việc mình làm thần ko biết, quỷ ko hay sao" Bà già này là ko chấp nhận được sự hiện hữu của hắn, muốn hắn biến mất khỏi cõi đời.
"Ngươi là tên bại hoại chỉ biết nói bậy!" Chương Đại phu nhân lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, giận dữ hét lên: "Còn đứng đó làm gì, mau đuổi người ra ngoài!"
Chương Chiết bỗng ra mặt ngăn cản: "Nương, người đừng gây chuyện nữa."
Chương Tích, Chương Viễn đều như đại ca, quay về nhìn người mẹ tôn kính của mình, thấy thần sắc của mẫu thân, rõ ràng là đang lo sợ.
Ba người nhất thời cúi đầu, im lặng không nói gì...
Trí nhớ quay lại khi xưa. Có 1 đôi mẫu tử trong gia tộc bị mọi người cười nhạo, khi dễ. Thật giống quá.
Mãi đến khi người mẹ thắt cổ tự tử. Bọn họ mới nghĩ đến tại sao khu trạch viện khi đó lại nổi lên 1 trận hỏa hoạn ngoài ý muốn. Tại sao tri huyện đại nhân lại làm lơ việc này.
"Nương, bất luận người năm đó có làm chuyện gì. Thì ngươi vẫn như cũ là mẹ của chúng con."
Xa cách nhiều năm. Hoa gia đến ắt hẳn đã có chuẩn bị, mà bọn họ lại vô phương đối kháng.
Chương đại phu nhân không thể nào tin được mấy đứa con lại cho lời nói của mình là bịa đặt. Lảo đảo mấy bước, phải có người đỡ mới đứng được, bà run run chỉ ngón tay vào mấy đứa con làm khó dễ. "Các ngươi là lũ vô dụng. Thà rằng tin tưởng ngoại nhân chứ ko nguyện tin lời nướng nói."
"Hừ!"
Hoa Quỳ gằn giọng. "Sự thật đều đã chứng minh trước mắt. Sao bà vẫn còn tự lừa mình dối người. Bà bức tử mẹ ta, thủ pháp kia ko phải cũng đã đem ra áp dụng với Phụng Tiên rồi sao?"
"Đợi đến tiết thanh minh năm nay, ta sẽ cho các người đến chỗ này cũng ở ko được" Hoa Quỳ nói thật chắn chắn, xong dắt Chuột Con rời đi. Hắn 1 tay cầm dù, tay kia nắm lấy Chuột Con thật đơn thuần.
Hai người đi dọc theo đường, trở về khu chợ náo nhiệt.
Hác Cổ Nghị vẫn chưa hiểu rõ hết mọi chuyện, liền hỏi: "Nương của Quỳ đã chết rồi hả?"
Hoa Quỳ dừng lại bước chân, cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt màu đồng trong suốt của cậu đang long lanh đầy đồng cảm. Thoáng chốc cây dù trong tay liền rơi xuống, hắn ôm chặt cậu vào lòng — Hác Cổ Nghị bị ôm chặt đến độ ko thở nổi. Hai tay cũng nắm chặt lấy áo Quỳ, để mặt cho hắn ôm cậu hồi lâu.
Hoa tuyết từ trên trời nhẹ nhàng bay xuống phủ quanh hai người. Đứng lặng giữa trời tuyết trắng xóa, có hai người đang gắt gao ôm chặt lấy nhau. Thật lâu sau, Hoa Quỳ mới cười nói: "Ngốc nghếch, ta còn có ngươi mà."
"Ta sẽ thật ngoan."
"Ân, ta vẫn sẽ cưng chiều ngươi."
Hoa Quỳ cúi người nhặt lên cây dù, phủi phủi hoa tuyết, lòng bàn tay nắm chặt truyền hơi ấm cho cậu. Trước khi quay về Trích Tinh lâu, hai người còn ko quên ghé dược đường lấy thuốc cho gia gia.
Đông đi xuân đến, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi.
Tiểu Ngân Tử ở ngoài cửa châm pháo. Tiếng đùng đoàn vang lên thật náo nhiệt. Tiệm bán gấm hoa khai trương đại cát. Ai nấy mặt mày đều hớn hở.
Trong tiệm có thật nhiều khách nhân đến chúc mừng. Hác chủ tử vội vội vàng vàng dâng trà. Còn chủ tử khôn ngoan thì chào hỏi, khách khứa. Nó cũng được dời đến tiệm vải để giúp đỡ mọi việc.
Quỳ thật thông minh, đem giá từng loại vải viết lên kệ gỗ. Cậu sẽ biết 1 thước vải là bao nhiêu. Trên quầy còn có vẽ 1 cái thước, để có thể đo một thước, hai thước, ba thước... cùng giá tiền nữa. Còn về phần tính toán, trên kệ vải có dán sẵn chiết tính 1 thước vải sẽ may được bao nhiêu quần áo.
Vì số lượng tiền bạc mua bán rất lớn. Nên Hác Cổ Nghị để cho Tiểu Ngân Tử phụ trách việc thối tiền cho khách để tránh nhầm lẫn.
Cậu chỉ cần đem vải gói lại đưa cho khách nhân. Miệng thật ngọt ngào nói: "Cám ơn."
Mặc đồ thật đẹp mỉm cười với người khác, Hác Cổ Nghị phát hiện ra là khách nhân khi tiếp xúc với cậu, đã ko cho mình là ngốc nữa. Thật chí thỉnh thoảng còn được khen là hiền lành nữa.
Hoa Quỳ dần dần chuyển sang buôn bán. Chương thị dệt phường bị hắn phá đổ. Thân phận ông chủ lớn thật sự trong thành cũng đã công khai. Hắn cũng đã giao lại Trích Tinh lâu cho Trác Cẩm Văn toàn quyền xử lý. Về phần người thường xuyên bán mạng chạy việc cho hắn, ông chủ Điền của cửa hiệu Vĩnh Kỳ cũng được chia một phần ba cửa hàng – làm của riêng ah.
Điền đại lão bản cười tít mắt, quyết định sau này sẽ càng nghe lệnh, nịnh bợ Hoa gia hơn nữa.
Bên ngoài đoán chừng Hoa gia đã thay đổi hình ảnh thằng ngốc bán dầu ngày xưa. Giờ ko ai dám giễu cợt hoặc khinh thường cậu như trước kia nữa.
Nhân được người có tiền có thế là Hoa gia bảo hộ. Hai người dường như là chặt ko đứt, bức ko rời, còn ai dám đắc tội ah.
Hác gia gia thật vui mừng khi thấy cháu mình tuy ngốc nhưng vẫn có phúc phần riêng. Lão cũng đã xem Hoa gia như là tôn tử mà đối đãi. Dâng hương, cầu xin tổ tiên phù hộ cho cả hai người đời này đề bình an vui vẻ.
「Leng keng.」
Hác gia gia gieo keo, cúi người, nhặt cặp keo lên thật cẩn thận đặt trước bài vị tổ tiên. Lão mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn, chầm chậm bước vào phòng. Mắt thấy nhà này tuy mới nhưng kiến trúc thật giống y như cũ, dãy nhà sau có chuồng gà, vườn hoa, còn có cửa thông ra sau nữa.
Khí trời bắt đầu ấm lại, Hác gia gia cảm thấy thân thể mình khỏe lên đôi chút, liền chống gậy ra ngoài tìm mấy lão nhân cạnh nhà đánh cờ tiêu khiển.
Cửa hàng bán gấm hoa ngày càng làm ăn thịnh vượng. Hoa Quỳ từng bước lập kế hoạch mở rộng dệt phường, đoán rằng ko quá hai năm có thể làm cho dệt phường đổi mới toàn bộ.
Nhưng, Chuột Con lại nuôi gà nhiều quá sức. Hoa Quỳ đành phải bớt chút thời giờ làm 1 cái chuồng mới. Dùng hết sức lực 「Binh binh binh」đóng đinh lên tấm ván, hắn cắn răng mắng: "Thật mụ nội nó, nổi điên lên được. Một đám gà ăn no rồi đẻ trứng, chắc phải đem thiến toàn bộ mới được ah."
Ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng vào Chuột Con đang thật vui vẻ. Tay cậu còn đang mân mê con gà con mà nói: "Thật dễ thương quá...."
Hác Cổ Nghị mỉm cười nhìn đàn gà đang mổ mổ thức ăn. Có tám con gà mái cùng một đám gà con lông xù thật đáng yêu. Tụi nó chạy lon ton trong sân, đếm tới đếm lui là 30 con ah.
"Quỳ phải thêm 3 cái chuồng gà nữa, thì bé gà con mới có chỗ ở nha."
Hoa Quỳ bĩu môi, hừ 1 tiếng: "Biết rồi, nhiều lời quá đi" Tay ko ngừng làm việc. Để cho Chuột Con được vui vẻ, thật mụ nội nó mệt chết chính mình cũng ko sao mà.
Đến chiều, Hoa Quỳ đã dọn dẹp lại dụng cụ, xắp mấy cái chuồng gà mới làm thành 1 hàng thẳng. Hác Cổ Nghị lập tức chuẩn bị rơm rạ để lót ổ cho gà.
Hoa Quỳ cúi đầu thấy cậu đang quỳ trên mặt đất. Con chuột ngốc kia đang định chui vào chuồng gà, làm cho toàn thân đều bẩn hết trơn. "Đã nấu nước nóng chưa?"
"Nấu rồi" Cậu biết Quỳ làm chuồng gà toàn thân đã đầy mồ hôi, muốn đi tắm ah.
Hoa Quỳ cúi người khiêng cậu lên vai, mặt cười gian trá, lòng đầy xấu xa nói: "Giờ ngoan ngoãn giúp ta tắm đi."
"Áh!" Hác Cổ Nghị giật mình. "Ta còn chưa hỏi gà mẹ Tiểu Bạch Hoa là muốn ở chuồng nào mà." Cậu nháy nháy mắt nhìn mấy cái chuồng gà mới, muốn trở lại dặn dò bọn gà vài chuyện.
Hoa Quỳ ôm chặc ko cho cậu vùng vẫy, dùng chân đá ra cửa phòng, mặt kệ cậu đang càu nhàu nhảm nhí.
Mấy tháng sau
Hoa Quỳ dắt Chuột Con về khu trạch viện để viếng Mẫn Nương.
Hắn đã sớm xây tại đây một ngôi mộ, cảnh vật so với quá khứ thật khác xa. Khu trạch viện cũ giờ đã bị dỡ bỏ, bốn phía hoa cỏ tốt tươi, cảnh vật thật thanh nhã.
Hoa Quỳ đốt cho mẫu thân 1 tấm gấm hoa. Nhớ lại lúc người còn sống do có dung mạo xinh đẹp, đã bị chủ nhân xâm hại, lại khiến cho thê tử của người ta ghen tị. Sinh thời đã bị ngược đãi ko ít.
Hắn được sinh ra lai lịch cũng ko rõ ràng. Là con riêng ko được thừa nhận. Bí mật này chỉ có mấy người trong cuộc mới biết. Mà hắn trước sau vẫn ko hề kể lại cho chuột con đơn thuần ngốc nghếch kia biết.
Hác Cổ Nghị ngồi xuống đặt bó hoa trước mộ. Hai tay chấp lại mà lạy lạy. Lơ mơ biết được, nương của Quỳ được táng ở chỗ này. Quỳ sẽ thường xuyên dắt cậu đến đây.
"Sau này con sẽ mua thật nhiều hoa đẹp. Quỳ nói người rất thích hoa" Cậu cũng rất thích hoa, thích Quỳ, thích gia gia, cùng gà lớn và gà bé.
Hác Cổ Nghị cúi đầu nhỏ cỏ dại xung quanh, miệng thì thầm đếm thử xem là nhiều hay ít.
Hoa Quỳ nghe cậu lẩm bẩm như đọc kinh, thật ko hiểu gì cả. Nhiều khi hạnh phúc lại toát lên từ những điều thật bình dị.
"Ta dắt ngươi đi mua kẹo nha?"
Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên nói. "Hảo"
Phu thê Chương Đằng và Phụng Tiên ở khu chợ náo nhiệt này lấy việc bán tranh chữ mà mưu sinh. Sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Chương thị, Chương Đằng liền bán đi những vật phẩm đáng giá trên người, thuê 1 gian nhà nhỏ, hai vợ chồng đồng cam cộng khổ.
Chương Đằng lúc nhỏ rất thích tranh chữ, cũng có luyện tập qua, viết cũng khá lắm. Giờ có thể đem thú vui mà phát triển, cuộc sống của phu thê hai người tuy ko dư dã tiền tài, nhưng cũng thuộc hàng đủ ăn đủ mặc. Quan trọng là tích thật nhiều phúc.
Có tin tức truyền ra là Chương thị dệt phường xuống dốc trầm trọng. Sau cùng nghe đồn là, Chương thị bán đi khu nhà cao cửa rộng, toàn gia đều rời khỏi kinh thành. Chương Đằng đã lén liên hệ với các huynh trưởng, cuối cùng cũng đó trấn nhỏ tìm được tung tích của thân nhân, nhưng bị tính tình thô bạo của mẫu thân đuổi ra ngoài.
Trên đường về nhà, lòng tràn ngập tiếc nuối. Nhưng vẫn ko hối hận khi đã chọn tình yêu.
Thấy Phụng Tiên đã mang thai được ba tháng cùng tiểu ca bán dầu trước kia đang nói vài câu chuyện phiếm, còn Hoa gia đang đứng trước quầy hàng chọn vài bức tranh chữ. Chương Đằng cảm thấy hơi xấu hổ, ko biết nên gọi là "đệ đệ" hay là.
Hoa Quỳ mặt không chút thay đổi, khiến người khác ko đoán được tâm tư –
Hắn tiện tay cầm lên 1 bức tranh chữ phúc, sau khi trả tiền cho Chương Đằng rồi hỏi: "Vì Phụng Tiên mà vứt bỏ hết, có hối hận ko?"
Chương Đằng cười, chậc chậc vài tiếng rồi trả lời: "Ko hối hận."
"Quả nhiên ko uổng công ta đem Phụng Tiên giá cho ngươi." Cho dù không có Phụng Tiên, hắn vẫn có thể là Chương thị suy sụp. Chỉ là bên mình để sẵn quân cờ có thể lợi dụng được. Hắn đương nhiên ko thể để cơ hội trên tay mình vuột mất.
Lấy lại bộ mặt tươi cười, Hoa Quỳ chợt bước đến, lớn tiếng cắt ngang câu chuyện, nắm tay Chuột Con rời đi.
Hác Cổ Nghị liếng tiếc quay đầu, quơ quơ xâu mứt quả trên tay, vừa đi vừa nói: "Quỳ đi nhanh quá hà. Ta còn chưa có nói là muốn đến nhà của mỹ nhân tỷ tỷ nữa đó."
Hoa Quỳ trừng cậu 1 cái, vừa đi vừa mắng: "Ngươi ăn no rồi, giờ ngoan ngoãn theo ta trở về. Ta bảo ngươi đi hướng đông, thì ko được bước sang tây nghe chưa?"
Hác Cổ Nghị ko hiểu rõ ràng lắm: "Muốn đi hướng nào?!"
"Vào lòng ta."
Hở! Cậu há hốc mồm kinh ngạc hỏi: "Quỳ muốn dùng thứ đó đó hả?!"
Hoa Quỳ mỉm cười xem như là chuyện đương nhiên: "Đúng vậy ah, nếu ko thì gà mái ở sân sau làm sao có thể đẻ con. Ta đương nhiên phải cố gắng gian ngươi nhiều thêm chút nữa nga."
"Ah." Hác Cổ Nghị ngốc nghếch liền mắc mưu. Cậu cúi đầu cắn 1 viên mứt quả, mặt dần dần nóng lên, ngoan ngoãn để cho Quỳ dắt về nhà.
Trong tiệm bán gấm hoa.
Tiểu Ngân Tử giao sổ sách cho Hác chủ tử kiểm tra đối chiếu –
Hác chủ tử sợ tính nhầm tiền, nên đã hình thành thói quen, mỗi lần bán được gấm hoa đều ghi lại số ngân lượng xuất nhập. Nó nhìn phải nhìn trái rồi cẩn thận ngẫm nghĩ: "Hác chủ tử đang viết gì đó ah."
Phía trên thì ghi ngày, có 10 gạch, rồi dấu 100, hơn 1000 luôn. Rốt cuộc là bán lúc nào mà có được cả ngàn quan như vậy ah?
Số lượng ko rõ ràng gì hết trơn. Trong lòng của Tiểu Ngân Tử thật khổ não vì ko sao lý giải được.
- Hoàn Chính Văn -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...