Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo
Tuyết Lạc từ từ tỉnh dậy không khỏi ngạc nhiên vì Cốt chi độc trong người cô đã tan biến, liền ngồi bật dậy hỏi "Độc trong người ta biến mất hết rồi sao?"
"Đúng vậy độc trong người nàng đã được Hồng hoang chi lực áp chế rồi.
" Thanh Phong đè nén cơn đau của Cốt chi độc nở nụ cười nhìn cô.
"Nhưng tại sao ngươi lại ở đây chứ?" Gương mặt của hắn rất lạ chẳng lẽ là trúng độc sao?
"Là thần gọi đệ ấy đến đây thưa Ma Tôn.
" Bạch Đăng Kỳ đáp
"Đệ? Hai người là huynh đệ sao?" Bạch Đăng Kỳ, Bạch Thanh Phong, chẳng lẽ họ hắn chính là Nhị điện của Hỏa Tộc sống ở Nguyệt Như cung?
"Ma Tôn nói không sai!" Bạch Đăng Kỳ điềm tĩnh đáp.
"Bạch Thanh Phong, ngươi có thể đi với ta đến chỗ này không?" Tuyết Lạc bỗng trầm mặc đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Hi Hoa cung.
"Được! Ta đi với nàng!" Bạch Thanh Phong nhanh chóng đi cùng nàng "Nàng muốn đi đâu?" Hắn nhìn chăm chú vào vết máu loang khắp tà áo trắng trên cánh tay nàng.
"Ngươi đang lo cho ta sao?" Tuyết Lạc nhìn vào mắt hắn.
"Nhìn thấy vết máu đó khiến ta cảm thấy không an tâm.
" Cũng may là Cốt chi độc đã ngừng phát tán nếu không e là hắn không chịu được nữa rồi.
"Vậy thì sau này ngoại trừ hắc bào ra ta sẽ mặc những bộ y phục màu đỏ cho dù có bị thương thì ngươi cũng không nhìn thấy nữa.
" Nói xong Tuyết Lạc hóa phép mặc vào một bộ xiêm y đỏ.
"Nàng! " Hắn chưa kịp nói xong đã bị Tuyết Lạc cướp lời "Đi thôi! Mau cùng ta đến Nguyệt Như cung!" Ta phải xem thử rốt cuộc nam nhân này là ai.
Nguyệt Như cung, Ái Lệ đang quét dọn ở bên trong, nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Thanh Phong liền vui vẻ chạy ra ngoài.
"Thanh Phong! Cuối cùng huynh cũng quay về rồi a! Tuyết Lạc! À không Ma Tôn cũng đến đây nữa sao?" Ái Lệ nũng nịu nói.
Cái gì chứ? Không phải ả bị bá phụ hạ độc rồi sao? Tại sao vẫn có thể bình thường mà đi đến đây chứ? Không thể nào.
"Lâu rồi không gặp!" Tuyết Lạc lạnh lùng nói.
Xem ra nam nhân này của ta chính là Nhị điện hạ của Hỏa Tộc rồi.
"Nàng mau vào trong đi!" Thanh Phong nhẹ nhàng nói với Tuyết Lạc, cả hai cứ vậy làm lơ Ái Lệ đi vào trong thư phòng.
"Sao cô ta lại ở chỗ của ngươi?" Tuyết Lạc vào thẳng vấn đề.
"Bởi vì ta là hôn thê của Nhị điện hạ!" Ái Lệ mỉm cười bước vào thư phòng.
"Ngươi có hôn thê rồi?" Tuyết Lạc ngạc nhiên nhìn hắn.
"Nàng có thể nghe ta giải thích một chút được không?" Thanh Phong bối rối nhìn nàng, hắn sợ chuyện đó lại xảy ra thêm lần nữa, sợ cô sẽ rời bỏ hắn vì hiểu lầm nữa, hắn thật sự rất sợ, sợ đến nỗi cơ thể khẽ run lên.
"Phiền cô ra bên ngoài đợi một lát, bọn ta có chuyện riêng cần bàn bạc.
" Tuyết Lạc không chần chừ đuổi Ái Lệ đi.
"Được!" Ái Lệ không nói gì thêm lẳng lặng đi ra ngoài.
"Ngươi định rời khỏi ta để quay về đây với Ái Lệ sao?" Tuyết Lạc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta chỉ định quay về đây sống nhưng không ngờ cô ta lại ở đây, nàng nhất định phải tin ta.
" Hắn hy vọng cô cho hắn một cơ hội để hắn giải thích với cô.
"Được ta tin ngươi, nếu vậy tại sao ngươi không ở lại Lan Lăng điện chứ? Ở đó có gì không tốt sao?" Tuyết Lạc trừng mắt.
"Ta cảm thấy Khả Như đang ở đó với nàng nếu như ta cũng ở Lan Lăng điện thì e là không tiện.
"
"Dù gì ngươi cũng là nam nhân của ta nên ngươi phải ở lại Lan Lăng điện cùng ta, Nguyệt Như cung này cứ để trống cho Ái Lệ.
"
"Vậy còn Khả Như công chúa?"
"Ta cảm thấy Hi Hoa cung cũng không tồi, rộng rãi, thoáng mát, ở đó sẽ không để muội ấy chịu thiệt, cứ để muội ấy đến đó làm khách đi!"
"Được, ta sẽ làm theo ý nàng hết!" Thanh Phong trìu mến nhìn cô.
"Đi thôi!" Cô nắm lấy tay hắn kéo đi, hai người bước ra khỏi phòng Ái Lệ liền nép sát vào tường để trốn nhưng vẫn bị Tuyết Lạc phát hiện.
Tuyết Lạc vừa nắm chặt tay của Thanh Phong vừa quay mặt qua phía Ái Lệ đắc ý cười "Ta thắng rồi!"
"Bây giờ chúng ta về Lan Lăng điện để xử lý vết thương thôi!" Tuyết Lạc quay sang Thanh Phong nói rồi dùng thuật di chuyển kéo hắn đi.
Lan Lăng điện, Tuyết Lạc nhanh chóng được thuộc hạ đắp thuốc, băng bó vết thương.
"Có phải ngươi đã hút hết Cốt chi độc vào người đúng không? Bạch Thanh Phong?" Lúc nảy ta có lén bắt mạch hắn quả thật là đã trúng Cốt chi độc.
"Nàng đang nói gì vậy? Nếu ta đã trúng Cốt chi độc thì làm sao ta có thể khỏe mạnh đứng đây chứ?" Thanh Phong bối rối không dám nhìn vào mắt nàng.
"Chỉ sợ rằng ngươi che dấu quá giỏi!" Tất cả điều tại lão già chết tiệt Vương Thiên Phương đó cả.
"Nàng muốn nghĩ thế nào cũng được!" Hắn trầm mặc rời đi để trốn chạy khỏi tầm mắt của Tuyết Lạc.
"Ngươi muốn đi đâu?" Quái lạ hắn ta sống chết thế nào thì liên quan gì tới ta chứ? Tại sao ta cứ lại lo lắng cho hắn đến vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...