Người kể: Mễ Lạc, 26 tuổi, cô giáo tiếng Anh tại một trường trung học ở Bắc Kinh.
Nhật ký phỏng vấn: Cô ấy sợ chồng đọc được cuộc phỏng vấn này nên mãi sau mới nhận lời. Đây cũng là lần phỏng vấn khó khăn nhất.
Đầu tiên cần nói rõ, trứơc khi lập gia đình tôi đã là đàn bà. Ngay từ năm 18 tuổi tôi đã từng quan hệ xác thịt với đàn ông. Theo cách nghĩ của một số người thì lũ con gái như tôi phải bị liệt vào hàng đĩ thoã. Ai thích nói gì cứ nói, tôi chả quan tâm. tất nhiên chồng tôi không hề biết về cái quá khứ đó của vợ, và tôi thấy cũng chẳng cần thiết phải cho anh biết, thật thà kiểu đó đâu có hay ho gì. Tôi là một phụ nữ rất biết nói dối, bởi tới giờ tôi vẫn tin rằng vợ chồng khó mà có thể hạnh phúc nếu mọi sự thật được kể lể một cách trần trụi. Không cần thiết cái gì cũng phải nói hết ra, rất nên để cho mỗi người, vợ hoặc chồng, một khoảng không bí mật. Đối với một vài vấn đề nhạy cảm lại càng không nên quá ư thật thà, chẳng hạn như việc tôi thú nhận không còn trinh tiết khi bước về nhà chồng.
Tôi yêu từ năm 17 tuổi. Phi Phi là bạn học cấp III của tôi. Như vậy kể cũng là yêu sớm, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mình yêu không đúng lúc, bởi cả hai đều có khát vọng về tình cảm, tình yêu, thậm chí cả về tình dục. Tất nhiên, chuyện này không đến cùng lúc với nụ hôn đầu.
Tôi là cán bộ văn nghệ của lớp, một cô gái biết ca biết múa, ngoại hình thuộc loại khá, do vậy tôi đựơc không ít bạn nam theo đuổi. Nhưng đám con trai ngộc nghệch đó chỉ khiến tôi chán ngán, nên không bao giờ đựơc tôi để mắt tới. Tôi chỉ thích Phi Phi, một chàng trai trắng trẻo trầm lắng, nho nhã, cao và gầy. Tôi luôn thấy Phi Phi độc thơ, đọ tiểu thuyết trong giờ học. Sau đó tôi còn nghe bạn bè kể nagy từ cấp II Phi Phi đã viết truyện ngắn. Có lẽ vì thế mà bạn ấy học hành không khá lắm.
Tôi theo đuổi Phi Phi chính thức là từ học kỳ hai lớp 11. Nhớ lại mới thấy thật trẻ con. Sau khi đắn đo mãi, tôi dốc hết dũng cảm hỏi mượn Phi Phi cuốn tiểu thuyết của Trần Nhiễm. Đó là lý do tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Rồi cứ mượng đi trả lại như vậy, chúng tôi có nhiều cơ hội chuyện trò. Dần dần, tôi thấy Phi Phi cũng thích ở bên tôi, mỗi khi gặp tôi đều rất vui vẻ. Rồi tiếp đó, rất tự nhiên, tình bạn chúng tôi phát triển thành tình yêu. Nhưng trước khi vào đại học tình yêu của chúng tôi vẫn rất trong sáng, ngay cả hôn môi vẫn chưa dám tiến tới, mà chỉ dừng lại ở má nhau, và thấy thế cũng đã vui lắm. Lúc đó chúng tôi cũng đâu nghĩ gì nhiều. Nhưng tôi không cho tình yêu cấp III là trẻ con, và thực sự đắm đuối trong tình yêu đó. Phi Phi cũng rất chân thành, chí ít thì cũng kiên trì được hơn 1 năm, ngày nào cũng tiễn tôi về tận nhà. Tất cả cứ ngọt ngào như vậy, cho tới khi lên đại học, số phận cả hai bỗng biến đổi to lớn.
Tôi thi đỗ vào trường Sư phạm ở Bắc Kinh. Kết quả thi của Phi Phi không tốt, đành phải vào một trường vớ vẩn ở phía Nam. Trước khi đi, Phi Phi đề nghị chia tay, đơn giản vì hai người không học đại học cùng một thành phố. Tôi khóc đến chết đi sống lại. Phi Phi cũng khóc nhưng vẫn cương quyết, nói thà đau đớn trứơc mắt còn hơn phải chịu khổ sở lâu dài. Tôi không nhận lời, thề rằng vẫn yêu cho đến ngày tốt nghiệp. Nhưng Phi Phi vẫn lạnh lùng, nói rằng sẽ không liên lạc gì nữa, lại còn bảo đã qua tuổi học trò, cần phải sống thực tế hơn một chút. Tuy nhiên, trứơc khi nhận lời, tôi đưa ra yêu cầu, đó là được tặng người yêu đời con gái của mình. Phi Phi bảo tôi là điên, không chấp nhận. Nhưng tôi vốn bướng bỉnh, bảo rằng nếu không nhận, tôi sẽ bỏ đại học mà tới miền Nam tìm Phi Phi. Biết tôi dám nói là dám làm, Phi Phi đành ưng chịu.
Chuyện ấy diễn ra ở nhà tôi. Đối với cả hai, đây đều là lần đầu tiên. Thậm chí Phi Phi còn chưa từng nhìn thấy con gái khoả thân, ngoại trừ qua phim, ảnh. Không cần nói cũng biết lần đầu tiên đó của chúng tôi rất tệ. Phi Phi lúng túng, ngượng nghịu, tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì hơn ngoài việc nhắm tịt mắt chờ đợi. Rất lâu. Rồi đột nhiên tôi thấy đau xé người, rồi tiếp đó cơ thể Phi Phi nặng nề đổ xuống bên cạnh. Chỉ thấy đau, ngoài ra không thấy gì khác. Nhưng tôi vẫn có cảm giác mãn nguyện, bởi cì dù sao cũng đã tặng được sự trong trắng của mình cho người mình yêu. Vì sợ bố mẹ về nên trong cả quá trình đó tôi luôn lo sợ, đến nỗi không kịp lau sạch dấu vết chúng tôi đã vội vàng ra khỏi nhà. Còn nhớ trên đường tiễn Phi Phi về tôi cười mà hỏi rằng có phải giờ đây tôi đã là ngừơi của anh rồi không? Phi Phi chỉ biết cười ngây ngô, nhìn bộ dạng đù biết vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Lúc sắp chia tay đột nhiên Phi Phi cười, nhìn tôi và nói, "Thì ra làm tình là như vậy, chả có gì hay ho cả." Tôi cũng nói, "Ừ!"
Đó chính là lần đầu tiên của tôi. Bây giờ nhắc tới, ký ức còn đọng lại rất ít. Nhưng tôi không ân hận gì, bởi tất cả đều rất tự nhiên như thế, chân thực như thế. Nếu đựơc lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn đem cái lần đầu tiên đó tặng cho người mình yêu, bất luận anh ta có phải là chồng tương lai của mình không.
Cuối cùng thì tôi và Phi Phi vẫn chia tay, sau khi cố gắng giữ liên lạc với nhau một thời gian. Hôm đó Phi Phi gửi thư cho tôi, báo rằng đã tìm đựơc người yêu ở đó, và hỏi tôi có người yêu mới chưa. Anh ta bảo chuyện trước đây nên biến thành ký ức, mà tốt nhất là ngay cả ký ức đó cũng không nên giữ lại. Nói thực, lúc đọc thư tôi rất đau lòng, thấy Phi Phi quá tuyệt tình, thậm chí còn hận anh ta nữa. Nhưng rồi tôi chỉ cười, thấy như vậy cũng tốt. Từ Bắc Kinh xuống miền Nam xa xôi quá...
Cũng như đa phần các nữ sinh khác, tôi rất háo hức và tò mò về cuộc sống đại học, đồng thời cũng rất kỳ vọng vào tình yêu sinh viên. Hình thức tôi chẳng đến nỗi nên cũng có không ít nam sinh tán tỉnh. Gặp đựơc ai thuộc típ người mà mình thích, tôi cũng kiếm cớ tiếp xúc với họ, tính tôi là thế. Rồi tôi lại yêu, lại làm tình với người yêu mới, và vẫn coi đó là chuyện bình thường chứ không vì thế mà cho rằng mình hư hỏng. Bởi vì đơn giản, nó chỉ là sự phát triển của tình yêu, chứ không phải là sự lợi dụng tình yêu. Tôi không hiểu tại sao có một số phụ nữ cứ bắt buộc mình phải đúng đêm tân hôn mới cho mình cái quyền ân ái? Điều đó có phủ hợp với quy luật tự nhiên không nếu lúc đang yêu đã có khát khao thực sự với ngưòi mình yêu?
Người yêu thời đại học từng khiến tôi thất vọng về tình yêu, bởi cuối cùng anh ta đã bỏ tôi để yêu cô gái khác. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không bi quan. Nếu ai bảo đó là mình làm mình chịu thì cũng được. Dù sao tôi cũng đã tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Bản thân tình yêu vốn mềm yếu. Tôi cũng không thể bắt đựơc ai đó phải yêu mình tới tận đầu bạc răng long. Nếu anh ta cảm thấy người phụ nữ khác xứng đáng hơn thì cứ việc lựa chọn. Tuy đau khổ nhưng tôi không hề ân hận.
Về người yêu thứ hai, tôi không muốn nói thêm gì. Tuy anh ta có để lại vết tích trong đời tôi, nhưng rất nhẹ. Thậm chí tôi còn cảm thấy cuộc tình đó như chưa hề xảy ra.
Người yêu thứ ba chính là chồng tôi bây giờ - Vương Cương. Ba năm trứơc tôi tốt nghiệp, trở thành giáo viên tiếng Anh tại một trừơng điểm ở Bắc Kinh. Vương Cương là đồng nghiệp, hơn tôi 6 tuổi. Vào nghề không bao lâu, tôi thường đựơc nghe các cô giáo kể vô số chuyện về anh. Trong sự miêu tả của họ, anh thuộc dạng bạch mã công tử, không chỉ ngoại hình đẹp trai mà năng lực cũng mạnh, tuổi còn trẻ song đã đựơc giao chức phó chủ nhiệm khoa Giáo vụ. Vài hôm sau, tôi gặp Vương Cương tại nhà ăn, nom nho nhã, chừng 30 tuổi. Chỉ vậy thôi. Thoạt đầu tôi cũng không thấy anh có gì đặc biệt, thậm chí còn nghi ngờ các cô giáo của trường quá dễ dãi trong việc đánh giá. Một người đàn ông như vậy mà có thể là "ngôi sao" của họ thì thật là khó hiểu. Rồi tiếp xúc nhiều hơn, tôi dần phát hiện đúng là anh có sức hấp dẫn. Không chỉ hội đủ những ưu điểm mà một người đàn ông nghiêm túc cần có, anh còn rất hóm hỉnh, biết cảm thông và luôn đem lại cho người khác cảm giác thoải mái.
Sau đó tôi còn biết Vương Cương chưa từng kết hôn, cũng chưa có cả người yêu, và riêng điều này khiến tôi thấy lạ. Một người đàn ông xuất sắc như thế, tuổi tác cũng không còn ít ỏi gì, sao vẫn còn độc thân trăm pằân trăm vậy? Nhớ có lần một đồng nghiệp nữ trêu tôi, "Mễ Lạc này, cậu cũng đựơc đấy chứ, sao vẫn chưa chịu yêu ai? Tớ thấy cậu và Vương Cương đẹp đôi ra phết." Mấy cô gáio khác cũng hùa vào. Tôi tuy ngượng nhưng không phải không xốn xang. Kể ra cũng thật lạ, sau khi bị họ trêu chọc, mỗi lần gặp Vương Cương tôi lại không khỏi bấn loạn, và đâm ngày càng có tình cảm với anh. Như đã kể, tính tôi hễ gặp đựơc người đàn ông mà tôi thích thì tức khắc chủ động theo đuổi, không biết nói gì cũng cố tìm lời mà nói. Tóm lại, tôi bắt đầu nghĩ cách để đựơc gần gụi anh.
Không ngờ anh cũng có ý tương tự. Vương Cương thú thật rằng ngay từ lần đầu thấy tôi anh đã có cảm tình. Tôi thì nói, "Anh là người đàn ông đầu tiên khiến em có ý nghĩ kết hôn". Đó là lời nói thật. Trước khi gặp anh tôi đã từng yêu, từng ân ái với người yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến hai từ "hôn nhân". Nhưng 3 năm trứơc, đúng ngày Lễ Tình nhân, khi Vương Cương trịnh trọng tặng ba bông hồng, tôi đột nhiên ôm chầm lấy anh và nói, "Chúng ta lấy nhau đi, lấy nhau đi!" Cảm giác đó thật đặc biệt. Đến khi đó chúng tôi mới trao nhau nụ hôn.
Nhanh chóng, hai đứa lo chuẩn bị đám cưới. Cũng chính từ khi đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận đựơc tầm quan trọng về sự trinh trắng của phụ nữ đối với người chồng đầu tiên của mình. Đó là hôm tôi khoe với cô bạn thân rằng tôi sắp lấy chồng. Cô ấy chúc tụng không ngớt rồi đột nhiên hạ giọng hỏi tôi có còn giữ được nó không. Tôi đáp, "Không, mất từ năm 18 rồi." Nghe vậy, cô ấy giật mình, chau mày lại. "Cậu cẩn thận đấy. Đàn ông là rất cố chấp chuyện đó. Có người tuy không nói ra song lòng đầy ấm ức, thậm chí thay đổi cả tính tình rồi dẫn đến ly hôn cơ đấy." Tôi thở dài, "Quan trọng đến thế sao? Nếu quả là anh ấy chỉ coi trọng cái đó thì tớ chả muốn cưới nữa."
Nói thực, tôi luôn cảm thấy hai từ trinh tiết là rất bất công đối với phụ nữ. Mà còn trách ai khi chính mình lại cứ tự đặt mình vào vị trí thứ yếu? Mất công nghiên cứu bao nhiêu sản phẩm làm nở ngực để làm gì? Có quảng cáo đã in đậm câu Làm phụ nữ "cực" hay! Nói trắng ra. Cái "cực" này chỉ là để cho cánh đàn ông xem. Bao nhiêu ảnh trang bìa báo chí xanh xanh, đỏ đỏ hầu hết là phụ nữ, nom thật xinh đẹp, rực rỡ nhưng thực tế vẫn là tồn tại để đàn ông nhìn ngắm. Rồi tại sao lại cần tới Phẫu thuật vá màng trinh? Không những thế, phẫu thuật này còn đựơc quảng cáo rầm rộ. Nó chứng tỏ phụ nữ có chứơng ngại về tâm lý, luôn áy náy về chuyện thất thân. Bao nhiêu cô gái sắp lấy chồng đã phải lo lắng điên cuồng về chuyện cái đó không còn lành lặn? Còn cánh đàn ông thì sao? Tại sao thượng đế không tạo cho họ cái màng đó nhỉ? Nói thật, chỉ vừa nghe đến việc phụ nữ phải đi làm phẫu thuật khôi phục lại cái đó là tôi đã tức điên lên. Thiếu gì cô gái chưa từng ân ái nhưng ai dám bảo đảm cái đó hoàn toàn không bị thương tổn? Từ khi đi học, có cô gái nào không phải chạy, nhảy, leo trèo trong môn thể dục...?
Nghe tôi phản ứng vậy, cô bạn lập tức nhắc nhở phải cân nhắc kỹ nếu không muốn mắc sai lầm lớn. Rồi cô dẫn ra ví dụ.
"Tớ có một con bạn cứ day dứt chuyện mình không trinh trắng nên một hai định nói thật với chồng. Tớ bèn khuyên, "Đó là lỗi của cậu, chỉ là do cậu bị bọn xấu lẻn vào hiếp khi đang ngủ, và cậu không có lỗi." Nhưng cô ấy vẫn kể ra với chồng. Kết quả, chồng đồi ly hôn. Cậu xem như vậy, ai khốn nạn hơn, ai ích kỷ hơn?" Cô bạn tôi nói xong thở dài than vãn, "Thật không ngờ, kẻ bị trừng phạt lại chính là người muốn sống trung thực để giảm bớt nỗi đau trong lòng."
Thật sự chỉ có vậy mà ly hôn sao? Câu chuyện cô ta kể làm tôi lo lắng. Cô bạn vội an ủi.
"Nhưng vẫn có cách giải quyết. Phải tuyệt đối giữ bí mật. Đó mới là cách lựa chọn tốt nhất để chuyện này được êm thấm." Nói đến đây, mắt cô ta ánh lên chút xảo quyệt, hạ giọng thầm thì, "Hồi trước, để tránh rắc rối, tớ chọn lễ cưới vào đúng ngày thứ tư sau kỳ kinh. Chẳng phải họ muốn nhìn thấy vệt hồng hồng sao? Chúng ta có thể để họ nhìn thấy, trêu cho vui!" Chúng tôi phá lên cười. Cô ấy nói tiếp, "Không phải tớ ranh mà gì, chỉ vì thực ra chả còn cách nào khác. Một là vừa dẹp tan được mọi ngờ vực, hai là ai có thể chứng minh chồng mình cũng là trai tân? Như vậy coi như cũng có chút công bằng."
Đựơc truyền kinh nghiệm, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn, cảm thấy cũng có chỗ để dựa vào. Trước khi về tôi cảm kích nói với cô bạn, "Cưới xong, nhất định phải mời cậu đi ăn riêng một bữa." Cô bạn cười đáp, "Tất nhiên, ăn mừng thì không thể thiếu được rồi, nhưng nhất định phải tính thời gian thật chuẩn đấy nhé. Vẫn sạch bong ra là cậu gay go đấy!"
Có lẽ đó là bài tính khó nhất đời tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng có đáp số. Ngày thứ hai trước hôn lễ, rút cục thì điều tôi mong chờ cũng tới. Hôm đó Vương Cương cũng phải nạgc nhiên vặn hỏi vì thấy tôi vui vẻ khác thường. Tôi nháy nháy mắt ra vẻ bí mật, "Không nói cho anh biết." Tất nhiên là anh không chịu, cứ tra tới tận cùng. Tôi đành phải bịa rằng đựơc một người họ hàng gửi tặng bộ trang phục mà tôi rất thích.
Rồi cái đêm tân hôn cũng tới. Tuy hôm đó cả hai đều rất mệt, nhưng nằm trên giường chưa ấm chỗ Vương Cương đã kéo tôi vào lòng. Lúc đó tôi cực kỳ căng thẳng, một mặt vừa phải tỏ ra nồng ấm với chồng, một mặt thầm cầu khẩn, "Thời khắc quan trọng đã đến, xin đừng xảy ra sơ sót gì."
Bực mình là chồng tôi hôm đó, động tác vừa mềm mại, chậm chạp, lại vừa nói nhiều. Ôm ấp nhau chán, đột nhiên anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm giọng hỏi, "Em yêu, đây là lần đầu tiên của em phải không?" Tôi lập tức dùng ngay ánh mắt cứng cỏi đáp lại, "Đương nhiên là lần đầu rồi." Chồng tôi tươi rói mặt mũi. Nói thật, lúc nhìn vào mắt anh tôi rất day dứt. Nhưng sự việc đã đến nước này thì đành phải nghiến răng cho xong thôi.
Thời gian trôi thật chậm, đợi mãi, cuối chồng thì chồng tôi mới nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi. Không cần nghĩ ngợi gì, tôi lập tức kêu đau và cũng lập tức, chồng tôi dừng lại, đưa miếng giấy cho tôi. Khi nhìn thấy dấu tích trên miếng giấy, chồng tôi mừng phát run lên.
"Cảm tạ trời đất!" Tôi thở dài.
Chồng tôi nói, trứơc đó anh cũng rất căng thẳng. Nếu không thấy gì chứng tỏ sự trong trắng của tôi, nhất định anh sẽ vỡ mộng. Rồi anh đau khổ kể ra cuộc tình năm năm về trứơc. Anh rất yêu người con gái đó, chỉ mỗi tội cô lại thẳng thắn kể ra đã từng trao thân gửi phận cho người yêu trứơc anh, khiến anh luôn cảm thấy khó chịu, đến mức cuối cùng phải chia tay nhau. Từ đó anh không yêu ai nữa, bởi đã mất lòng tin vào phụ nữ, cho tới khi gặp tôi.
Nghe anh kể, tôi sợ quá, may mà được cô bạn quý cảnh báo trước. Nếu cứ theo tính cách tôi, nhất định tôi cũng sẽ kể thật với anh mọi chuyện ngay trong đêm tân hôn. Và như vậy, thật không dám tưởng tượng vợ chồng tôi sẽ có kết cục ra sao. Nghĩ lại càng thấy đáng thương cho người phụ nữ khi phải diễn kịch cả trong đêm tân hôn.
Nhưng bây giờ ngẫm lại thấy lần "lừa đảo" đó cũng đáng giá, chúng tôi luôn sống trong hoà thuận, hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...