Công ty của hai người hoạt động rất tốt, Giản Đông cũng hay tin gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Giai đoạn trước Giản Vũ vừa ra đời, Giản Đông phải học mọi thứ từ đầu, ngày nào cũng bận bịu sứt đầu mẻ trán không dư thời giờ liên lạc với Thẩm Cảnh Viễn.
Y cũng tìm tòi xem cách chăm trẻ theo, thấy cái nào hay ho hữu dụng lại chia sẻ cho bạn.
Lịch sử tin nhắn Wechat hai người tầm đó toàn tôi gửi một bài viết cậu chia sẻ một bài.
Thời gian mau chóng trôi qua, Thẩm Cảnh Viễn nhớ rất rõ bộ dạng đau đớn không chịu nổi của Giản Đông ngày Hạ Tử vào viện sinh, chớp mắt một cái mà đã tròn trăm ngày tuổi con gái anh ta rồi.
Buổi chiều hôm ấy Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn đến nhà Giản Đông, rất nhiều họ hàng thân thích của anh ta cũng có mặt.
Mấy ngày trước đó Thẩm Cảnh Viễn đã chọn xong quà, khệ nệ xách bao lớn túi nhỏ khỏi cốp xe.
Hạ Tử bế Giản Vũ, thấy đống đồ trên tay hai người mà ngạc nhiên.
"Sao hai anh mua nhiều vậy?" Hạ Tử dời mắt về, nói với cục cưng nhỏ xíu trong vòng tay, "Nào, bố nuôi mua cho con cả đấy."
"Anh không đi mua sắm được, hai người bọn anh cũng không biết đường chọn, cứ mua hết, sau này thể nào cũng cần thiết." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Bé Giản Vũ chưa từng gặp y lẫn Yến Khinh Nam.
Hạ Tử cũng biết, bèn nghiêng nghiêng người để cả hai nhìn bé con một chút.
"Thì ra em bé một trăm ngày tuổi trông thế này." Thẩm Cảnh Viễn nhìn đôi má bầu bĩnh hồng hào của Giản Vũ.
Giản Vũ cũng thấy y, đôi mắt to đen lay láy nhìn sang sáng long lanh.
Yến Khinh Nam choàng tay lên vai Thẩm Cảnh Viễn, y không nhịn được ngỏ lời: "Anh nắm tay bé được không?"
"Đương nhiên là được rồi ạ." Hạ Tử kéo tay Giản Vũ khỏi tã lót, Thẩm Cảnh Viễn chạm khẽ thật khẽ.
"Chào con nha..."
Thẩm Cảnh Viễn ngắm bé con, Yến Khinh Nam lại ngắm Thẩm Cảnh Viễn, ngón tay dán trên gáy y.
Sự dịu dàng nơi đáy mắt Thẩm Cảnh Viễn như đủ sức khỏa lấp cả một vùng biển rộng.
Hạ Tử và Giản Đông còn phải đến chào họ hàng thân thích.
Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn cũng không làm phiền họ thêm mà vào phòng khách ngồi.
Đây là nhà tân hôn của Giản Đông và Hạ Tử, hai người cũng chưa từng đến thăm, giờ cũng không có gì làm nên đi quanh xem một vòng.
Có vài không gian được thiết kế rất hợp mắt Thẩm Cảnh Viễn, y còn cố tình nói cho Yến Khinh Nam nghe.
Yến Khinh Nam nắm tay y, Thẩm Cảnh Viễn nói một câu là anh lại ừ một tiếng, thực tế chẳng chú tâm mấy.
"Anh làm sao vậy?" Thẩm Cảnh Viễn không xem nhà nữa, nhìn anh, "Đêm qua ngủ không ngon à anh?"
Hình như đêm qua Yến Khinh Nam tỉnh giấc rất nhiều lần, giữa lúc mơ mơ màng màng Thẩm Cảnh Viễn cảm thấy như thế.
"Đâu có, anh đang nghĩ về ánh mắt ban nãy của em." Yến Khinh Nam đáp.
"Ánh mắt gì thế?" Thẩm Cảnh Viễn sửng sốt.
"Ánh mắt em nhìn Giản Vũ." Yến Khinh Nam lắc tay.
"Hở?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi rồi phì cười, rút tay mình khỏi tay Yến Khinh Nam, "Không phải chứ, Giản Vũ mới chào đời được một trăm ngày thôi mà anh ơi..."
"Không phải cái em nghĩ." Yến Khinh Nam cũng che mắt, "Anh chỉ muốn nói ánh mắt em đẹp đến mức làm anh rung động, không được à?"
"Vậy thì được." Thẩm Cảnh Viễn gật gật.
"Mới vừa gọi anh cái gì đấy?" Yến Khinh Nam khoanh tay, nghiêng sang hỏi y.
"Em có gọi gì à?" Thẩm Cảnh Viễn ngẫm nghĩ một lúc, biết Yến Khinh Nam muốn nói gì rồi bèn cong cong môi.
"Anh muốn nghe hả?"
Yến Khinh Nam nhướng mày gật đầu, còn ho nhẹ một tiếng.
"Em gọi thêm lần nữa đi."
"Em không muốn thì phải làm sao bây giờ?"
"Gọi thêm lần nữa đi..."
"Có món hời nào cho em không?" Thẩm Cảnh Viễn cười hỏi.
Yến Khinh Nam kéo tay y, lại gần nhẹ giọng: "Vào xe cho em ngồi lên người anh, chịu không?"
Vành tai Thẩm Cảnh Viễn nóng ran lên, thoáng nghiêng đầu, tạm ngừng một chốc mới nói: "Chịu...!anh ơi..."
Đến khi gân xanh hằn hết lên thái dương Yến Khinh Nam, anh mới dời mắt khỏi y, chuyển điểm nhìn sang dĩa đựng trái cây trên bàn trà.
"Anh đi gọt cho em quả táo."
Hai người ngồi chơi ở nhà Giản Đông đến chiều, chập choạng tối mới cùng đến nhà hàng.
Bữa tiệc mừng tuổi khá đông đúc, nhưng đại đa số là người Thẩm Cảnh Viễn đã từng gặp trong hôn lễ.
Mọi người cũng rất ấn tượng với cậu phù rể điển trai này.
Y đi cùng Yến Khinh Nam, ngồi cùng với gia đình Giản Đông.
Bố mẹ Giản Đông quen biết Thẩm Cảnh Viễn đã từ lâu, biết quan hệ giữa y và con trai mình cũng thân thiết nên ly đầu tiên đã mời bọn họ.
Chuyện Thẩm Cảnh Viễn không thể uống ai cũng biết.
Y bèn lấy trà thay rượu, Yến Khinh Nam thì uống rượu, nhưng cũng chỉ uống đúng một ly của mình.
Lần trước anh thật sự làm Thẩm Cảnh Viễn sợ chết mất.
Uống xong ly này, y lập tức nắm chặt tay anh dưới gầm bàn, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Vậy thôi nhé."
"Anh biết mà..." Yến Khinh Nam trấn an.
Nói thì nói thế, nhưng người quen trên bàn ai cũng tích cực mời, Yến Khinh Nam không lý nào lại không uống.
Giản Đông giúp anh đỡ mấy ly, song cũng không thể đỡ mãi, Yến Khinh Nam vẫn uống kha khá.
Thật ra chừng này so với tửu lượng của Yến Khinh Nam vẫn còn ít, nhưng lần say trước đó gây ảnh hưởng lớn đến sức khỏe anh rồi, Thẩm Cảnh Viễn chẳng muốn anh đụng đến chúng một chút nào.
Yến Khinh Nam biết Thẩm Cảnh Viễn đang nghĩ gì, mắt anh vẫn rất rõ ràng, mỗi lần uống xong sẽ vụng trộm xoa lưng Thẩm Cảnh Viễn một cái.
Cảnh tượng này sao quen thuộc đến lạ, còn nhớ rõ trong đám cưới Giản Đông người tới lui mời rượu là Thẩm Cảnh Viễn, mà bây giờ lại biến thành Yến Khinh Nam, y chỉ việc lo ngồi ăn.
Bữa cơm diễn ra được một nửa, chủ nhà muốn đi từng bàn mời rượu.
Yến Khinh Nam theo Giản Đông đến mấy bàn khác ngồi một lúc.
Thỉnh thoảng Thẩm Cảnh Viễn sẽ lại đưa mắt nhìn nơi hai người đến, trong bụng có hơi lo lắng.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống cạnh chỗ Thẩm Cảnh Viễn, y quay đầu sang, hóa ra là Văn Nhan.
"Đàn anh Văn." Thẩm Cảnh Viễn cười.
Bệnh nặng một lần, trở về từ lằn ranh sinh tử, bây giờ mỗi dịp tình cờ gặp được được bạn bè trước kia Thẩm Cảnh Viễn đều sẽ rất vui vẻ.
"Đàn em ngồi đây một mình à?" Mặt Văn Nhan hơi đỏ, trông có vẻ cũng uống không ít rồi.
"Vâng, anh Nam đi uống rượu với Giản Đông rồi." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Văn Nhan theo ánh mắt của y nhìn về phía Yến Khinh Nam, nói: "Bàn bên đấy có người đô nặng lắm."
"Ấy?" Thẩm Cảnh Viễn thoáng sửng sốt, Văn Nhan lại cười: "Lo lắng thế à?"
"Cuối cùng em cũng là người chăm anh ấy còn gì." Thẩm Cảnh Viễn nhìn sang, dường như Yến Khinh Nam cũng cảm giác được ánh mắt y, nhìn y một lát.
Nhưng anh cũng đồng thời nhìn thấy Văn Nhan.
Yến Khinh Nam nhẹ nhàng đưa tay, Thẩm Cảnh Viễn bắt gặp Văn Nhan gật đầu.
Hai người đang chào hỏi.
"Anh thấy tinh thần cậu khá hơn nhiều rồi." Văn Nhan soi xét y một lúc, "Lần trước lúc gặp cậu anh cứ nghĩ cậu bị bệnh, lần này xem đã đã chăm về lại rồi."
"Em đúng là bị bệnh thật." Thẩm Cảnh Viễn nói, "Sau đó đi điều trị rồi khỏe lên, bây giờ vẫn đang dưỡng bệnh."
Văn Nhan hơi ngạc nhiên, khẽ ngưng mắt: "Sao anh không nghe ai nói?"
"Em không báo cho ai." Thẩm Cảnh Viễn uống một ngụm trà, "Không muốn làm mọi người phải lo lắng cùng."
Văn Nhan nghe vậy bèn cười: "Con người cậu đúng là như thế nhỉ, mới quen đã thế, bây giờ cũng chẳng khác gì."
Văn Nhan không ngồi với Thẩm Cảnh Viễn quá lâu, ít phút sau đã có một cậu trai trông rất trẻ tuổi bước tới.
Văn Nhan khéo ghế bên cạnh cho người nọ ngồi xuống.
Người đầu tiên cậu trai ấy nhìn là Thẩm Cảnh Viễn.
"Chào cậu." Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười, "Cậu là bạn của đàn anh Văn sao?"
Cậu trai lắc đầu: "Tôi là bạn trai của anh ấy."
Thẩm Cảnh Viễn nhìn Văn Nhan, nói đùa: "Bạn trai chẳng phải cũng là bạn à?"
"Thiếu một chữ nhưng sai rất nhiều." Cậu trai lạnh mặt đáp.
Văn Nhan vội vã dắt người nọ đứng dậy, giải thích với Thẩm Cảnh Viễn: "Em ấy nhạy cảm lắm, để anh dẫn em ấy đi trước."
"Có dịp gặp lại." Thẩm Cảnh Viễn vẫy tay với hai người.
Văn Nhan cười một tiếng, đứng dậy đi.
Anh ta vừa đi điện thoại của Thẩm Cảnh Viễn reo chuông báo, là tin nhắn Yến Khinh Nam gửi: [ Ra hành lang chờ anh.
]
Thẩm Cảnh Viễn ngoái đầu nhìn Yến Khinh Nam vẫn đang đưa lưng về phía y.
Anh ngồi ghế, khoanh tay, nghiêm túc nghe người ngồi cạnh nói chuyện.
Thẩm Cảnh Viễn nói mọi người trên bàn một tiếng rồi đứng dậy.
Không gian trong này náo nhiệt như vậy mà ngoài hành lang lại yên ắng đến lạ thường, chỉ có lác đác vài nhân viên phục vụ trực ngoài cửa.
Dưới chân là lớp thảm dày, bước đi gần như không phát ra âm thanh nào.
Thẩm Cảnh Viễn ra ngoài đi thẳng đến chỗ ban công nhỏ phía cuối hành lang, nói với Yến Khinh Nam mình đã ra rồi.
Lúc này nhiệt độ buổi tối cũng tạm được, không có điều hòa nên không khí ban công hơi ngột ngạt.
Thẩm Cảnh Viễn đứng đợi một lát, nhìn ra sông Trường Giang ẩn mình trong bóng đêm ở đằng xa.
Đang khi thất thần, sau lưng bỗng có người dán tới ôm ấp, chẳng ai khác ngoài Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn nắm bàn tay vòng ra trước ngực mình, khẽ khàng cạ dọc theo chiếc nhẫn lần đến gan bàn tay, một tay sờ tóc anh, tìm thấy điếu thuốc lá gác hờ sau tai.
"Người ta đưa anh." Yến Khinh Nam nói.
Trên người anh mùi rượu nồng nặc, hô hấp cũng nặng nề.
Thẩm Cảnh Viễn vừa ấn cho điếu thuốc trở yên chỗ cũ, vừa hỏi: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
"Anh có chừng mực mà, bây giờ anh không sao thật..." Yến Khinh Nam kề đến gáy Thẩm Cảnh Viễn hôn hôn.
"Hôm nay đặc biệt nên em tha cho anh, lần sau đừng uống thật nhé, cơ thể anh không chịu nổi đâu." Thẩm Cảnh Viễn hơi ngước cổ lên cho anh hôn, bẹo tay anh ngắt lời, "Hay là lên thuê phòng ngủ đi, chắc không sao đâu."
"Không ngủ được..." Yến Khinh Nam đè thấp giọng, nghiêng đầu nhìn cái cằm mảnh của Thẩm Cảnh Viễn, cắn một miếng.
"Ngủ em..."
Xỉn xong phóng túng không biết giới hạn như thế đấy.
Thẩm Cảnh Viễn nghe anh nói vậy có hơi không chịu nổi, cười vài tiếng định đi mướn phòng thật.
Muốn lột Yến Khinh Nam ra khỏi người còn khó khăn nữa huống là.
Thẩm Cảnh Viễn dỗ dành liên tục kéo anh vào thang máy, đang định ấn số tầng thì Yến Khinh Nam nắm lấy tay, ấn vào nút tầng hầm một.
"Khách sạn trên lầu mà." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Anh biết, không lên khách sạn." Yến Khinh Nam nằm nhoài lên lưng y hít thở.
"Tầng hầm một là..."
Thẩm Cảnh Viễn nói được một nửa đã hiểu ra.
Chuyến thang máy xuống dưới rất nhanh mà giữa đường cũng không có ai lên xuống, thang phát một tiếng thông báo, sau đó cửa chậm rãi mở sang hai bên.
Từng bóng đèn sợi đốt rọi từ trên cao xuống chiếu sáng mỗi chiếc xe.
Yến Khinh Nam nắm cổ tay Thẩm Cảnh Viễn len lỏi giữa những hàng xe chật kín chỗ.
Đến chỗ ngoặt anh đã dừng xe, bên tay trống của Yến Khinh Nam cứ siết chặt chìa khóa.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn thấy xe rồi, nhẹ nhàng kéo Yến Khinh Nam lại.
Anh dừng bước, đưa tay mở khóa.
Yến Khinh Nam vòng sang mở ghế lái, nói với Thẩm Cảnh Viễn: "Em lái xe đi, anh dẫn em đến chỗ này."
"Đi đâu hả anh?" Thẩm Cảnh Viễn lên xe, bật định vị.
Yến Khinh Nam cũng theo vào, khom xuống cài đặt điểm đến.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn, hỏi anh: "Về à anh?"
"Không về." Yến Khinh Nam nghiêng sang thắt dây an toàn, "Đi rồi em sẽ biết."
"Được rồi." Thẩm Cảnh Viễn nổ máy, vẫn chưa thắt dây an toàn mà ngang nhiên xông qua nhẹ nhàng hôn Yến Khinh Nam liền tù tì mấy cái.
"Em không thấy mùi rượu nồng quá à?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Không sao." Y lắc đầu.
Trên đường đi Yến Khinh Nam im lặng không nói gì, chỉ dựa lưng vào ghế nhắm hờ mắt.
Thẩm Cảnh Viễn sợ anh khó chịu bèn tắt điều hòa, mở cửa sổ xe ra để gió sông lùa vào.
Cả đường không kẹt xe, Thẩm Cảnh Viễn nhanh chóng lái tới điểm đến, y nằm dài ra tay lái nhìn đằng trước.
"Ở đây hả anh?" Y hỏi.
Yến Khinh Nam chỉnh định vị đến một bãi đậu xe dưới chân núi, nơi mà đến một người đi bộ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ có độc một chiếc xe tải đỗ cách đó không xa, xung quanh không có chiếc xe nào khác.
Bóng đêm mịt mờ gần như không thấy rõ được gì.
"Phải." Giọng Yến Khinh Nam khàn khàn, anh mở dây an toàn mở cửa ra, đứng ngoài xe nói với Thẩm Cảnh Viễn, "Em xuống đây đi."
Bên này là vùng núi, vừa đặt chân xuống Thẩm Cảnh Viễn thấy hơi lạnh.
Yến Khinh Nam chìa tay về phía y, y dắt tay anh, được bao bọc chặt lấy.
Yến Khinh Nam uống rượu nên thân nhiệt rất cao, cả lòng bàn tay cũng nóng hổi, nắm tay Thẩm Cảnh Viễn để y ấm áp hơn một chút.
"Đây là đâu vậy anh? Hình như là gần khách sạn lắm, nhưng tới giờ em vẫn chưa qua đây bao giờ." Thẩm Cảnh Viễn đi theo Yến Khinh Nam lên núi.
Đường không khó đi, chỉ hơi dốc một chút.
Yến Khinh Nam ngoảnh đầu nhìn Thẩm Cảnh Viễn, cố gắng chậm bước chân nhất có thể.
"Trên này có đạo quán tên động Lão Quân, vẫn muốn đưa em đến suốt từ đó đến nay." Yến Khinh Nam nói.
*Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ.
Động Lão Quân được xây tựa lưng vào núi, muốn đến cửa vào đầu tiên phải leo lên những bậc thang rất cao, từng bậc thềm đá phủ đầy rêu phong nối dài vào tận cửa son.
Bên trong đạo quán lập lòe vài ánh đèn dây tóc, giá cắm ngoài sân sáng màu lửa của ngọn nến đang thắp, nén nhang nghi ngút hương lập lờ lay động theo chiều gió.
Hít thở khẽ khàng, hương nhang trầm như đủ sức lấp đầy cả lồng ngực, làm lòng người lắng lại.
"Em đợi anh ở đây, anh đi mua nhang với nến." Yến Khinh Nam nơi lỏng tay để y lại trước điện.
Thẩm Cảnh Viễn đang đứng đối diện cửa điện, bỗng trong điện dội hồi chuông đồng vang, vọng ngân không dứt.
Mi mắt Thẩm Cảnh Viễn run run lên, y chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, khoảnh sân điện râm mát lộng gió làm mấy lọn tóc mái của y cũng rung rinh theo, quẹt qua mi tâm làm y hơi ngứa ngáy.
Tiêng chuông đồng ngưng lại, Thẩm Cảnh Viễn thấy gò má mình âm ấm.
Y cười, mở mắt ra nghiêng về phía bên kia.
Yến Khinh Nam vịn tay say gáy hôn y.
"Em ước gì rồi?" Yến Khinh Nam đỡ lấy trán y, hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, sợ kể ra sẽ mất linh, chỉ cạ cạ chóp mũi mình vào gáy anh.
"Thắp hương đi anh."
Hai người chia nhang nến, mượn lửa nến trên giá mồi thắp, bái núi rừng lặng yên ba lần, cắm nhang vào lư trước trước chính điện.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn mở mắt ra Yến Khinh Nam đang ngắm y thật chăm chú.
Anh dắt tay y đung đưa, hỏi: "Đi chứ?"
"Hai đứa mình đi đâu?" Thẩm Cảnh Viễn giam chặt cánh tay Yến Khinh Nam, lười biếng mượn sức của anh mà đi.
"Về xe nào."
Đêm nay dường như Yến Khinh Nam chỉ đưa Thẩm Cảnh Viễn đến thắp một nén nhang.
Y hỏi: "Sao bỗng nhiên anh muốn đến đây thế?"
"Anh tự nhiên nghĩ đến thôi." Yến Khinh Nam vừa nói vừa xoa xoa sờ sờ y, chợt nhớ ra: "Ví của anh còn trên xe."
"Sao vậy anh?" Thẩm Cảnh Viễn tưởng anh đánh rơi đồ.
"Không, trong ví có lá bùa hồi trước em cho anh ở chùa Kim Phật, em còn nhớ không?"
"Anh còn giữ? Sao em lại không nhớ cho được." Thẩm Cảnh Viễn hơi ngạc nhiên vì anh còn giữ bên người.
"Em cho đương nhiên phải giữ lại rồi." Yến Khinh Nam vuốt dọc theo sống mũi y, dẫn y lên xe.
Thẩm Cảnh Viễn vẫn ngồi vào ghế lại, đang định đóng cửa xe thì Yến Khinh Nam bỗng chen đến từ sau lưng.
Anh vòng tay ngang eo y kéo xuống, nhấc lên, rồi cơ thể y rơi xuống trên đùi anh.
Thẩm Cảnh Viễn vỗ nhẹ lên tay anh: "Làm sao vậy?"
Phịch một tiếng, cửa xe khép chặt lại.
Yến Khinh Nam kéo hết cửa xe lên, rồi lại hạ xuống một chút.
"Anh đã thích em từ lâu lắm." Yến Khinh Nam hạ môi mình lên gáy y, "Em đưa lá bùa cho anh, anh xem nó như tín vật định tình, anh yêu em trước."
Thẩm Cảnh Viễn chợt ngưng cười, bả vai run lên: "Cái gì chứ..."
"Anh nói thật." Hơi thở của Yến Khinh Nam phả lên vành tai Thẩm Cảnh Viễn dần trở nên nặng nề, bàn tay anh vuốt ve dọc theo sườn eo y, "Có lẽ em không biết, anh đã đến động Lão Quân này rất nhiều lần."
"Anh đến...!làm gì?"
"Đến van xin những thần tiên này phù hộ em." Yến Khinh Nam thoáng cái nắm chặt năm ngón tay y, "Tiểu Viễn của anh tốt đến vậy, anh không thể cứ thế để em rời đi."
Ánh mắt Thẩm Cảnh Viễn mơ màng.
"Đến bao nhiêu lần rồi?"
"Nhiều lắm, anh không đếm hết." Giờ này Yến Khinh Nam lại khai báo rõ ràng từ đầu chí cuối, "Ông cụ bán nhang nến nhớ mặt anh, vài lần anh lái xe, vài lần anh đi bộ lên, dọc đường có bán mì lạnh."
Tay Thẩm Cảnh Viễn không giữ được nữa, trượt xuống cửa xe, bắt lấy tay nắm cửa.
"Có tác dụng không?"
Yến Khinh Nam không nhìn thấy, nhưng trên nét mặt Thẩm Cảnh Viễn mang nỗi đau thương rất nhạt nhòa.
"Có tác dụng." Yến Khinh Nam vòng tay ôm lấy bên vai Thẩm Cảnh Viễn, "Bọn họ làm em sống sót."
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, ngẩng lên tựa đầu vào bờ vai Yến Khinh Nam.
"Anh đến đây cầu khấn lâu vậy, bây giờ muốn cho họ thấy chúng ta như thế nào." Yến Khinh Nam cười khẽ một tiếng, cố ý hỏi y: "Bây giờ chúng ta như thế nào nhỉ? Em nói xem."
"Yến Khinh Nam à..." Thẩm Cảnh Viễn đưa tay, yếu ớt vỗ vỗ gò má anh, mái tóc ẩm ướt vì không gian xe nực nội.
Yến Khinh Nam rút điếu thuốc gác sau tai xuống, cứ khăng khăng kẹp vào giữa kẽ tay run run của Thẩm Cảnh Viễn.
"Tiểu Viễn, em cầm thuốc giúp anh được không?" Giọng anh dịu đi dỗ dành, Thẩm Cảnh Viễn lại phớt lờ chẳng buồn chia tâm trí, bóp một cái bẹp dúm hạt thơm trong đầu lọc, đầu ngón tay sực nức mùi hoa.
Cửa sổ xe bị chùi tán loạn, phủ bên ngoài một lớp sương mờ đục.
Thẩm Cảnh Viễn bắt lấy tóc Yến Khinh Nam, ghé vào tai anh nhấn mạnh từng chữ: "Anh mới là người làm em sống sót."
-
Yến Khinh Nam dọn dẹp xe, sau đó mới vào ghế sau ôm Thẩm Cảnh Viễn.
Anh có để chăn trong xe, mở tung ra cùng đắp cho cả hai.
Yến Khinh Nam nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên thái dương Thẩm Cảnh Viễn, nói: "Ngủ đi."
Thẩm Cảnh Viễn từ từ nhắm mắt lại, nằm trên người anh cựa quậy tìm thế nằm dễ chịu, sau đó mới buông từng hơi thở dài đều đặn.
Sáng sớm mặt trời nhô lên từ hốc núi.
Yến Khinh Nam dựa người vào cửa sổ xe uống nước, vặn nắp chai, ngoảnh xuống nhìn Thẩm Cảnh Viễn dưới hàng ghế sau từ khe hở bên ghế lái.
Y vẫn đang ngủ, Yến Khinh Nam lái xe về khách sạn.
Đến bãi đỗ xe Thẩm Cảm Viễn từ từ tỉnh lại.
Yến Khinh Nam vòng ra ghế sau, vuốt tóc y, điều hòa trong xe làm da hơi lành lạnh, anh bèn cởi áo ngoài đồ tây đắp lên người y.
"Em mệt không?"
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, rướn tới nép mình vào người anh, anh dang hai tay ôm chặt y.
Yến Khinh Nam xoa xoa tóc Thẩm Cảnh Viễn, áy náy nói: "Nay mai anh phải đi công tác, chuyện góp vốn đầu tư anh phải tự đứng ra chịu trách nhiệm."
Thẩm Cảnh Viễn khép mắt, gần như không hề do dự: "Em đi với anh."
"Không được." Yến Khinh Nam che tay trên đỉnh đầu y, "Đi công tác bận rộn lắm, dù em không làm gì thì ngủ cùng phòng với anh cũng không được ngon giấc, mà công ty mình nhiều nhân viên như vậy, chắc chắn anh sẽ đưa mấy người theo cùng.
Thực tế Thẩm Cảnh Viễn là người mềm mỏng, bình thường Yến Khinh Nam nói gì y cũng sẽ nghe.
Nhưng lần này Thẩm Cảnh Viễn hơi không vui, y mở mắt ra quay ngoắt y, lạnh lẽo đáp một tiếng được.
Sau đó Yến Khinh Nam dỗ dành y cả một ngày y cũng chẳng nói chẳng rằng.
Tối, anh mặt dày một hai chen vào tắm chung với Thẩm Cảnh Viễn, y mới cấu lưng anh một cái.
Yến Khinh Nam ôm y, hôn lên vết sẹo trên ngực y.
Chăm bẵm hơn nửa năm, còn dùng cả thuốc tiêu sẹo nhưng trên cơ thể Thẩm Cảnh Viễn vẫn để lại một vết vờ.
Anh vẫn thường dồn hết sức hôn lên nơi ấy, như thể hôn rồi mình sẽ có thể san sẻ được những cơn đau mà Thẩm Cảnh Viễn đã từng phải gánh chịu ngày trước.
"Chỉ gần một tuần lễ thôi." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn hừ cười: "Xem xét ông chủ Yến chưa bàn bạc chính thức bao giờ, tình hình thế này một tuần cũng chưa xong đâu."
Tối trước khi đi Yến Khinh Nam ở nhà soạn hành lý.
Thẩm Cảnh Viễn nằm nhoài bên giường ngắm anh.
Vali mở tung, Yến Khinh Nam xếp từng bộ quần áo rất gọn, vuông vức y hệt một bìa đậu hũ vậy.
Chí ít Thẩm Cảnh Viễn chưa bao giờ sắp xếp hành lý mình như thế.
Y bò toài gần nửa người ra khỏi giường, tay thả buông xuống vớt chiếc cà vạt của anh lên gấp lại, nhét vào ngăn khóa nhỏ.
Yến Khinh Nam ngước mắt nhìn, nhét chiếc cà vạt kia vào sát hơn một chút nữa.
"Anh còn bao nhiêu đồ nữa?" Thẩm Cảnh Viễn chống tay lên cằm, giọng lí nhí vào với nhau.
"Không bao nhiêu." Thẩm Cảnh Viễn quăng luôn chỗ quần áo trong tay sang một bên, ngồi lên mép giường, "Em sao vậy?"
"Chẳng làm sao." Thẩm Cảnh Viễn lật người nằm ngửa lên nệm.
Một tuần lễ, y còn chưa từng xa Yến Khinh Nam lâu thế đâu.
Nhưng vì đây là một chuyến công tác nên mọi chuyện lại thành ra bình thường.
Thẩm Cảnh Viễn không thể nào cản anh đi, đến cả níu giữ anh lại cũng chẳng nói nên lời, cảm thấy mình kiểu cách.
Cảm xúc này hết sức mới lạ, Thẩm Cảnh Viễn cứ nghĩ anh đã phải đạt đến trình độ sẽ ở bên nhau suốt.
Yến Khinh Nam một tay chống giường, người hơi cúi xuống, tay còn lại xoa xoa thái dương Thẩm Cảnh Viễn.
"Đi công tác rất mệt, anh thấy em còn phải nghỉ ngơi thật đàng hoàng thêm một khoảng thời gian nữa." Yến Khinh Nam dịu giọng khuyên ngủ, "Anh muốn đưa em theo cùng chứ, đi đâu cũng cũng muốn đưa em theo."
Yến Khinh Nam dỗ dành như thế, Thẩm Cảnh Viễn thấy xấu hổ, nắm góc áo anh nói nhỏ: "Em biết..."
Chuyến bay cất cánh vào xế chiều mai.
Yến Khinh Nam bỏ đó không thu dọn nữa, sáng mai tính tiếp.
Anh lên giường tắt đèn, ôm Thẩm Cảnh Viễn vào lòng.
"Chơi với em."
Hôm sau Thẩm Cảnh Viễn đưa Yến Khinh Nam đến sân bay, có cả một đoàn theo cùng.
Lúc vừa đến hai người ngồi sát bên nhau, cùng nhau bàn bạc chuyện công việc.
Lúc gần đến giờ lên máy báy Yến Khinh Nam giao hành lý cho đồng nghiệp, mình đi kéo Thẩm Cảnh Viễn vào nhà vệ sinh sân bay.
Thẩm Cảnh Viễn đụng tay anh, hỏi: "Anh muốn làm gì? Hôn tạm biệt à?"
"Được thật thì tốt biết mấy." Yến Khinh Nam ngắm nhìn gương mặt y một chốc, đoạn siết lấy tay y kề bên môi mình, đẩy chiếc nhẫn lên một chút cúi đầu cắn ngón tay nọ.
Thẩm Cảnh Viễn không bị đau, ngược lại còn tê dại.
Anh nhấc tay y lên, cúi người cắn vào ngón áp út của y.
Thật ra ngón áp út của Thẩm Cảnh Viễn có một nốt ruồi nhỏ, sau này lại đeo nhẫn nên càng không phát hiện ra.
Đến tận bây giờ Yến Khinh Nam mượn ánh đèn trước gương mới trông thấy, anh thoáng khựng, buông lỏng khớp hàm.
Ban nãy còn tạm được, làm thế này đến cả Thẩm Cảnh Viễn cũng chịu không nổi, chụm tay bịt miệng anh lại hỏi: "Anh làm gì đó?"
Yến Khinh Nam cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay y, đáp: "Em có nốt ruồi ở chỗ này, em biết không?"
Thẩm Cảnh Viễn bật cười, xòe ngón tay ra: "Chỗ này à?"
Thật ra y vẫn biết chứ, nhưng hoàn toàn không đả động nhắc gì đến nó, với cả đeo nhẫn cũng không thấy được.
"Ừ." Yến Khinh Nam vẫn đang cầm tay Thẩm Cảnh Viễn giơ lên giữa không trung, mấy ngón tay nắn nắn lòng bàn tay y, "Sao không nói cho anh biết? Đẹp lắm..."
Thẩm Cảnh Viễn nghe anh nói mà đỏ ran mặt mày, quay đầu nhìn vào cổ anh: "Chúng ta đừng quấn nhau thế nữa được không?"
"Ở đây cũng đâu có ai." Yến Khinh Nam nói rồi đặt một nụ hôn lên nơi mình vừa cắn.
Bốn ngón tay của Thẩm Cảnh Viễn đã bị cắn ra đỏ ứng, dấu răng hằn trên nốt ruồi, thấp thoáng dưới ánh đèn vàng mờ ảo lại trở nên gợi dục đến lạ lùng.
"Anh Nam, anh ghê gớm thật ấy..." Chỉ có người đàn ông của Thẩm Cảnh Viễn mới làm ra loại chuyện khiến người ta mặt đỏ tim run suốt mấy ngày như thế được.
Yến Khinh Nam bật cười thành tiếng, nắm tay y xuống vòi rửa tay cho y, dòng nước như cố tình chảy kẹt vào giữa các kẽ ngón tay.
Anh tắt nước, rút giấy đưa cho y thấm sạch sẽ, luồn chiếc nhẫn về vị trí cũ.
Dấu răng hằn sâu vẫn còn đó, đeo nhẫn vào là hoàn toàn bị che khuất.
"Em tự trộm ngắm là được." Yến Khinh Nam cúi đầu chạm hờ bờ môi lên vầng trán y.
Trong này có vần vò nhộn nhau thế nào, ra ngoài ai nấy cũng phải chỉnh trang áo quần cho tươm tất.
Tất cả đồng nghiệp đã chuẩn bị ký gửi xong xuôi, gặp thấy hai người đến cũng an tâm.
Yến Khinh Nam kéo cánh tay Thẩm Cảnh Viễn, dù sao cả công ty đã biết quan hệ của hai người họ.
Anh không màng để tâm, một tay ôm lấy nửa bên gò má, cẩn thận dặn dò: "Anh không có nhà em phải ăn cơm thật ngon vào, ngày nào anh cũng sẽ hỏi em, tốt nhất em cứ nhớ chụp ảnh phòng anh kiểm tra."
Thẩm Cảnh Viễn gật gật, bụng lại nghĩ: Tới đó chỉ sợ anh lại bận bịu tới mức bản thân mình còn không có thời gian ăn cơm đó?
"Có chuyện gì em cảm thấy anh nên biết thì nói cho anh biết được không?" Yến Khinh Nam thu tay về, ngoái lại nhìn phía sau rồi bất thình lình cúi xuống hôn lên môi Thẩm Cảnh Viễn.
"Ở nhà chờ anh."
Thẩm Cảnh Viễn chẳng kịp nói cả câu tạm biệt, Yến Khinh Nam đã kéo vali vào trong.
Tận lúc anh đi thật rồi vẫn thấy quyến luyến không nỡ, dẫu sao Thẩm Cảnh Viễn rất ít khi nhìn thấy bóng lưng của Yến khinh Nam.
Y còn phải tỏ vẻ mình vô cùng thoải mái, lúc Yến Khinh Nam quay đầu vẫy tay y còn đút tay vào túi.
Nhìn đăm đăm bóng lưng Yến Khinh Nam đến khi chỉ còn là một chấm đen, Thẩm Cảnh Viễn quay người ra khỏi sân bay.
Buổi chiều trời rất nóng và nắng cũng chói chang, vầng sáng ngợp đến mức không mở mắt ra được.
Thẩm Cảnh Viễn bắt một chiếc taxi ven đường.
Xe bật điều hòa phả vào đúng ghế sau, Thẩm Cảnh Viễn vừa ngồi lên xe đã lạnh đến run hết người, ngả người sang bên một chút mới thấy ổn hơn.
Y vừa mở điện thoại đã nhận được một tấm hình chụp trên máy bay Yến Khinh Nam gửi.
Anh chẳng khi nào chụp ảnh, mặt hơi to nhưng vẫn đẹp trai lắm.
Thẩm Cảnh Viễn khẽ bật cười, mở máy ảnh, giơ mu bàn tay lên cũng chụp cho mình một bức, chủ yếu là cho Yến Khinh Nam thấy chiếc nhẫn phản chiếu dưới ánh ban mai, và cả dấu răng hơi tấy đỏ lấp ló bên dưới.
Thẩm Cảnh Viễn: [ Ai làm đó? ]
Một lát sau Yến khinh Nam đã gửi một tấm hình khác đến, cũng là bàn tay anh.
Ban nãy Thẩm Cảnh Viễn hướng mu bàn tay lên trên, bây giờ Yến Khinh Nam lại ngửa lòng bàn tay mình ra.
Hai chiếc nhẫn như đan chặt vào nhau.
Thẩm Cảnh Viễn dựa lưng vào ghế cười không kiểm soát nổi, lưu hình về máy, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu sao mình cứ như biến thành con người hoàn toàn khác.
Yến Khinh Nam: [ Anh làm.
]
Thẩm Cảnh Viễn nhanh chóng trả lời: [ Ừm, bị anh...!]
Hai người đã hiểu nhau đến mức độ nào rồi.
Yến Khinh Nam lập tức hiểu ngay, đáp: [ Tiếc là em phải chờ mấy hôm rồi.
]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Hứ.
]
Giữa hai người hiếm khi có những cuộc trò chuyện vô nghĩa, nhưng cũng tùy lúc.
Nhiều câu chuyện được xây dựng dựa trên cơ sở đôi bên tôn trọng lẫn nhau, những dịp tâm sự thế này đều khiến cả hai cảm thấy vui vẻ.
Muốn nói cũng được thôi, thỉnh thoảng những cuộc trò chuyện riêng tư của hai người cũng đen tối lắm.
Nhắn với nhau được vài ba câu, Yến Khinh Nam nói: [ Chuẩn bị cất cánh rồi, anh tắt máy đây.
]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Ừm anh.
]
Yến Khinh Nam gửi nhãn dán hình chú gấu nhỏ vẫy tay: [ Chừng nào hạ cánh anh gọi điện cho cục cưng nhé.
]
Thẩm Cảnh Viễn: [ Cục cưng đi đi.
]
Tắt điện thoại, Thẩm Cảnh Viễn chống tay lên trán, muộn phiền thở dài.
Sao anh cứ thế đi mất cơ chứ?
Edit: tokyo2soul.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...