Anh Biết Mình Sắp Mất Em


Yến Khinh Nam nói câu ấy xong, cả hai không ai lên tiếng nữa mà chỉ im lặng nhìn nhau.
Đến khi gió thổi rối tung mái tóc Thẩm Cảnh Viễn, Yến Khinh Nam mới dời mắt, trùm mũ áo khoác lên đầu y, nhân tiện vỗ vỗ ép xuống.
"Đừng để bị cảm." Yến Khinh Nam nói rồi chỉ về phía trước, "Đường hầm bên kia không có xe qua lại, mình vào đó được.

Đi nép sát vào, ra ngoài chúng ta gọi xe."
Đương nhiên Thẩm Cảnh Viễn nghe lời anh, đáp: "Được."
Đường hầm mà Yến Khinh Nam nói không giống với những gì Thẩm Cảnh Viễn nghĩ cho lắm.

Ở Trùng Khánh đến cả đường hầm cũng mang nét cổ xưa, hoàng hôn rải trên bước tường gạch cũ, quãng đường hầm sâu hút không có người cũng không có xe.
"Hầm này không dùng để làm gì.

Nó đã nằm ở đây từ lâu rồi, bây giờ người ta chỉ đi lên cầu thôi." Yến Khinh Nam nói.
Làn đi bộ hai bên đường hầm rất chật hẹp.

Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn chỉ có thể nối đuôi nhau một trước một sau.

Thẩm Cảnh Viễn đi trước, Yến Khinh Nam theo ngay sát phía sau.

Tiếng gió heo hút trong đường hầm dội lại rất to, toát lên sự trống trải.
Cả hai cứ đi như thế, Thẩm Cảnh Viễn cảm giác mình bị ai đó dắt tay.

Y cúi xuống, quả nhiên là Yến Khinh Nam.
Y không lên tiếng cũng không giãy giụa tránh thoát, vừa mới đón nhận nụ hôn, bây giờ hất ra thì làm tim người ta đau lắm, huống gì y vốn cũng chẳng muốn hất ra.
Để anh kỳ quặc dắt tay một hồi, thật ra Thẩm Cảnh Viễn thấy đi đường như thế này hơi bất tiện, bèn quay người thương lượng với Yến Khinh Nam: "Hay là mình buông ra đi?"
"Sao vậy?" Yến Khinh Nam hỏi, vê nắn đầu ngón tay y.
"Anh không thấy làm thế khó đi lắm hả?" Thẩm Cảnh Viễn nghiêm túc hỏi.
"Có à?" Lúc đặt ra câu hỏi, Yến Khinh Nam còn nghiêng đầu sang một bên.
Môi Thẩm Cảnh Viễn cong cong, xoa xoa mái đầu ngắn cũn đang mọc ra của anh.
"Dài nhiều rồi."
"Ừ." Yến Khinh Nam đáp lời, đôi mắt nhìn đăm đăm cánh môi y.
"Anh nhìn cái gì?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam bèn dùng hành động cho y biết mình đang nhìn cái gì.
"Anh thích...!cái đó lắm à?" Yến Khinh Nam nhào đến, Thẩm Cảnh Viễn co rụt lại, không cho anh hôn mình.
Yến Khinh Nam cười, mắt Thẩm Cảnh Viễn còn hơi hoen đỏ, lúc rụt cổ lại cứ như bị người ta khi dễ vậy.
"Vừa nãy hôn em có hối hận không?" Yến Khinh Nam hỏi y.
Đuôi mày anh vẫn nhuốm nét cười, Thẩm Cảnh Viễn biết Yến Khinh Nam muốn nghe câu trả lời thật lòng.
"Không hối hận." Y lắc đầu.
Không hối hận nghĩa là không hối hận.

Chuyện tình cảm phải nhờ vào cảm xúc thôi thúc, cảm xúc đến hành động cũng đến.

Tình cảm mà lấy lý trí để suy xét đôi lúc rất khó để thấu triệt, nhưng trấu triệt thì để mà làm gì cơ chứ? Đây là hai phương diện khác nhau, vốn chẳng thể dung hợp làm một.

Cảm xúc lên tiếng muốn làm, ít nhất trong khoảnh khắc ấy bản thân đã thật sự muốn hành động.

Cứ làm chuyện mình muốn làm đi thôi, đừng hối hận.
"Vậy là tốt rồi." Yến Khinh Nam gật gật đầu, định nói tiếp tục đi, Thẩm Cảnh Viễn lại hỏi: "Anh không muốn biết mối quan hệ giữa chúng ta là thế nào sao?"
Yến Khinh Nam im lặng.
Anh không dám hỏi, và cũng rất hiếm khi không dám hỏi như vậy.
Không dám hỏi nghĩa là không dám đối mặt.

Hiện tại với anh quan hệ này ra sao cũng được, chỉ cần Thẩm Cảnh Viễn vẫn còn sống thật khỏe mạnh, không còn cố đẩy anh ra nữa đã là tốt lắm.
Vậy nên Yến Khinh Nam chậm rãi lắc đầu, cúi đầu nói với y: "Em không mệt à? Chúng ta về thôi."
Thẩm Cảnh Viễn không chịu đi, rụt tay đút vào túi, Yến Khinh Nam dắt tay cũng không được.
Thế này là buộc phải nói cho ra lẽ.
Yến Khinh Nam túm mũ y lại, tay kéo kéo vành mũ, ánh mắt hai người giao nhau.
Điều hấp dẫn Yến Khinh Nam nhất ngoại trừ chính Thẩm Cảnh Viễn ra, còn có phản ứng hóa học giữa bản thân anh và Thẩm Cảnh Viễn.
Cảm xúc bén nhạy trao cho nhau, chỉ cần chạm một ánh mắt hormone sẽ ngay lập tức xộc thẳng lên não.
Nên Thẩm Cảnh Viễn hỏi có phải anh thích hôn y không, cõ lẽ không, nhưng chẳng cách nào kiềm chế được.
Yến Khinh Nam cho y vài ba giây phản xạ, lúc cúi xuống Thẩm Cảnh Viễn cũng ngẩng lên tiếp đón anh.

Anh cản hết mọi tia sáng, bên trong mũ áo khoác đen kịt.

Y khép mắt lại, cảm giác Yến Khinh Nam đang nhẹ nhàng mút mát bờ môi mình.
Tay y giấu trong túi áo, siết rất chặt.
Một lát sau, Thẩm Cảnh Viễn hơi hé môi, dần đáp lại nụ hôn của anh.

Tay Yến Khinh Nam đỡ lấy lưng y, nhưng y nhắm mắt lại không có cảm giác gì, sợ mình ngã ra nên choàng tay ôm eo anh, túm lấy phần lưng áo.
Một nụ hôn rất đỗi dịu dàng.

Lúc tách ra Thẩm Cảnh Viễn nhỏ giọng thở dốc, Yến Khinh Nam còn đội cùng mũ áo khoác với y, bàn tay trong bóng tối sờ nắn dưới gò má y, nâng cằm lên lại hôn xuống thêm cái nữa.
Yến Khinh Nam buông Thẩm Cảnh Viễn, y quay người đi lên trước, nhân lúc anh không nhìn thấy liếm môi mình một cái.
Mãi đến tận khi ra khỏi đường hầm vẫn không ai nói gì.

Tới đường lộ, Yến Khinh Nam bật điện thoại đặt xe, hai người kề vai đứng chờ ven đường.
Đang chờ đợi, Yến Khinh Nam lại sờ tay Thẩm Cảnh Viễn, thấy hơi lạnh bèn cau mày nhét về túi áo khoác.
Tài xế nhanh chóng đến nơi.

Sau khi lên xe tài xế kiểm tra thông tin xong mọi thứ tiếp tục chìm vào im lặng.

Không ngồi xuống đã không sao, vừa hạ người Thẩm Cảnh Viễn đã thấy mình mệt rã, dựa vào vai Yến Khinh Nam chợp mắt.
Hoàn cảnh thế này y rất khó ngủ được.

Mà y buồn ngủ quá, Yến Khinh Nam đưa tay ôm đầu y, ống tay áo gần như che hết ánh sáng, ít lâu sau Thẩm Cảnh Viễn đã say giấc.
Xe đến nơi Yến Khinh Nam vẫn phải gọi dậy, cả đoạn đường từ xe vào tới khách sạn Thẩm Cảnh Viễn cứ chúi nhủi vào lưng Yến Khinh Nam, anh đi một bước y cũng nhích theo một bước.
Yến Khinh Nam thấy Thẩm Cảnh Viễn quấn mình thế thì lấy làm vui vẻ lắm, anh còn xoa tóc y, không nỡ đi vào.

Vào cửa khách sạn, Thẩm Cảnh Viễn kéo Yến Khinh Nam lại, hỏi: "Anh nhìn xem trên mặt em có vết gì kỳ kỳ không?"
Yến Khinh Nam lập tức hiểu ra y đang lo lắng điều gì, nâng mặt y lên nhìn một lát: "Không có, không nhìn thấy."
"Vậy thì tốt, mình đi thôi." Thẩm Cảnh Viễn đẩy tay anh xuống.
Ban đêm thường sẽ mướn nhân viên trực ca, hoặc A Dịch sẽ thức.
Lúc hai người về đến nơi đã là gần mười hai giờ, A Dịch đang đứng quầy.
"Về muộn vậy anh?" A Dịch nhìn hai người hỏi.
"Ừm." Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam, "Bọn anh ra ngoài dạo bộ mấy vòng."
A DỊch không nói gì thêm, cậu không phải kiểu người tò mò mấy chuyện thế này.

Huống hồ hai người Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam đi với nhau làm gì đó, nội dung e nói ra không hay ho gì đâu.
Đến cầu thang, Thẩm Cảnh Viễn muốn lên phòng, chân đã bước tới bậc thang Yến Khinh Nam đột ngột bắt lấy cổ tay chống trên tay vịn, ngửa lên hỏi: "Muốn xuống đây ngủ với anh không?"
"Tại sao?" Thẩm Cảnh Viễn hạ nhỏ giọng đáp.
"Một mình em ngủ một phòng đêm không ai coi được." Yến Khinh Nam cảm thấy lý do hết sức chặt chẽ, có cơ sở thành lập.
"Ồ..." Thẩm Cảnh Viễn tỏ vẻ hơi khó xử, "Ngày đầu tiên yêu nhau đã muốn ngủ chung à?"
Yến Khinh Nam khựng lại, đôi mắt không chớp lấy một cái nào.

Thẩm Cảnh Viễn thấy anh không động đậy mà bật cười, nhẹ nhấc tay anh ra đi lên.
Yến Khinh Nam lập tức đuổi theo, cầu thang gỗ vang tiếng rầm rầm rất to.

Thẩm Cảnh Viễn vừa định bảo anh nhẹ tay nhẹ chân lại, chưa kịp hó hé gì đã bị Yến Khinh Nam đè vào tường.
"Em nói cái gì?" Chóp mũi Yến Khinh Nam gần như chọc phải chóp mũi y.
"Lặp lại lần nữa." Anh nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Viễn.
"Anh không nghe thấy à?" Thẩm Cảnh Viễn cười hỏi, "Thế có cần em cho anh thêm một đêm về suy nghĩ không."
Một chân Yến Khinh Nam đặt trên bậc thang y đứng, chân còn lại ở bậc thang kế dưới, đứng như vậy chiều cao anh gần như ngang bằng với Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn lại sờ mái tóc hơi gai tay của anh, đâm đâm vào tay ngứa ngáy thế kia lại thành ra thoải mái.
"Em sợ anh hối hận, dù em biết..." Thẩm Cảnh Viễn đổi lời, "Em thích nhất điều gì ở anh anh biết không?"
Gặp phải câu hỏi đột ngột nọ, Yến Khinh Nam khẽ cười, hỏi y: "Điều gì?"
"Anh quá hiểu em.

Ngày trước em chưa bao giờ tin câu nói này, nhưng kể từ ngày gặp được anh, tất thảy mọi thứ sau này hệt như đã được sắp xếp từ xa xưa thăm thẳm..." Thẩm Cảnh Viễn thấy mình nói thần học quá, chần chừ hỏi lại: "Anh hiểu không?"
"Em nghĩ anh hiểu không?" Yến Khinh Nam nhìn y thật dịu dàng, "Chính em nói anh quá hiểu em kia mà."
Thẩm Cảnh Viễn khựng lại, ôm tay che mặt mình: "Sao em lại đi nói mấy cái này...!Em thấy mình sắp nói năng loạn lạc đến nơi mất."
"Đúng đấy, thật ra em chỉ muốn nói em tin tưởng anh.

Vì em tin tưởng anh, cho nên nếu anh bằng lòng đến với em, em cũng sẽ không tùy tiện nói câu từ bỏ, nhưng em đau lòng quá, xót anh đối xử với em như thế mà em lại chẳng thể cho anh được gì.

Nhưng..." Thẩm Cảnh Viễn hít sâu một hơi, "Mất đi một người rất đau, rất đau rất đau anh à, anh phải nghĩ kỹ xem liệu có đáng hay không."
"Em cứ hỏi anh có suy nghĩ kỹ càng hay không, vậy em đã nghĩ kỹ chưa?" Yến Khinh Nam chạm lên vành tai hơi ửng đỏ của Thẩm Cảnh Viễn, "Tắm rửa rồi xuống ngủ với anh được không? Ngủ dậy anh sẽ nói cho em nghe."
"Sao hồi trước em không thấy anh dính em như thế ấy?" Thẩm Cảnh Viễn dựa đầu lên tường, bất đắc dĩ hỏi.
"Hửm?" Yến Khinh Nam có phần ngạc nhiên, "Em không thấy à?"
"Em nghĩ xem, từ hồi em tới đây đã làm bao nhiêu thứ với anh, thế này mà không gọi dính em à?"

Thẩm Cảnh Viễn nghĩ lại, lúc nghĩ đứng hơi mỏi bèn khoác tay lên vai Yến Khinh Nam.
"Ừm được rồi, nhưng em mệt." Thẩm Cảnh Viễn vỗ vỗ vai anh, "Chỉ muốn ngủ thôi."
"Anh biết." Yến Khinh Nam cười.
Thẩm Cảnh Viễn lên lầu rửa mặt, Yến Khinh Nam quay về.

Khi lướt ngang quầy tiếp tân, A Dịch đã ngẩng lên nhìn anh.

Yến Khinh Nam nhướng mày, bước tới chống tay lên bàn: "Thấy được gì rồi?"
"Hả?" A Dịch vội vội vàng vàng lắc đầu, "Em không nhìn thấy được gì hết, thật! Chỉ có cái camera em không điều khiển nó nhìn đi đâu được, cái gì nó cũng thấy hết nhưng em thật sự không thấy gì, em đang nói chuyện với Tiểu Tư thôi."
"Ừ." Yến Khinh Nam nhạt nhẽo nhướng mi, "Thấy thì cũng quên ngay đi."
Đêm nay Thẩm Cảnh Viễn rửa mặt rất thần tốc, trái tim cứ thình thịch đập rộn ràng không ngớt, nhưng y biết lần này không phải do mình bị bệnh.
Trước khi đi xuống, Thẩm Cảnh Viễn thay đồ ngủ nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhắn Wechat cho Yến Khinh Nam: [ Em tắm xong rồi.

]
Yến Khinh Nam chưa thấy trả lời, chắc vẫn còn đang tắm.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn chăm chăm tấm ảnh đại diện chán phèo của anh, tự dưng bật cười khúc khích, một hồi phát giác mình cười lại che miệng đi.
Trời ạ...!Thẩm Cảnh Viễn chắc mẩm trong lòng chỉ có hồi đại học mình mới có cảm xúc thế này.
Y lăn qua lộn lại trên giường, mãi tới khi chuông báo điện thoại vang lên.
Yến Khinh Nam trả lời y: [ Xuống đây đi.

]
Bấy giờ Thẩm Cảnh Viễn mới đứng dậy khỏi giường, khoác áo bông xuống lầu.
Đi ngang qua quầy tiếp tân, Thẩm Cảnh Viễn còn hơi hơi ngượng ngùng.

Đêm hôm khuya khoắt đâm sầm về hướng phòng ông chủ thế là thế nào.
Cũng may A Dịch chào hỏi y rất tự nhiên, không nói lấy một câu dư thừa.

Thằng bé này coi vậy mà biết suy xét tình hình.
Tới phòng, Yến Khinh Nam hé cửa cho Thẩm Cảnh Viễn, y lập tức đẩy ra.
Mà đèn nhà tắm vẫn sáng, phòng cũng không có người.

Thẩm Cảnh Viễn đoán anh đang ở trong kia, tự động đi vào nằm lên giường.
Thẩm Cảnh Viễn ịn mặt vào lớp đệm chăn mềm mại, lúc thiu thiu sắp nhắm mắt lại, Yến Khinh Nam đẩy cửa ra, vỗ lưng y hỏi: "Sao cứ để thế mà ngủ hả?"
"Em không ngủ." Thẩm Cảnh Viễn trở mình quay mặt ra ngoài, "Chờ anh."
"Ừ." Thẩm Cảnh Viễn quỳ một chân xuống cạnh giường, với tay kéo chăn ra.
Thẩm Cảnh Viễn giơ chân cho anh dễ làm, rồi cứ thế lăn vào chăn.
Yến Khinh Nam thấy y hơi buồn ngủ rồi, bèn nhẹ tay tắt đèn giường.
Ổ chăn ủ bằng thân nhiệt của Thẩm Cảnh Viễn rất ấm áp.

Yến Khinh Nam chỉnh chăn trên người y lại cho thẳng thớm, đoạn xoa tóc y, cũng định chuẩn bị ngủ.
"Hôm nay em mệt không?" Yến Khinh Nam hỏi trong bóng tối.
Hai người mặt đối mặt nhau, đều từ từ nhắm mắt lại.
"Thật ra chiều nay ngủ một tí em cũng khá nhiều rồi, trước đó thì mệt." Giọng Thẩm Cảnh Viễn nhỏ xíu, "Tối nay đi xa như thế, tắm rửa xong em mới phát hiện chân nhức lắm."
"Nhức chân?" Yến Khinh Nam nghe vậy, tay lần xuống dưới sờ sờ, "Để bóp chân cho em, sẽ đỡ hơn ngay."
"Ấy đừng mà." Thẩm Cảnh Viễn co rụt người về sau, "Bây giờ anh đừng có đụng vào người em, đụng sẽ có chuyện lớn cho anh xem."
Dứt câu, cả hai đều phì cười.

Yến Khinh Nam dỗ dành: "Có chuyện thì mình tiện tay giải quyết luôn không được à?"
Đại ý chỉ là nói đùa thôi.


Muộn thế này rồi, Thẩm Cảnh Viễn cũng thật sự rất mệt, Yến Khinh Nam không thể nào gây sự nữa được.
"Muốn anh ôm em ngủ không?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Ôm làm sao đây?" Thẩm Cảnh Viễn nói câu này với cái đầu đã xìu xuống, không còn mấy tinh thần.
"Nằm lên tay anh." Yến Khinh Nam chạm vào eo y.
"Vậy không phải là em ôm anh à?" Thẩm Cảnh Viễn buồn cười.
Không ngờ Yến Khinh Nam lại chẳng thèm so đo, anh nói: "Ừ cũng được, vậy em ôm anh đi."
"Anh ngang ngược thế cơ." Thẩm Cảnh Viễn không muốn cò cưa với anh, gối đầu mình lên tay anh.

Yến Khinh Nam gập tay lại cuộn y vào ngực mình, cằm tựa trên đầu y, vỗ vỗ lưng y mấy lần giống hệt dỗ ngủ con nít.
"Người anh cộm quá đi..." Thẩm Cảnh Viễn nói rồi ngủ mất.
Hôm sau lúc thức dậy trời đã sáng choang.

Thẩm Cảnh Viễn ngồi lên, mơ mơ màng màng một hồi.

Kề bên đã không còn bóng dáng ai, nhưng y nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, bèn xuống giường xỏ dép lê bước tới.
Yến Khinh Nam vừa cạo râu xong, tay đang cầm chai kem dưỡng sau cạo.
"Dậy rồi?" Yến Khinh Nam hỏi, Thẩm Cảnh Viễn không trả lời, đi qua cầm chai kem dưỡng của anh vặn nắp, trét vào lòng bàn tay.
Yến Khinh Nam tự giác chỉnh lại cho Thẩm Cảnh Viễn vừa tư thế.

Y đứng trước mặt anh, bôi kem dưỡng vào cằm và một tí ở cổ anh.
"Chưa tỉnh à?" Yến Khinh Nam vén sợi tóc ngủ sang trán y, thấy mí mắt y cứ cụp xuống, chẳng có chút tinh thần nào.
"Anh dậy làm ồn em à? Không thì em về ngủ thêm lát nữa đi?"
Thẩm Cảnh Viễn bôi kem dưỡng hết vào cằm anh xong, mở nước rửa tay, nói: "Sao anh nhiều câu hỏi thế?"
Yến Khinh Nam nhìn Thẩm Cảnh Viễn qua gương, lúc trước anh cảm thấy y hơi gắt ngủ, bây giờ lại càng thấy quá sức rõ ràng.
Mà có gắt anh cũng nhận.

Yến Khinh Nam cười vuốt tóc y.
Thẩm Cảnh Viễn kêu anh đi rửa mặt.

Yến Khinh Nam kéo y tới, lục bàn chải kem đánh răng và khăn mặt mới cho y, nói: "Sau này chúng là của em."
Thẩm Cảnh Viễn cầm lấy bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Yến Khinh Nam cũng không rời đi mà đứng cạnh đó.
Y ngậm đầy bọt kem đánh răng hỏi anh: "Nay anh rảnh không?"
"Lát nữa nhập hàng với A Dịch xong là rảnh." Yến Khinh Nam khoanh tay, "Khách sạn đang sửa chữa, anh không cần đi lại theo dõi liên tục.

Còn quán bar của Trác Tầm bây giờ cũng kiếm được chút đỉnh rồi, vừa bắt đầu khởi sắc.

Cậu ta đắc ý với bố mẹ khỏi bàn, nói muốn mời cơm nữa."
"Ồ." Thẩm Cảnh Viễn đánh răng, súc nước nhổ bọt kem ra, sau đó chống tay lên bồn rửa nghiêng đầu nói với Yến Khinh Nam: "Vậy anh nói Trác Tầm xếp hàng đi, hôm qua em bị dần cho mệt lắm rồi."
Yến Khinh Nam cười: "Em nằm trên giường cả ngày cũng không ai nói gì."
Thẩm Cảnh Viễn vắt khăn, lúc bước khỏi phòng tắm Yến Khinh Nam đang đứng ngay cạnh cửa.

Y dừng lại, nghểnh đầu hôn vào môi anh.
Yến Khinh Nam phản xạ ngay lập tức, ôm lấy đầu Thẩm Cảnh Viễn hôn y.
Một nụ hôn buổi sáng thoảng hương bọt cạo râu và kem đánh răng dịu mát.
"Buổi sáng tốt lành nhé." Đôi ngươi Thẩm Cảnh Viễn cong cong, "Bạn trai của em."
Edit: tokyo2soul.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui